- Bạn yên tâm, Tiếu Lợi Phi với mình như là huynh đệ. Về phần đám người Khang thiếu gia thì hôm nay mình mới gặp lần đầu, mình lớn như thế này rồi thì đâu thể bị bọn họ dạy hư được.
Nói xong mấy câu này hai người một lần nữa rơi vào im lặng. Một ấm trà thoáng cái chỉ còn có nửa.
- Mấy năm qua bạn thế nào?
Không ngờ khi hai người một lần nữa nói chuyện thì đều nói câu như vậy. Sự ăn ý đó khiến bọn họ tìm về cảm giác năm nào. Hai người nhìn nhau cười, Hứa Lập mới hỏi:
- Mấy năm qua bạn sống ở nước ngoài có tốt không?
Tiếu Nhu gật đầu nhưng lại lắc đầu nói:
- Cũng được, ở trường và ở công ty mình học được rất nhiều nhưng cũng mấy đi rất nhiều, mà quan trọng nhất trong đó là những người bạn.
Hứa Lập lại cười nói:
- Bạn nếu có thể mất đi thì không phải là bạn. Bạn lần này đã về thì hai hôm nữa có cuộc liên hoan bạn học, bạn nhất định phải đi. Chẳng qua lúc ấy bạn phải chuẩn bị tốt việc bị phạt. Ai bảo bạn nhiều năm không có tin tức gì.
Tiếu Nhu kinh ngạc nói:
- Xem ra các bạn học của chúng ta có không ít người ở lại Bắc Kinh làm việc. Mọi người có thường xuyên tụ tập không?
- Mình đến Bắc Kinh chưa đầy tháng đã tham gia năm sáu buổi liên hoan, mỗi lần đều có khoảng hơn chục người tới. Buổi gặp lần trước còn có người nhắc đến bạn, mọi người đều không biết tin tức về bạn. Lần này bạn nếu có thể xuất hiện thì nhất định sẽ làm mọi người vui mừng.
- Được, mình nhất định sẽ tham gia.
Tiếu Nhu nhận lời ngay. Mặc dù Tiếu Nhu không tốt nghiệp đã chuyển trường nhưng cũng học với mọi người ba năm, cô học ở nước Anh mặc dù cũng có chút bạn nhưng đó đều là người nước ngoài nên từ cuộc sống tới tính cách cũng khác. Tiếu Nhu không có bạn thân ở Anh, cùng lắm chỉ là bạn nói chuyện được mà thôi. Mà bạn học hồi cô ở Trung Quốc lại khác, ai cũng ngây thơ, trong sáng và chỉ là quan hệ bạn học đơn thầu, không giống ở nước Anh bạn bè toàn so sánh nhau về bối cảnh, về tài sản gia đình.
- Còn bạn? Bạn thế nào? Bạn gái của bạn nhất định rất đẹp phải không?
Tiếu Nhu hưng phấn xong lại buồn bã nói. Sau khi nói xong cô thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Hứa Lập, cô sợ mình được câu trả lời làm mình thất vọng.
Hứa Lập hiểu ý của Tiếu Nhu nhưng lúc này nói gì cũng đã muộn. Hắn cũng không muốn lừa Tiếu Nhu, dù lừa cũng không lừa được.
- Năm trước mình đã kết hôn, chị dâu bạn tên Phạm Ngọc Hoa đang công tác ở thị ủy thị xã Tùng Giang tỉnh Cát Lâm, chờ có cơ hội mình giới thiệu mọi người với nhau.
Tiếu Nhu mặc dù đã đoán được vài phần, nhưng nghe được Hứa Lập nói thế mặt cô vẫn tối lại. Năm trước mới kết hôn, tới bây giờ mới có vài tháng, mình vẫn chậm một bước. Tiếu Nhu rất hối hận nhưng sự thật là Hứa Lập đã kết hôn, mình nói gì nữa cũng đều là chậm. Mà Tiếu Nhu sau mấy năm ở nước ngoài cũng là người nhanh thích ứng hoàn cảnh nếu không mẹ cô cũng không giao cho cô quản lý nơi phức tạp như Hạ Phỉ hội quán.
- Hừ, đòi làm anh người ta. Đừng quên mình hơn bạn hai tháng, bạn phải gọi mình là chị, em dâu lúc nào tới Bắc Kinh thì báo mình, mình mời khách.
Hứa Lập thấy Tiếu Nhu mặc dù có chút không hài lòng nhưng có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, hắn biết Tiếu Nhu không còn là cô bé năm nào nữa, cô đã trưởng thành, như vậy có một số việc cũng không cần đi vòng vo.
- Tiếu Nhu, đại ca của bạn tên là gì mà làm đám người Tiếu Lợi Phi sợ hãi tới vậy, nhất định là nhân vật nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Tiếu Nhu trừng mắt nhìn Hứa Lập:
- Mình nghĩ hôm nay bạn sẽ không tiện hỏi mình, ai ngờ bạn vẫn như năm đó, vẫn không biết gì là khách khí.
- Ồ, những lời này hình như là nên do mình nói với phải. Không biết năm đó ai chủ động nói chuyện với mình, còn mua chuộc đám bạn cùng phòng mình để bọn họ tiết lộ hành tung của mình rồi có người cứ đi theo mình. Đáng thương nhất chính là làm mình trong bốn năm đại học không tìm được bạn gái.
Hứa Lập trêu Tiếu Nhu.
Tiếu Nhu nghe xong cũng không tức giận, ai bảo Hứa Lập nói tất cả đều là sự thật, càng huống chi Hứa Lập còn là người cứu cô. Nếu không năm đó cô gặp nạn thì cô đã tự tử rồi.
- Bỏ đi, không tính nợ cũ với bạn nữa. Sau này ở Bắc Kinh nếu ai muốn gây phiền phức cho bạn hoặc có khó khăn gì không qua được thì bạn cứ nói là bạn của Khiếu Thiên hổ Tề Thiên, cũng có nhiều người nể mặt đó.
- Khiếu Thiên hổ Tề Thiên? Biệt danh rất có khí thế. Ngay cả trời cũng dám kêu thì trên đời này còn gì không dám. Nhưng Khiếu Thiên hổ Tề Thiên là gì của bạn? Mình lấy danh nghĩa của anh ta thì không bị phát hiện đó chứ?
- Tề Thiên là anh ruột của mình.
Tiếu Nhu thấy Hứa Lập còn nghi hoặc, cô đành giải thích thêm.
- Người nhà sợ người khác biết mình là người Tề gia, muốn mình sống cuộc sống của người bình thường nên để mình theo họ bà ngoại.
- Ồ, vậy đại ca của bạn bây giờ đang ở đâu. Mình tới Bắc Kinh gần tháng mà sao không nghe ai nhắc tới đại ca của bạn?
- Đại ca của mình từ bốn năm trước đã sang Mỹ, khi đó bạn vừa học xong thì sao nghe được tên của anh ấy. Chẳng qua nếu bạn hỏi Hạng Long thì hắn nhất định sẽ biết.
Hứa Lập và Tiếu Nhu nói chuyện gần tiếng chủ yếu là chuyện ở trường hoặc là hỏi về một số bạn học khác. Hứa Lập vẫn không rõ nhà Tiếu Nhu có thế lực như thế nào. Năm sáu năm không gặp Hứa Lập sao có thể không biết xấu hổ hỏi việc này chứ. Nếu hắn mà hỏi không chừng còn không làm được bạn của Tiếu Nhu.
Mà Tiếu Nhu cũng không tiện nói, mặc dù cô có ý muốn giúp Hứa Lập nhưng nếu nói thực lực của trong nhà ra thì sợ sẽ dọa Hứa Lập chạy, cũng làm Hứa Lập thấy mình muốn ỷ thế hiếp người.
Cho nên tới tận khi Hứa Lập từ biệt Tiếu Nhu, lên xe mà câu hỏi trong lòng vẫn không có câu trả lời.
Khi ra khỏi Hạ Phỉ hội quán, Hứa Lập mới không nhịn được nữa lấy điện thoại ra gọi cho Tiếu Lợi Phi:
- Tiếu ca, anh đang ở đâu? Tôi có việc muốn tìm anh.