- Thưa các đồng chí, các đồng chí đang rất mệt nhưng vì an nguy của toàn bộ dân chúng Vọng Giang, chúng ta vẫn không thể nghỉ ngơi. Hôm nay mặc dù tra khắp khu Thiết Đông không có tiến triển mấy nhưng cố gắng của các đồng chí, thị ủy, ủy ban thị xã đều thấy và ghi nhớ trong lòng. Hiện nay đã có bốn quần chúng gọi điện nói sáng hôm nay từng thấy hành tung của bốn người kia ở khu Thiết Đông, chỉ là từ đó về sau không có tin tức, như vậy nói rõ bốn người này nhất định đang ở khu Thiết Đông. Chúng ta sở dĩ không có tìm được bọn họ, chỉ có thể nói rõ bốn người này này rất giảo hoạt và có mục đích không trong sáng, có khả năng gây nguy hiểm. Cho nên công việc của chúng ta còn rất gian nan, tuyệt đối không thể để bốn người này thoát khỏi khu Thiết Đông, nếu không nhất định sẽ gây ảnh hưởng lớn đến an ninh trật tự Vọng Giang chúng ta. Vì vậy mọi người cần cẩn thận nhớ lại xem trong quá trình tra xét hôm nay có tình huống gì khả nghi không? Có lẽ một câu nói của các anh có thể giúp chúng ta tìm được bốn người này này, trả lại cục diện yên tổn, đoàn kết tốt đẹp cho Vọng Giang. Hy vọng mọi người có gì cứ nói, không cần băn khoăn.
Hứa Lập nói xong, mười mấy vị tổ trưởng ngồi đây đều cẩn thận nhớ lại quá trình tra xét xem có gì sơ sót không?
- Thị trưởng, cục trưởng, tôi nhớ ra một sơ sót.
Một đồng chí cảnh sát đứng lên, thấy Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh gật đầu, y nói tiếp.
- Chúng tôi khi tra xét khu Thiết Đông đã trọng điểm điều tra các nhà nghỉ, quán bar, trụ sở doanh nghiệp, còn về khu dân cư lại tra xét không quá cẩn thận, đặc biệt là các nơi không có người ở thì chúng tôi về cơ bản chỉ nghe các đồng chí khu Thiết Đông giới thiệu và gõ cửa thấy không có ai là không vào xem. Vậy bốn người này có thể giấu ở khu vực không người ở không?
Một cảnh sát khác cũng đứng lên nói
- Còn có mấy khu nhà xưởng đã đóng cửa nữa, chúng tôi cũng không cẩn thận kiểm tra mà chỉ đi một vòng ngoài cổng mà thôi.
- Còn cả các nhà khu vực giải tỏa, chúng tôi cũng không cẩn thận điều tra.
Vấn đề càng lúc càng nhiều, Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh ngồi đó thương lượng xem kế hoạch tiếp theo là như thế nào.
Chờ mọi người phát biểu ý kiến xong, Hứa Lập nói:
- Thưa các đồng chí, không sợ chúng ta phạm sai lầm, chỉ sợ chúng ta biết là mình sai nhưng không sửa mà tìm mọi cách che dấu, như vậy sai càng thêm sai. Nếu mọi người đã tìm ra nhiều vấn đề như vậy thì tối nay chúng ta sợ không thể nghỉ ngơi, còn phải tiếp tục hành động. Phương án hành động cụ thể sẽ do cục trưởng Triệu tuyên bố.
Triệu Quốc Khánh lớn tiếng nói:
- Tôi tiến hành đổi lại toàn bộ khu vực các tổ tra xét, do cá tổ trưởng dẫn đội tiến hành bí mật tra xét các điểm chúng ta còn chưa tra xét kỹ. Đặc biệt là các nơi ban ngày không ai nhưng bây giờ sáng đèn càng cần tra xét kỹ hơn. Nếu cần có thể nhờ các đồng chí đảng ủy khu giúp đỡ, có vấn đề lớn cần kịp thời báo cáo với lãnh đạo tổ. Thị trưởng Hứa và tôi hôm nay ở lại đây đến khi nghe được tin thắng lợi của mọi người.
Các tổ trưởng đứng dậy đồng thanh lên tiếng sau đó dẫn đội của mình đi ra ngoài triển khai hành động tra xét. Mà Hứa Lập thì cùng Triệu Quốc Khánh ở lại đồn công an trưởng đồn chờ đợi tin tức.
Các loại tin tức không ngừng được báo cáo về cho Triệu Quốc Khánh, Hứa Lập. Tin tức truyền lại đầu tiên là tổ cảnh sát phụ trách tra xét một khu vực giải tỏa ban sáng.
Ở khu vực giải tỏa này vốn là hạng mục xây dựng của công ty bất động sản Trịnh Quân Ba, dự tính năm nay là hoàn thành toàn bộ công trình nhưng công tác giải tỏa vừa kết thúc, các căn nhà trong khu vực chưa kịp phá hết thì Trịnh Quân Ba bị bắt, nơi đây lại thành công trình phải dừng thi công. Một ít hộ đã chuyển đi không ngừng lên yêu cầu giải quyết vấn đề chỗ ở với thị ủy, ủy ban thị xã. Nhưng bây giờ Trịnh Quân Ba đang trong giai đoạn tạm giam, tài sản của hắn mặc dù bị niêm phong nhưng nếu chưa đưa ra xét xử thì không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì khác.
Tổ tra xét vừa mới tới khu vực giải tỏa không đợi tới gần đã phát hiện ở đây ban ngày rất yên tĩnh nhưng giờ có không ít nhà sáng đèn. Nhân viên tổ tra xét rất khó hiểu, ở đây sớm bị cắt điện sao còn có người? Mọi người tới gần cẩn thận quan sát nhưng lại phát hiện những bóng đèn này là đèn sạc, có nơi chỉ dùng nến thắp. Số nhà có ánh đèn, ánh nến không ít, ít nhất là bảy tám nhà, mọi người cũng thấy có bóng người bên trong.
Tổ tra xét không dám khinh thường, không biết người trong các căn nhà này là ai. Có lẽ là do người dân không được cấp nhà mới nên về ở lại, cũng có thể là bốn người kia. Mọi người nhân bóng tối lặng lẽ tới gần một căn nhà ngoài cùng nhưng cảnh bên trong lại làm bọn họ dở khóc dở cười.
Hóa ra khu vực giải tỏa này lại thành khu đèn đỏ lúc màn đêm buông xuống.
Sau khi hai con phố đèn đỏ bị đóng cửa, các cô ả ở khu vực này liền thu tay lại, có người chuyển đi nơi khác, có người vì tuổi già nhan sắc xuống nhưng lại không có nghề nghiệp, cho dù ra ngoài cũng không thể mời được khách. Số tiền bọn họ tích góp được dần cũng sẽ mất, vì thế cũng không biết ai tìm ra nơi này, chỉ trong vòng chưa đầy tháng mà ở đây đã liên tiếp mở ra bảy tám quán mát xa ngầm.
Mở quán ở đây không cần treo biển, chỉ cần dọn một căn phòng, kiếm mấy bộ chăn đệm, khi trời tối là thắp đèn sạc hoặc nến là hấp dẫn được không ít khách làng chơi.
Nhân viên tổ tra xét đi quanh một vòng các căn nhà sáng đèn không thấy bốn người kia, bọn họ cũng báo cáo tình hình về trung tâm chỉ huy.
Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh cũng bất đắc dĩ với tình huống này. Đóng cửa hai khu đèn đỏ, người làm nghề kia sẽ tìm chỗ khác để hoạt động, khách làng chơi cũng theo đó mà tới. Việc này giờ là vấn đề nhỏ, quyết không thể vì nhỏ mà mất lớn được. Cho nên Triệu Quốc Khánh đành bảo tổ tra xét tiếp tục tiếp hành kiểm tra các điểm khả nghi, bắt được bốn người kia rồi mới xử lý khu vực bị giải tỏa.