- Sau khi nghe hai lần thị trưởng phát biểu, tôi coi như có chút cơ sở, khi viết các bản thảo khác cũng có chút cảm giác. Chẳng qua nói thật, viết bản thảo cho thị trưởng Hứa thì tôi cũng cảm thấy rất thoải mái. Có khi tôi viết gì đó đều sợ ngài sẽ phê bình tôi, nhưng không ngờ khi ngài phát biểu trên hội nghị lại càng sắc bén, càng trực tiếp, càng hiệu quả hơn.
- Được rồi, anh đừng khen tôi quá. Hay là nói về anh đi, anh bây giờ sắp thành con sâu trong bụng tôi rồi nhưng tôi lại biết rất ít về anh.
- Tôi có gì đáng nói chứ? Tôi sinh ra ở Vọng Giang, sau khi tốt nghiệp đại học được phân về một xã ở Vọng Giang chúng ta làm thư ký, sau đó cũng nhờ nguyên chánh văn phòng ủy ban nói tôi viết văn cũng được nên điều tôi tới phòng tổng hợp làm việc. Thoáng cái đã vài chục năm rồi, tôi cũng tiếp nhận vị trí của lão lãnh đạo làm người phục vụ cho lãnh đạo.
- Ừ, phục vụ cho lãnh đạo là tốt, cũng có cơ hội ở bên cạnh lãnh đạo.
Khương Khải cười nói:
- Người làm nghề viết văn như chúng tôi không cần viết ra bài văn tốt kinh thiên động địa, chỉ mong có thể khiến lãnh đạo cảm thấy chúng tôi có chút tác dụng, có thể giúp lãnh đạo một chút, lãnh đạo không gạch toàn bộ bản thảo chúng tôi viết là chúng tôi vui rồi.
- Mấy người các anh toàn khiêm tốn như vậy cả. Không nghe người ta nói thời này làm quan dễ nhất, làm thư ký khó nhất sao? Một người làm quan đi lại đều có xe đưa xe đón, đi ăn có bàn, ở không lo trả tiền, nói cũng không sợ sai.
- Thị trưởng Hứa nói đùa rồi, có thể lên làm lãnh đạo đều là người có bản lĩnh. Người bình thường dù là để y ngồi trên vị trí lãnh đạo chỉ sợ cũng không làm tốt, không bao lâu là sẽ phải xuống.
Khương Khải không biết hôm nay Hứa Lập tìm hắn nói chuyện rốt cuộc là có ý gì, y không dám tùy tiện.
- Tôi thấy anh cũng rất có bản lĩnh, làm phó chánh văn phòng nhiều năm như vậy nên cũng hiểu các ban ngành, tương lai bất luận tới vị trí nào đều có thể làm tốt.
Hứa Lập khá tùy ý nói.
Khương Khải nghe xong lời này không khỏi thầm cân nhắc. Y làm việc với Hứa Lập gần năm nên tự nhận là hiểu đôi chút về tác phong làm việc của Hứa Lập. Nếu không y cũng không viết ra bản thảo phù hợp với tâm tư Hứa Lập như vậy. Hứa Lập chưa bao giờ nói chuyện vu vơ, như vậy đối phương sẽ không vô duyên vô cớ tìm mình nói chuyện, Hứa Lập nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ điều mình tới vị trí khác? Vậy điều mình đi đâu chứ? Là lên chức vào một ngành quan trọng làm lãnh đạo, hay là bị đẩy ra rìa?
Không đợi Khương Khải suy nghĩ cẩn thận, Hứa Lập đã đứng dậy nói:
- Được rồi, báo cáo này để đó tôi sẽ xem, có vấn đề gì tôi sẽ tìm anh.
Khương Khải biết lãnh đạo muốn tiễn khách, y vội vàng đứng lên nói:
- Tôi xin đi trước, có việc ngài gọi tôi.
Khương Khải về văn phòng nghĩ mãi mà không nghĩ ra được mục đích của lãnh đạo tìm mình làm gì?
Tói về đến nhà Khương Khải ăn cơm với vợ con xong, con vào phòng làm bài tập, Khương Khải lúc này mới nhắc với vợ việc ban ngày.
Vợ Khương Khải – Đỗ Tư là giáo viên trường trung học số 2 Vọng Giang, chẳng những là giáo viên xuất sắc hơn nữa phương diện đối nhân xử thế còn linh hoạt hơn Khương Khải nhiều. Bình thường Khương Khải có gì khó nghĩ trong công việc đều về hỏi vợ, Đỗ Tư cũng luôn đưa ra đề nghị cho y.
Đỗ Tư nghe xong trầm ngâm một lúc nói:
- Anh trong thời gian này có làm chuyện gì khiến thị trưởng Hứa mất hứng không?
- Đương nhiên không có, anh là phó chánh văn phòng ủy ban thì sao dám làm thị trưởng mất hứng. Với quyền lực của thị trưởng Hứa nếu muốn chỉnh anh còn cần tìm anh nói chuyện sao? Lãnh đạo ra lệnh một tiếng anh chỉ sợ sẽ bị vứt tới xã xa nhất thị xã làm chức phó ở Đại hội đại biểu nhân dân hoặc Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân nào đấy, anh còn có thời gian ngồi đây nói chuyện với em sao?
- Vậy tức là thị trưởng Hứa không có ý đẩy anh ra rìa?
- Chắc là như vậy.
Khương Khải cũng không xác định được ý của Hứa Lập.
- Ông xã.
Đỗ Tư thoáng cái ôm lấy Khương Khải, cô ả ngọt ngào nói.
- Chúc mừng anh, anh chắc là sẽ lên chức.
- Đâu thể như vậy chứ?
Khương Khải nhìn vợ, y dở khóc dở cười nói.
- Em nói là thật mà. Nếu thị trưởng Hứa không có ý xử phạt anh mà có ý điều động anh vậy đương nhiên là anh lên chức rồi. Ít nhất cũng đến xã thị trấn hay ban ngành nào đó làm người đứng đầu.
- Nhưng thị trưởng Hứa không nói như vậy mà.
- Anh ngốc quá. Chuyện này thị trưởng còn cần nói rõ ràng sao? Lãnh đạo đang chờ xem biểu hiện của anh đó, nếu anh biểu hiện không tốt thì sợ là sẽ bị đẩy tới xã nghèo khó nào đó dưỡng già.
Vừa nói Đỗ Tư đột nhiên đứng lên chạy vào phòng ngủ mở két, lát sau cô cầm một đống tiền tiết kiệm ra.
Ngồi trên ghế Đỗ Tư đếm đếm mãi cuối cùng nói với Khương Khải.
- Chúng ta bây giờ còn hơn 70 ngàn, nếu không mai em vay bạn bè người thân mấy chục nữa cho đủ trăm ngàn rồi anh mang tới cho thị trưởng Hứa. Em đoán nếu làm vậy anh nhất định sẽ lên chức.
Khương Khải vội vàng ngăn không cho Đỗ Tư nói tiếp.
- Được rồi, em mà còn cầm tiền này đưa cho thị trưởng Hứa thì nhà chúng ta sớm muộn cũng cửa nát nhà tan.
- Anh nói gì vậy, bây giờ còn có người không thích tiền sao? Làm quan chỉ vì tiền, thị trưởng Hứa còn trẻ như vậy đã lên làm thị trưởng không biết là đã tặng bao quà nữa. Bây giờ bắt Trịnh Quân Ba, Đổng Dương Minh không phải là vì kiếm lại sao?
Đỗ Tư không phục nói.
- Em đó, bình thường thì thông minh như vậy sao giờ lại hồ đồ thế? Chính là vì thị trưởng Hứa còn trẻ nên mới không nhận tiền. Thị trưởng Hứa tương lai sẽ lên thị xã, lên tỉnh thì sao để ý chút tiền này? Trăm ngàn trong mắt người ta có là gì chứ? Em nghe nói hạng mục du lịch ở Tùng Giang không? Hạng mục với số vốn đầu tư mấy tỷ đó, tất cả đều do một tay thị trưởng Hứa đưa vào. Nghe nói chủ tịch tập đoàn kia là bạn thân của thị trưởng Hứa, bọn họ thân hơn anh em ruột. Thị trưởng Hứa nếu cần tiền còn cần tới tiền của chúng ta sao? Mấy trăm ngàn, một triệu không phải chỉ là gọi một cuộc điện là xong ư? Có cần mạo hiểm nhận tiền của chúng ta sao?
- Vậy anh nói nên làm như thế nào giờ? Chẳng lẽ anh ra vẻ không biết đã xảy ra chuyện gì sao? Không tỏ vẻ gì sao? nếu là vậy em thấy đừng nói là lên chức dù anh muốn giữ vị trí bây giờ cũng rất khó khăn.
- Thôi, để anh nghĩ xem nào. Thị trưởng Hứa không thiếu tiền vậy lời nói của lãnh đạo là có ý gì? Lãnh đạo thiếu gì?
Nói xong Khương Khải ngồi trên ghế suy nghĩ.