Có công nhân nói.
- Các đồng chí yên tâm, đây là một trong các mỏ than có trữ lượng cao nhất toàn Vọng Giang chúng ta, sao có thể đóng cửa được. Chỉ là mỏ than này bị phần tử phạm pháp chiếm giữ, chúng tôi sau khi tiến hành điều tra rõ ràng thì nếu mỏ than này có chủ chúng tôi sẽ trả lại cho người ta, nếu như không có thì cho đấu thầu. Chúng tôi sẽ tiến hành đấu thầu công khai toàn thị xã. Bất kể là tình huống như thế nào thì tôi có thể cam đoan với mọi người là mặc kệ ai tới làm chủ mỏ than này, thị ủy, ủy ban thị xã cũng ra mặt đàm phán để bọn họ tiếp tục thuê mọi người, hơn nữa còn ký hợp đồng lao động với mọi người, đảm bảo quyền lợi hợp pháp của mọi người.
Đám công nhân nghe Hứa Lập cam đoan rốt cuộc không giằng co với cảnh sát nữa. Mọi người lui ra sau nhường đường.
Nhưng khi Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh dẫn người lao vào mỏ than thì đột nhiên nghe từ khu nhà ở phía sau vang lên tiếng súng.
- Không ay, nhất định là đám người Củng Quân. Thị trưởng Hứa ở lại đây, tôi qua đó.
Triệu Quốc Khánh quay đầu lại nói với Hứa Lập.
Nhưng Hứa Lập không đồng ý, đám người Chung Đắc Lực đang ở đằng kia giám sát đứa bé, Củng Quân lại không nhận ra bọn họ, đừng xảy ra hiểu lầm gì đó. Hứa Lập không sợ đám người Chung Đắc Lực bị thương mà sợ đám người Củng Quân chọc giận Chung Đắc Lực thì người bị thiệt sẽ là cảnh sát.
- Tôi đi với anh.
Hứa Lập nói xong dẫn đầu đi tới. Triệu Quốc Khánh cũng chỉ có thể chia cảnh sát làm hai đội, mình dẫn một đội đi theo Hứa Lập ra đằng kia hỗ trợ Củng Quân, nhóm còn lại ở lại đề phòng có người thừa cơ làm loạn.
Mọi người đi theo tiếng súng vòng qua khu công trường tới khu nhà phía sau. Chẳng qua tới nơi lại phát hiện phía bên trong không có một ai. Mọi người đang chuẩn bị nhảy tường vào trong thì có người ngồi trên tường gọi.
- Ở đây.
Hứa Lập nhận ra đó là một quân nhân xuất ngũ cùng Chung Đắc Lực tới Vọng Giang. Hắn vội vàng lớn tiếng nói với cảnh sát.
- Đừng nổ súng, là người mình.
Mọi người chạy tới gần tường nhưng bức tường cao 2,5m đúng là không tiện trèo qua. Hứa Lập khẩn trương nên quên thân phận thị trưởng của mình, hắn một mình vọt tới gần tường đạp mạnh chân vào bức tường cả người nhảy cao lên hơn mét, sau đó hai tay dùng sức trèo được lên tường.
Đám cảnh sát khác trợn mắt há mồm nhìn động tác dứt khoát này của Hứa Lập, đây là thị trưởng Vọng Giang sao? Mình tập huấn nhiều năm tuy nói mấy năm qua hơi lười đi nhưng sợ rằng không làm được tốt như Hứa Lập dù lúc mình sung sức nhất.
Lúc này chỉ nghe thấy Hứa Lập ngồi trên tường hô to.
- Đừng nổ súng, là người một nhà.
Hứa Lập nói xong liền nhảy xuống.
- Còn ngẩn ra đó làm gì, mau cõng nhau lên.
Triệu Quốc Khánh vội vàng la lên. Y thấy Hứa Lập đã nhảy xuống bên kia bức tường, mình và đám cảnh sát đi theo lại ngây ngốc đứng đây, quá mất mặt.
Một đám cảnh sát giờ mới có phản ứng, hai người một tổ hợp sức trèo tường. Triệu Quốc Khánh được hai cảnh sát khác hỗ trợ cũng trèo được lên trên.
Triệu Quốc Khánh ngồi trên tường nhìn tình hình bên kia cũng thở phào nhẹ nhõm. Hứa Lập và Củng Quân vẫn bình yên vô sự. Làm Triệu Quốc Khánh khó hiểu là ngoài bọn họ còn có mấy người mặc đồ thợ mỏ. Đồng thời cách đó khoảng 30, 40m còn có một đám người mặc đồ bảo vệ quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, không biết là sống hay chết.
Triệu Quốc Khánh vội vàng nhảy xuống tường chạy tới bên Hứa Lập. Y không kịp hỏi mà lại kéo Hứa Lập sang bên nói.
- Thị trưởng Hứa, Hứa Lập, xin cậu có thể chú ý thân phận của mình không? Cậu bây giờ là thị trưởng Vọng Giang, mọi hành vi đều đại biểu cho hình tượng của Vọng Giang, cậu không thể làm việc tùy hứng như mấy năm trước được.
Hứa Lập mỉm cười, hắn biết Triệu Quốc Khánh lo cho an nguy của mình.
- Anh yên tâm, tôi sẽ không làm như vậy nữa. Lần này là do có nguyên nhân, tôi mời mấy người bạn tới điều tra tình hình mỏ than giúp tôi, tôi sợ bọn họ và Củng Quân có hiểu lầm.
- Củng Quân làm cảnh sát nhiều năm nên sẽ không tùy tiện nổ súng.
Hứa Lập cười khổ một tiếng nhỏ giọng nói:
- Tôi không phải sợ Củng Quân làm bạn tôi bị thương mà là ngược lại.
Triệu Quốc Khánh không tin nói:
- Cậu có nói sai không? Bạn cậu lợi hại như vậy sao?
- Anh tự nhìn là biết mà.
Hứa Lập không giải thích mà bảo Triệu Quốc Khánh tự mình xem.
Triệu Quốc Khánh đưa mắt nhìn mới chú ý thấy năm tên cảnh sát do Củng Quân cầm đầu người toàn bụi đất, trên mặt Củng Quân có vết thâm đen, mấy cảnh sát khác đều tự ôm tay hoặc che ngực. Xem ra những người này vừa bị đối phương đánh không nhẹ. Triệu Quốc Khánh đúng là không thể tưởng tượng nổi sao tình huống lại thành ra thế này. Trong tay Củng Quân đều có súng, sao có súng trong tay lại bị đối phương đánh thành thế này. Đây là trò cười cho thiên hạ, Cục công an Vọng Giang còn thể diện gì nữa. Lúc này đám người Củng Quân lại không nhìn Triệu Quốc Khánh, bọn họ chỉ căm tức nhìn mấy người Chung Đắc Lực.
Triệu Quốc Khánh nhìn theo bọn họ tới đối diện chỉ thấy bốn người mặc đồ thợ mỏ đứng đó. Chỉ từ thế đứng của đối phương Triệu Quốc Khánh có thể nhìn ra được bọn họ từng trong quân đội. Mà Triệu Quốc Khánh cẩn thận đánh giá càng kinh hãi. Từ trong mắt những người này, Triệu Quốc Khánh thậm chí nhìn ra một tia khinh miệt, đây là coi thường đám người Củng Quân. Lại nhìn vào tay bọn họ, Triệu Quốc Khánh rốt cuộc biết sao đám người Củng Quân lại bị đánh thảm như vậy, hơn nữa chỉ có thể căm tức nhìn đối phương mà không dám tiến lên. Đơn giản là trong tay bốn người đều có súng, súng này vốn là của đám người Củng Quân.
- Thị trưởng Hứa, đám bạn này của cậu từ đâu ra? Không có nguy hiểm gì chứ?
Triệu Quốc Khánh nhìn cách cầm súng chuyên nghiệp của đối phương, y không tự chủ sờ sờ súng bên hông.
- Yên tâm, bọn họ đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ. Anh đừng có rút súng đó, mặc dù không có nguy hiểm nhưng không dễ xuống thang đâu.
- Ồ.
Triệu Quốc Khánh nghe thấy vậy cũng thôi không rút súng. Y cũng từng đi lính nên biết chênh lệch giữa mình và bộ đội đặc chủng. Nếu mình bị đối phương cướp súng thì đúng là không còn mặt mũi nào ở lại Vọng Giang.