- Bí thư Cát, ngài xem hạng mục du lịch lần này của Tùng Giang chúng ta nên làm như thế nào bây giờ? Tùng Giang lần này mặc dù không bị tổn thất nặng nề như thành phố khác nhưng nếu hạng mục không thể tiếp tục thực hiện thì chẳng những thị ủy, chính quyền thành phố mất mặt, sẽ bị quần chúng nhân dân chê trách mà tài nguyên cũng lãng phí. Quan trọng nhất chính là an trí cho mấy ngàn công nhân ở công trường, còn có khu đất của dự án và công trình đã xây dựng, chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ xó vậy ư? Không đến hai ba năm những thứ có giá vài trăm triệu sẽ thành đống phế thải không đáng tiền.
Khai thác tài nguyên du lịch Tùng Giang đã được đưa vào một trong 10 sự kiện quan trọng nhất trong năm của thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang, hơn nữa trong các hội nghị trước đây dù là Cát Binh hay Tằng Ích đều nhắc tới hạng mục này. Không chỉ có mấy triệu dân chúng thị xã Tùng Giang nghe quen tai, ngay cả tỉnh ủy, ủy ban tỉnh cũng chú ý tới hạng mục này. Nếu bỏ dở giữa chừng thì lãnh đạo thị ủy, ủy ban Tùng Giang sẽ quá mất mặt.
- Đương nhiên không thể dừng. Hạng mục du lịch của Tùng Giang chúng ta quyết không thể dừng thi công. Một khi dừng thi công nếu một lần nữa muốn khởi động lại sẽ rất khó khăn. Ngày mai chúng ta phải lập tức triệu tập hội nghị thường vụ chuyên môn nghiên cứu việc này. ý của tôi là một lần nữa tiến hành thu hút đầu tư. Bây giờ tập đoàn Kang – Đức đã phá sản, vậy công ty Kang – Tùng Giang cũng có thể tuyên bố phá sản rồi do ngân hàng xây dựng ra mặt lấy khoản vay 700 triệu làm lý do để tiếp thu toàn bộ tài sản của công ty Kang – Tùng Giang, sau đó động viên toàn thể cán bộ, nhân viên thị xã tiến hành thu hút đầu tư. Tương lai phát triển của Tùng Giang chúng ta phải dựa hết vào lần này.
Cát Binh có chút kích động.
- Được, vấn đề cụ thể ngày mai chúng ta sẽ nghiên cứu trên hội nghị thường vụ. Chẳng qua tôi đề nghị có thể để Tiểu Hứa ở bên nghe không? Dù sao cậu ta khá quen tình hình của tập đoàn Kang, cậu ta cũng hiểu rõ nhất tiến triển hạng mục du lịch.
Tằng Ích đề nghị.
- Được, cứ quyết định như vậy đi. 9h sáng mai tổ chức hội nghị thường vụ, Tiểu Hứa cũng tham gia.
Cát Binh nhìn trời bên ngoài đã hơi sáng, y lại nhìn đồng hồ thấy đã là 5h.
- Hai người ở lại văn phòng tôi nghỉ ngơi, lát tôi bảo Quảng Thành thông báo các thường vụ khác họp.
Sau đó Cát Binh gọi điện cho trưởng ban thư ký Lâm Quảng Thành, bảo đối phương phụ trách chuẩn bị hội nghị.
Văn phòng Cát Binh chỉ có một giường, Tằng Ích và Hứa Lập đương nhiên không tranh, hai người nằm trên ghế ngủ một lát tới khi Lâm Quảng Thành đến gõ cửa.
Lâm Quảng Thành vào thấy Tằng Ích cùng Hứa Lập nằm trên ghế không khỏi giật mình thầm nghĩ “Tên Hứa Lập này đúng là lợi hại, y mới tham gia công tác có mấy năm mà đã thành phó trưởng ban thư ký thị ủy, hơn nữa còn là thư ký của thị trưởng. Xem tình hình thì Hứa Lập này có quan hệ rất tốt với thị trưởng Tằng, hơn nữa quan trọng nhất chính là Hứa Lập còn trẻ, năm nay mới 24, tiền đồ tương lai quá sáng.
Nghe tiếng cửa phòng mở, Hứa Lập mở mắt ra ngay. Thấy Lâm Quảng Thành vào, hắn vội vàng đứng lên nói:
- Trưởng ban thư ký Lâm, ngài tới.
Tằng Ích cũng đã tỉnh, sau đó Cát Binh cũng từ phòng trong đi ra. Cát Binh nhìn Lâm Quảng Thành nói:
- Quảng Thành, đã thông báo các thường vụ khác chưa? 9h chúng ta họp.
Lâm Quảng Thành gật đầu nói:
- Bí thư, đã thông báo, các thường vụ sẽ tới đúng giờ.
- Ừ, anh đi mua đồ ăn sáng, ba chúng tôi hôm qua cả đêm không ngủ, không ăn gì, lát nữa họp không biết tới mấy tiếng nên phải ăn cho đỡ mệt.
Cát Binh dặn.
Lát sau Lâm Quảng Thành mang theo một túi bánh bao, sữa vào văn phòng. Ba người Cát Binh, Tằng Ích, Hứa Lập đều đói, ở đây không có người ngoài. Lâm Quảng Thành là trưởng ban thư ký cũng là thư ký của Cát Binh nên càng không cần ngại, ba người ngồi ăn ngấu nghiến. Đặc biệt là Cát Binh một hơi ăn năm chiếc bánh bao, uống hai túi sữa mới bỏ đũa vỗ vỗ bụng.
- Đã nhiều năm rồi không ăn bánh bao ngon như vậy, tôi cảm thấy ăn bánh bao hôm nay còn ngon hơn cả đặc sản…
Cát Binh còn ăn thoải mái như vậy, Tằng Ích và Hứa Lập cũng không khách khí, đều ăn nhiều. Tằng Ích gật đầu tán thành lời nói của Cát Binh.
- Không chỉ như vậy, tôi cảm thấy bánh bao này giống như bánh mà mẹ tôi làm. Quảng Thành, bánh bao này anh mua ở đâu? Mai tôi phải tới đó mua vài chiếc mới được.
Lâm Quảng Thành có chút khó hiểu nói:
- Bánh bao này là do tôi bảo Tiểu Vương ở văn phòng ra ngoài mua, rất bình thường mà. Đâu có ngon như hai vị lãnh đạo nói.
Hứa Lập vừa ăn vừa nói.
- Bánh bao là bánh bình thường, về phần mùi vị cũng là bình thường, chẳng qua bí thư Cát cùng thị trưởng Tằng đang rất đói nên mới thấy ngon. Nếu không ngày mai hai vị lãnh đạo ăn tiếp thì chỉ sợ không ăn được nhiều thế này.
Cát Binh ngẩn ra một chút rồi nở nụ cười:
- Đúng thế, đúng là đạo lý này. Tôi nhớ Hoàng đế khai quốc triều Minh - Chu Nguyên Chương lúc còn trẻ khó khăn bị ngất ở ven đường được một bà lão đi ngang qua cứu mang về nhà rồi lấy đậu hủ, một nắm rau chân vịt làm bát cháo và đút cho Chu Nguyên Chương ăn. Chu Nguyên Chương ăn xong tỉnh táo lại ngay, y hỏi bà lão là món gì, bà lão thấy buồn cười nên trêu Chu Nguyên Chương, nói đó là “Canh bạch ngọc trân châu phỉ thúy” Về sau Chu Nguyên Chương dựa vào quân Hồng Cân, lên làm Hoàng đế và nếm thử bao món ngon trong thiên hạ. Đột nhiên có ngày Chu Nguyên Chương bị bệnh không ăn được gì cả nên nhớ tới món “Canh bạch ngọc trân châu phỉ thúy” mà bà lão năm xưa nấu, Chu Nguyên Chương ra lệnh cho Ngự trù phòng nấu cho mình ăn. Nhưng dù đầu bếp làm như thế nào cũng không có mùi vị năm đó. Hôm nay chúng ta thấy bánh bao ăn ngon chắc cũng giống như vậy.
Tằng Ích gật đầu nói:
- Xem ra sau này tôi phải thường xuyên nhịn đói mới được, nếu không ngay cả ăn cơm cũng không thấy ngon thì còn gì là thú vị chứ?