- Mẹ kiếp, đám Sử Lâm chết tiệt này đi rồi còn muốn hại tôi, vụ này tôi nhất định phải đòi lại. Nếu không tôi trả lại hết đồ trong phòng cho Sử Lâm, cho hắn tức chết.
Hứa Lập cười ha hả:
- Không ngờ Triệu Quốc Khánh anh lại cũng có chiêu như vậy. Tốt, trả lại cho Sử Lâm cũng được, dù sao văn phòng của anh cũng không thể chỉ có một máy nghe trộm, trả bức tranh cho Sử Lâm làm hắn tức cũng tốt. Chẳng qua chuyện này không vội, chờ có thời gian lại nói. Anh nhất định không được gấp khiến hắn nghi ngờ. Còn có một việc là anh định xử lý tên Lý Đại Sơn kia như thế nào?
- Xử lý như thế nào ư? Tôi cũng không biết. Bây giờ tôi căn bản không tin được ai ở Cục công an Vọng Giang, để bọn họ đi thẩm vấn Lý Đại Sơn sợ càng loạn thêm, vấn đề quan trọng chắc không hỏi được gì.
- Ừ, nếu như anh không tin được người ở Vọng Giang thì anh tìm một lý do vứt tên Lý Đại Sơn này tới Giang Ninh. Đồng chí ở Giang Ninh chúng ta có thể tin được, ít nhất tay Trịnh Quân Ba có dài đến mấy cũng không duỗi được tới Giang Ninh. Ở đó là địa bàn của Văn Thành, cho Trịnh Quân Ba mấy lá gan cũng không dám phái người tới Giang Ninh gây sự.
- Ý kiến hay, đám tiểu tử ở Giang Ninh tôi đương nhiên là tin rồi, lại có quan hệ của cậu và Văn Thành thì Lý Đại Sơn bị đưa tới Giang Ninh, Trịnh Quân Ba chỉ có thể bất lực. Chẳng qua dùng lý do gì, Lý Đại Sơn là người Vọng Giang, hơn nữa vụ án xảy ra ở Vọng Giang.
- Cái này dễ làm, đừng quên chú của anh là người Giang Ninh.
Hứa Lập cười nói.
- Hừ, lại định kiếm lợi từ tôi. Thôi bỏ qua cho cậu, dù sao ông chú này chỉ vài ngày là biến mất.
Triệu Quốc Khánh nghe xong cao hứng nên không chấp Hứa Lập.
Hứa Lập nói vài ba câu là giải quyết được khó khăn Triệu Quốc Khánh đang gặp, Triệu Quốc Khánh không có buồn phiền nên có thể thả tâm tư uống rượu với Hứa Lập. Hai người uống tới khi mặt trời lặn mới rời khỏi quán.
Hứa Lập nếu muốn tiếp tục đóng làm chú của Triệu Quốc Khánh đương nhiên không thể về ủy ban thị xã. Hắn gọi điện cho Từ Cương nói mình có việc cần làm, nếu ai hỏi mình thì bảo mình về Tùng Giang.
Từ Cương cũng hiểu tình hình hiện nay ở Vọng Giang, biết Hứa Lập sợ rằng đang nghiên cứu cách đối phó đám người Trịnh Quân Ba, y vâng lời mà không hỏi nhiều. Dù sao Hứa Lập có tiếng là “Thị trưởng ba tốt” tại Vọng Giang, công việc mỗi ngày chỉ là ký văn bản, một hai ngày không có mặt cũng không ảnh hưởng đến cục diện Vọng Giang. Các công việc của Vọng Giang cũng không đình trệ vì Hứa Lập không có mặt.
Triệu Quốc Khánh lái xe tìm một khách sạn do mình ra mặt lấy một phòng cho Hứa Lập. Đến ngày mai Hứa Lập sẽ cùng Lý Đại Sơn về Giang Ninh.
Sau đó Triệu Quốc Khánh quay về Cục công an diễn trò cho người nào đó xem, nếu không cũng không tiện đưa Lý Đại Sơn đến Giang Ninh.
Triệu Quốc Khánh về cục không về văn phòng mà tới thẳng phòng thẩm vấn. Sau khi nghe Hứa Lập nói văn phòng mình có máy nghe trộm, Triệu Quốc Khánh đã coi văn phòng của mình là sào huyệt của đối phương, moi cử động của mình đều bị đối phương giám sát ai mà vui vẻ cho được. Nếu không phải Hứa Lập luôn nói không thể phá máy đó thì Triệu Quốc Khánh đã sớm cầm búa đập tan bức tranh rồi.
Vừa tới phòng thẩm vấn, y đứng phía trước tấm kính nhìn vài tên cảnh sát phụ trách thẩm vấn Lý Đại Sơn. Chẳng qua Lý Đại Sơn ngồi đó rất tùy tiện thoải mái như đang ngồi trong nhà mình vậy.
Triệu Quốc Khánh vung chân đá mạnh vào cửa phòng thẩm vấn rồi cầm lấy lời khai do một tên cảnh sát ghi lại mà xem. Chỉ thấy lời khai chưa được một trang giấy, chỉ viết sơ qua về tình hình cơ bản của Lý Đại Sơn, căn bản không ghi gì về vụ đánh nhau lần này. Triệu Quốc Khánh tức thời ném mạnh tờ khai lên bàn, y tức giận nói hai tên cảnh sát thẩm vấn:
- Các cậu từ trưa tới giờ mới thẩm vấn được từng này ư? Các cậu có biết làm việc không? Nếu không làm được thì mau cút xuống đồn công an bên dưới đi tuần phố cho tôi.
Hai gã cảnh sát bị mắng không dám nói một câu, trong lòng cũng thầm kêu không xong, mình sớm biết chuyện này không dễ làm mà, mình thấp cổ bé họng nên việc này mới rơi vào đầu mình. Cục trưởng Triệu Quốc Khánh mới tới có thực lực như thế nào mình không biết nhưng Lý Đại Sơn này là tiểu đệ của Trịnh Quân Ba, nếu không thì sao hắn có thể hoành hành ở nhà ga nhiều năm qua mà không ai bắt hắn?
Lý Đại Sơn mới bị đưa tới cục có một buổi mà mình đã nhận 10 cuộc điện, có lãnh đạo trực tiếp, có lãnh đạo các ngành khác ở thị xã, còn có cả nguyên cục trưởng Sử Lâm. Những người này ai nói mình cũng phải ngoan ngoãn làm theo, càng đừng nói mười người lần này gọi tới chỉ vì một mình Lý Đại Sơn, nói mình lúc thẩm vấn tuyệt đối không được dùng hình.
Lý Đại Sơn cũng sớm nghe được tin tức, biết cảnh sát không dám dùng hình với mình nên y đâu có sợ. Dù sao ở đây được cho ăn, cho uống, nếu không có chứng cứ khác thì mình cũng chỉ bị mắc tội đánh nhau trên phố, cảnh sát có thể giam mình bao lâu chứ? Cuối cùng bọn chúng phải thả mình ra. Hơn nữa đại ca Trịnh Quân Ba ở ngoài còn đang tìm luật sư cho mình, chẳng những biện hộ cho mình thành vô tội, thậm chí còn muốn kiện lão già kia tội đánh người.
Chẳng qua Lý Đại Sơn thấy Triệu Quốc Khánh tức giận tiến vào, Lý Đại Sơn không khỏi run lên. Hôm nay khác với thường ngày, trước mình đánh người có đáng gì chứ. Mình chẳng nhưng không bị ai đánh mà toàn mình đánh người, đánh xong còn có cảnh sát ra mặt giải quyết giúp, mắng đám người không biết điều kia. Nhưng giờ Triệu Quốc Khánh là cục trưởng, hơn nữa mình muốn đánh chú của hắn, không biết hôm nay mình có thể qua cửa hay không?
Triệu Quốc Khánh quát lên với hai tên cảnh sát, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn Lý Đại Sơn.
- Hai người các cậu nghe cho rõ, tối nay dù không ngủ cũng phải thẩm vấn rõ vụ này cho tôi. Nếu thẩm vấn không ra được gì thì tới lúc đó các cậu tự cầu phúc đi.
Triệu Quốc Khánh sớm biết hai gã cảnh sát thẩm vấn hôm nay chẳng những không phải người của Trịnh Quân Ba, hơn nữa chắc cũng là người không có vấn đề gì ở trong cục nên có người cố ý an bài bọn họ tới thẩm vấn, thẩm vấn không ra gì thì mình sẽ trút cơn lửa giận vào người bọn họ. Chẳng qua hôm nay mình không thể không tỏ vẻ tức giận, như vậy mới có thể tiến thêm một bước trong kế hoạch.
Hai gã cảnh sát nơm nớp lo sợ nhìn Triệu Quốc Khánh đập cửa đi ra, cả hai nhìn nhau cười khổ một tiếng và chuẩn bị tiếp tục thẩm vấn Lý Đại Sơn. Nhưng không ngờ Lý Đại Sơn thấy Triệu Quốc Khánh không dám làm gì mình, y càng kiêu căng hơn. Lý Đại Sơn nói:
- Tên cục trưởng kia không phải kẻ tốt đẹp gì, chỉ biết nổi cáu với hai cậu. Hai cậu xem hắn có dám làm gì tôi đâu. Các cậu còn ở lại Cục công an này làm gì, đợi tôi đi ra thì các cậu đi theo tôi lăn lộn kiếm tiền còn hơn.