Trong phòng hội nghị thường vụ tỉnh ủy ngoài Kim Thân Thành ở lại khu tự trị ra, các thường vụ khác đều có mặt. Mọi người đều chăm chú lắng nghe trưởng ban thư ký Cái Trường Thông đọc bản báo cáo tình hình do Đảng ủy khu tự trị gửi lên. Mà Hứa Lập chạy tới chính là muốn đưa các hình ảnh mà phóng viên ghi lại được để chứng thực độ chính xác của báo cáo này.
Hứa Lập vào phòng hội nghị vừa đúng lúc Cái Trường Thông đọc xong bản báo cáo. Hứa Lập lại giao chứng cứ liên quan cho nhân viên công tác chiếu lên máy chiếu.
Từ trong báo cáo mọi người đã nghe được lính biên phòng Triều Tiên dùng thanh sắt đâm vào tay đám phụ nữ nhập cư trái phép, nhưng đó chỉ là trên văn bản nên không làm mọi người giật mình như khi xem hình ảnh. Phóng viên đài truyền hình khu tự trị có thể nói rất chuyên nghiệp, hình ảnh nhằm thẳng vào que sắt, que sắt xuyên qua tay người phụ nữ, sau khi được phẫu thuật rút ra vết thương trên tay to như ngón tay cái.
Cuộc phẫu thuật cũng được phóng viên ghi hình trực tiếp. Mặc dù trên mà ảnh hầu hết đều chủ yếu là nhằm vào hai người phụ nữ bị thương nhưng trên đoạn phim vẫn thi thoảng truyền ra tiếng nói của bác sĩ cấp cứu như truyền máu, tăng thuốc tê khiến ai cũng thấy sự khẩn trương của hiện trường. Đến cuối cùng khi hai bác sĩ bỏ dao giải phẫu, nhìn y tá đi lên băng bó vết thương cho hai người phụ nữ, mọi người trong phòng hội nghị mới thở phào nhẹ nhõm. Cuộc phẫu thuật đã thành công, hai người phụ nữ không bị nguy hiểm tính mạng nữa.
- Phó chánh văn phòng Hứa, cậu giới thiệu tình hình hiện trường với mọi người, chỉ riêng bản báo cáo và đoạn phim, hình ảnh này cũng không thể nói rõ tình hình ở hiện trường.
Văn Thiên mở miệng nói.
Hứa Lập lập tức kể lại chuyện xảy ra ở biên giới, các vị thường vụ nghe xong đều thầm than. Mặc dù Hứa Lập kể đặc biệt nhấn mạnh sự hung tàn của lính biên phòng qw, cũng nhấn mạnh sự trượng nghĩa của đám người Kim Thân Thành nhưng các vị thường vụ ngồi đây đều đoán được tình hình ở hiện trường. Lính biên phòng Triều Tiên không coi đám phụ nữ nhập cư trái phép là người nên mới hành hạ như vậy. Mà mấy người La Thanh Thụ, Chu Tuyển thậm chí kể cả Kim Thân Thành cùng Hứa Lập cũng có chút quá mức xúc động nên mới để xảy ra chuyện này.
Nhưng giờ nói gì cũng vô ích, giờ cần là báo cáo với trung ương như thế nào. Nếu chờ phía Triều Tiên làm khó dễ trước, trung ương không biết tình hình liên quan thì chỉ sợ mình có lý cũng sẽ bị trung ương trách tội.
Mã Tuấn Tùng nhìn bản báo cáo và tư liệu một lát, y nói:
- Chuyện cơ bản đã rõ ràng, trách nhiệm chủ yếu là ở phía Triều Tiên. Nhưng đồng chí của chúng ta cũng đã xúc động mới tạo thành chuyện này. Tôi thấy nên lấy danh nghĩa tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh Cát Lâm viết một văn bản báo cáo tình hình lên lãnh đạo Quốc vụ viện liên quan, một phương diện là nói rõ tình hình, một phương diện là xin chỉ thị, các đồng chí có ý kiến gì không?
Văn Thiên thầm cười lạnh một tiếng, Mã Tuấn Tùng đây là muốn dời đi tầm mắt, chỉ nói nên báo cáo với cấp trên như thế nào chứ không nói nên xử phạt trách nhiệm người có liên quan như thế nào. Việc xảy ra ở khu tự trị, Kim Thân Thành là lãnh đạo cao nhất ở đó, Kim Thân Thành chẳng những không đè được chuyện này mà còn kích thích mâu thuẫn khiến hai bên cầm súng giằng co. Nếu như truy cứu trách nhiệm thì Kim Thân Thành sợ là sẽ bị kỷ luật Đảng. Chỉ trong vài ngày mà nhận kỷ luật Đảng hai lần thì Kim Thân Thành còn có thể làm bí thư đảng ủy khu tự trị sao?
Nhưng Mã Tuấn Tùng tự cho có thể qua được cửa hội nghị thường vụ hôm nay nhưng có thể qua được cửa lãnh đạo trung ương sao? Chỉ là trong thời gian này Kim Thân Thành quá đen đủi, Văn Thiên không tiện bỏ đá xuống giếng nữa. Dù sao lần này tuy Kim Thân Thành xử lý không tốt nhưng vẫn cứu được mấy chục mạng người, coi như là có khí phách.
Thấy Văn Thiên không phương án, những người khác đương nhiên sẽ không có ý kiến gì. Mã Tuấn Tùng ngừng mười mấy giây đồng hồ thấy mọi người im lặng không nói, y nói:
- Trưởng ban thư ký Cái, do anh tổ chức nhân viên liên quan soạn thảo văn bản chính thức đưa tôi và chủ tịch tỉnh Văn duyệt rồi báo cáo lên Quốc vụ viện.
Sau khi tan họp Văn Thiên và Hứa Lập về ủy ban tỉnh.
- Lão Kim lần này sợ là gặp vận đen rồi. Chuyện lần trước còn chưa hoàn toàn kết thúc lại gặp phải việc này, hơn nữa không chừng còn nghiêm trọng hơn lần trước. Sự kiện quần thể lần trước dù sao chỉ là mâu thuẫn nội bộ mà thôi, lần này sợ là sẽ có tranh chấp quốc tế.
Hứa Lập thở dài một tiếng:
- Chuyện này thực ra không thể toàn bộ trách bí thư Kim. Lúc ấy tôi cũng có mặt ở hiện trường, lính biên phòng Triều Tiên không coi đám phụ nữ nhập cư trái phép là người. Dùng que sắt xiên qua người, máu tươi chảy ra đầm đìa, bọn họ còn nói đưa người về nước sẽ xử bắn. Có đồng chí chiến sĩ quá xúc động nên cầm súng nhằm về phía lính biên phòng Triều Tiên. Tôi và bí thư Kim bất đắc dĩ chạy tới nơi thì hiện trường đã rối loạn. Nhất là tên đội trưởng phía Triều Tiên quá kiêu căng, y còn mắng cả bí thư Kim nên mới làm bí thư Kim hạ lệnh cướp người.
- Sao cậu lại thay đổi thái độ với Kim Thân Thành này vậy? Cậu quên lúc trước Kim Thân Thành đã làm khó mình như thế nào ư?
Văn Thiên không nghĩ Hứa Lập sẽ nói chuyện giúp Kim Thân Thành, y khó hiểu hỏi.
- Toi và bí thư Kim chỉ là hiểu lầm nhỏ mà thôi, nhưng lần này nếu bí thư Kim không ra mặt thì tôi cũng sẽ đứng ra nói chuyện. Mấy chục người bị hành hạ, tôi không nhìn nổi. Nếu cứ để bọn họ bị hành hạ thì sợ là chưa qua được mốc biên giới đã mất mạng.
Hứa Lập lắc đầu nói.
- Cậu cảm thấy chuyện này có thể ảnh hưởng gì tới chúng ta không?
Đây mới là điều Văn Thiên quan tâm nhất.
- Ảnh hưởng đương nhiên sẽ có, nếu như trung ương hạ lệnh điều tra thì tôi cũng không chạy được. Nhưng chuyện do phía Triều Tiên gây nên, trung ương cũng không phải là không nói lý mà vơ đũa cả nắm. Tôi thấy chuyện cuối cùng nhiều lắm là bị kỷ luật. Nhưng Kim Thân Thành mới bị kỷ luật, nếu muốn bảo vệ vị trí của y sợ là có chút khó xử. Cái này phải xem Mã Tuấn Tùng và người đứng sau Kim Thân Thành có muốn bảo vệ Kim Thân Thành không?
Văn Thiên cười nói:
- Lão Kim sợ là không qua nổi cửa này, nhưng cậu nói chúng ta nên làm như thế nào? Là giúp Kim Thân Thành hay khoanh tay đứng nhìn hay là đổ thêm chút dầu?