Văn Thiên cùng Hứa Lập đương nhiên không dám chậm trễ, họ vội vàng đứng lên chào. Văn Thiên cẩn thận nói:
- Tổng bí thư, Thủ tướng.
Hứa Lập không có tư cách mở miệng, hắn chỉ có thể đứng sau lưng Văn Thiên.
Bành Kỷ Lễ nhìn thấy Văn Thiên, ông lắc đầu cười khổ nói:
- Văn Thiên, lần này anh chọc vào tổ kiến lửa rồi.
Văn Thiên sao không hiểu ý của Tổng bí thư. Một loạt lão tướng quân đến Lâm gia đã khiến lãnh đạo quốc gia chú ý, ngay cả Tổng bí thư và Thủ tướng Quốc vụ viện cũng phải tự mình đến đây.
- Tổng bí thư, là tôi sơ sót, suy nghĩ không chu đáo.
Văn Thiên rất thành tâm nhận sai. Y không dám nói vòng vo trước mặt Tổng bí thư, Thủ tướng. Y chỉ hy vọng hai lãnh đạo không vì việc này mà tức tối với mình.
Tô Tại Khởi ở phía sau nói:
- Anh đó, có tình huống gì sao không báo cáo trước với tôi mà lại trực tiếp kinh động tới Lâm lão gia tử? Bây giờ Lâm lão gia tử đang cùng một loạt lão tướng quân ở trong nghiên cứu xem nên chiến tranh với Triều Tiên như thế nào. Nếu các vị lão tướng quân thật sự quyết tâm muốn đánh thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Ngay cả Bành Kỷ Lễ cùng Tô Tại Khởi đều tới Lâm gia cũng không dám chắc có thể làm nguôi cơn giận của các vị lão tướng quân, qua đó có thể thấy quyền thế và địa vị của các lão tướng quân này tại Trung Quốc.
Thủ tướng Tô còn chưa dứt lời đã có người từ phòng trong nói vọng ra.
- Có hậu quả nghiêm trọng gì chứ? Đánh thì đánh, đánh cho bọn chúng xin tha mới thôi.
Mấy người nhìn tới thì thấy Lâm lão gia tử được Lâm Uyển Nhi dìu đi ra phòng khách, phía sau ông là hơn 10 vị lão tướng quân khác.
Tổng bí thư Bành cùng thủ tướng Tô chứng kiến các lão tướng quân, bọn họ đều đứng lên. Tổng bí thư Bành còn đi lên giúp Lâm Uyển Nhi dìu Lâm lão gia tử ngồi xuống rồi mới cùng Thủ tướng Tô ngồi ở bên dưới Lâm lão gia tử. Các lão tướng quân cũng tìm chỗ ngồi cho mình. Do chỗ ngồi có hạn nên không đủ chỗ, Văn Thiên và Hứa Lập ở tỉnh Cát Lâm coi như lãnh đạo cao cấp nhưng giờ ghế cũng không có mà ngồi. Phải đến khi vài nhân viên phục vụ ở Lâm gia xách thêm ghế thì bọn họ mới được ngồi.
- Đại tướng Lâm…
Tổng bí thư Bành biết Lâm lão gia tử nóng tính, sợ chọc giận ông nên cẩn thận nói.
- Được rồi, đừng gọi đại tướng gì cả nếu không tôi không nể mặt anh là Tổng bí thư đâu, có gì cứ nói thẳng.
Lâm lão gia tử lớn tiếng nói.
Hứa Lập cùng Văn Thiên thấy thái độ của Lâm lão gia tử với Tổng bí thư như vậy, bọn họ thầm lè lưỡi. Tuy biết Lâm lão gia tử có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc nhưng không nghĩ đến mức này. Phải biết tuy Tổng bí thư Bành Kỷ Lễ lên chức chưa lâu nhưng sớm được cả chính giới, quân giới Trung Quốc tán thành, ngày thường có ai dám nói với Tổng bí thư Bành như vậy?
Nhưng tổng bí thư Bành nghe xong lại không giận mà còn mỉm cười. Ông biết rõ tính của Lâm lão gia tử, nghe Lâm lão gia tử nói thế chứng tỏ Lâm lão gia tử đang khá vui vẻ.
- Lâm thúc, trận này không thể đánh.
- Không thể đánh, sao không thể đánh! Có những lão già chúng tôi ở đây cam đoan trong ba tháng giải quyết xong, đánh tới tận Bình Nhưỡng để xem Kim gia bọn họ có dám lớn tiếng nữa không?
Lời này chỉ có Lâm lão gia tử dám nói, dù sao cuộc chiến liên Triều năm đó Lâm lão gia tử là đồng đội với Tổng bí thư Triều Tiên lúc đó, Tổng bí thư Triều Tiên bây giờ gặp Lâm lão gia tử cũng không dám ra vẻ, ít nhất cũng phải giống tổng bí thư Bành gọi Lâm lão gia tử một tiếng “Lâm thúc”
Tổng bí thư Bành thấy Lâm lão gia tử kiên quyết như vậy, y cười khổ nói:
- Lâm thúc, chuyện lần này quá đột nhiên, nước ta không chuẩn bị cho chiến tranh được tốt, nếu mạo muội khai chiến cho dù cuối cùng thắng lợi thì cũng phải trả giá rất đắt. Nếu phía Triều Tiên liều chết bắn tên lửa vào Trung Quốc nhất định sẽ khiến dân chúng bị chết nhiều, cũng khiến kinh tế nước ta bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Mà quan trọng nhất là nếu Mỹ, Hàn cũng tham chiến thì kết quả chiến tranh chúng ta không thể khống chế. Lại còn cả Nga nữa, bọn họ nhất định không chịu đứng ngoài nhìn, cũng sẽ tham gia vào. Cháu chỉ sợ chúng ta đánh rồi không được gì mà còn khiến người khác được lợi.
- Hừ, bọn chúng dám.
Lâm lão gia tử nghe tổng bí thư Bành nói thế, ông càng tức đến mức đập ghế nói.
- Đây là chuyện giữa Trung Quốc và Triều Tiên, nếu ai dám nhúng tay thì đánh luôn.
- Ông nội, ông bớt giận đi, có gì từ từ nói.
Lâm Uyển Nhi thấy thái độ của ông nội có chút không đúng, cô vội vàng khuyên. Ngồi trước mặt ông nội cô là Tổng bí thư, Thủ tướng Quốc vụ viện, mặc dù họ lấy tư cách người cháu nhưng đó là họ nể mặt ông, nếu không người ta là Tổng bí thư ra lệnh thì ai dám tự tiện khai chiến. Dù là hơn mười vị lão tướng quân ngồi đây cũng không được!
Lâm lão gia tử đương nhiên cũng rõ ý của cháu gái, ông thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
- Kỷ Lễ, không phải chú cậy già lên mặt nhưng nhìn sự phát triển mấy năm qua của quốc gia, chú có vài lời muốn nói.
Tổng bí thư Bành cung kính ngồi thẳng lưng lắng nghe. Lâm lão gia tử và bố tổng bí thư Bành năm đó là đồng đội, là bạn, tổng bí thư Bành ngồi lên được vị trí Tổng bí thư cũng là do Lâm lão gia tử hết lòng ủng hộ nếu không sao ông có thể dễ dàng ngồi được vào vị trí này.
- Lâm thúc cứ nói.
Lâm lão gia tử gật đầu, ông rất hài lòng với thái độ của tổng bí thư Bành.
- Mấy năm qua quốc gia phát triển quả thật rất nhanh, cuộc sống dân chúng được tăng lên nhưng vấn đề cũng có không ít. Vấn đề tham nhũng, vấn đề vật giá … mấy vấn đề này chú không hiểu mấy, không biết sẽ không có quyền lên tiếng. Chú muốn nói chính là vấn đề xây dựng quân đội. Mấy năm qua quốc gia chúng ta một mực đẩy mạnh cải tiến trang thiết bị cho quân đội, vấn đề này chú đồng ý. Phát triển công nghệ cao là chuyện tốt, cũng là xu thế mà chiến tranh hiện đại cần có. Nhưng phát triển công nghệ cao thật sự là có thể quyết định sự thắng bại của chiến tranh sao? Không thể. Chú cho rằng công nghệ cao tuy quan trọng nhưng quan trọng nhất vẫn là tinh, khí, thần của bộ đội. Không có tinh thần chiến đấu ương ngạnh, không có truyền thống chịu gian khổ, không có quyết tâm chiến đấu thì dù khoa học kỹ thuật cao tới đâu, vũ khí tối tân tới đâu cũng không thể thắng trận được.
- Mà quốc gia chúng ta mấy năm gần đây phát triển nhanh chóng nhưng vẫn có chút chênh lệch với các quốc gia phát triển Âu, Mỹ, hơn nữa chênh lệch đó không phải là ba, năm năm tới sẽ có thể đuổi kịp. Chẳng lẽ chiến tranh tương lai của chúng ta chỉ đối mặt với Triều Tiên, với các nước Châu Phi ư? Chẳng lẽ vì các nước Âu, Mỹ có khoa học kỹ thuật phát triển hơn chúng ta thì sẽ không dám chống trả ư? Không thể, mà khi đó nếu muốn đánh thì chúng ta dựa vào gì? Là dựa vào tinh, khí, thần.