Khi mọi người nhận được danh sách đương nhiên có người mừng người vui. Chính ủy Ngô Quốc Long là người đứng thứ hai của cục, y cầm danh sách trong tay mà rất hưng phấn. Năm đó lúc Sử Lâm còn đương chức, Ngô Quốc Long tuy là phó bí thư đảng ủy, chính ủy nhưng y chỉ quả công tác tư tưởng chính trị của cục, trong tay không có chút thực quyền nào, hoàn toàn bị Sử Lâm lấy hết quyền lực.
Mấy phòng như giám sát, pháp chế thuộc Ngô Quốc Long quản lý nếu không có lời của Sử Lâm thì dám đi giám sát ai? Hai phòng ban này đều bày ra cho có. Ngô Quốc Long cũng coi như biết điều, cũng chiếu cố hai phòng ban kia, có khi thậm chí lấy ít hóa đơn tìm Sử Lâm thanh toán và chia cho nhân viên hai phòng này, cho nên đồng chí ở hai phòng này cũng được coi là huynh đệ của y.
Xem danh sách điều chỉnh này thì trưởng hai phòng này đều được lên chức. Một người đi làm trưởng đồn công an nhà ga, một người tới đại đội cảnh sát hình sự đội trưởng. Mấy phó trưởng phòng, nhân viên phòng khác đều được phân biệt điều tới ngành có thực quyền. Cho nên Ngô Quốc Long cầm danh sách này mà mặt không ngừng nở nụ cười. Ai bảo những người này được Miêu Chí Văn đánh giá là có năng lực làm việc, hơn nữa người hai phòng do Ngô Quốc Long quản lý đều bị Sử Lâm xa lánh, đều là người tức tối với Sử Lâm.
Mặt phó cục trưởng Vạn An Hùng rất bình thường bởi vì lần điều chỉnh này cơ bản không có quan hệ với hắn. Chỉ là nguyên đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự bị chuyển sang thành đội trưởng đội chống ma túy, mà nguyên đội trưởng đội chống ma túy được điều tới phòng giám sát làm trưởng phòng. Thị xã Vọng Giang mặc dù là đầu mối giao thông quan trọng, đừng nói là Vọng Giang mà ngay cả Tùng Giang, toàn tỉnh đả kích việc buôn bán ma túy cũng là rất lớn, bắt được trong một tháng nhất định sẽ xử bắn. Cho nên đừng nhìn Trịnh Quân Ba ở Vọng Giang rất kiêu ngạo nhưng hắn chưa sống đủ, chưa hưởng thụ đủ vì thế căn bản không dám dính vào ma túy. Vì thế đại đội phòng chống ma túy là phòng cho có ở Cục công an Vọng Giang.
Vạn An Hùng không có bất cứ ý kiến gì với việc điều động này, y cũng rõ đây là Triệu Quốc Khánh đang tiêu trừ ảnh hưởng của Sử Lâm ở hệ thống công an Vọng Giang. Dù sao ai cũng biết đội trưởng đội cảnh sát hình sự bây giờ là chân chó của Sử Lâm, chỉ cần y còn đương chức thì tất cả các vụ án liên quan tới Trịnh Quân Ba ở Vọng Giang căn bản không thể phá.
Dương Chấn là người do một tay Sử Lâm đề bạt có thể nói là bị đả kích mạnh nhất. Y vốn phụ trách quản lý đội cảnh sát hình sự và đội cảnh sát kinh tế, có thể nói là quyền lực cầm trong tay rất lớn. Nhưng trong danh sách điều chỉnh này cả đội trưởng, mấy phó đội trưởng hai đại đội này đều bị đổi, hơn nữa đều là đổi những người không theo ý mình. Sau này mình muốn chỉ huy hai ngành này như trước sợ rất khó khăn. Nhưng y nhìn người khác không nói một câu, y không dám nên tiếng mà phải đàng hoàng ngồi tại chỗ.
Người gặp chuyện tương tự Dương Chấn còn có phó cục trưởng Vương Bân. Vương Bân vốn phụ trách đại đội trị an và đồn công an toàn thị xã. Nhưng bây giờ Triệu Quốc Khánh vừa ra lệnh khiến người bên dưới của y bị thay đổi hết, tuổi cao bị cho về nhà sớm, tuổi trẻ bị điều tới mấy chỗ như trại giam, trại tạm giam, duy nhất hai trưởng đồn công an không bị điều động lại là hai người không phục mình nhất.
Mà Hà Lâm Sâm phụ trách đại đội cảnh sát giao thông chỉ có thể ngậm miệng ăn tiền, khổ không nói lên lời. Nguyên ba phó đội trưởng bị điều đi hai, hai phó đội trưởng khác mới tới mình không quen, sau này ở địa bàn của mình, mình không thể một tay che trời nữa.
Phó cục trưởng Giang Phong kiêm đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy lại không bị ảnh hưởng gì. Dù sao đại đội phòng cháy chữa cháy cho tới bây giờ cũng không có chất béo mấy, có thể nói là một ngành nghèo, hơn nữa đây là ngành nguy hiểm cao hàng năm đều có đội viên bị thương. Ngay cả Sử Lâm lúc đương chức cũng không bao giờ nhòm ngó tới đại đội phòng cháy chữa cháy, càng không an bài người vào. Lần này hai phó đội trưởng đại đội cảnh sát giao thông đổi chỗ cho hai phó đội trưởng đại đội phân công công việc. Không cần phải hỏi Giang Phong cũng biết hai cấp dưới của mình nhận được tin sẽ mừng rỡ đến độ vài ngày không ngủ ngon. Nếu đổi vị trí phó cục trưởng của mình lấy vị trí phó đội trưởng đại đội cảnh sát giao thông mình còn đồng ý chứ đừng nói hai cấp dưới kia.
Chánh thanh tra Diêu Kim Minh ngồi im như phỗng, không ai có thể nhìn ra y đang nghĩ gì. Mấy năm qua khi Sử Lâm đương chức, Diêu Kim Minh ở cục cho có. Sử Lâm chỉ đâu thì y đánh đó, y căn bản không có quyền lên tiếng. Có khi biết rõ cảnh sát bị điều tra là do người hãm hại nhưng y cũng không dám mở miệng nói chuyện giúp đối phương, nếu không đừng nói là tên cảnh sát kia mà vị trí của mình sợ rằng cũng khó giữ. Ai bảo người sau lưng mình không thể làm chỗ dựa cho mình chứ? Dần dần Diêu Kim Minh tạo thành thói quen không can thiệp vào việc gì.
Về phần Miêu Chí Văn càng không cần phải nói. Nhìn danh sách này y rất kinh hãi. Y vốn nghĩ Triệu Quốc Khánh mới đến Vọng Giang nên không rõ tình hình, mình viết danh sách kia cũng không đắc tội Sử Lâm, cũng có thể lấy lòng Triệu Quốc Khánh. Trong danh sách đó có 90% là Miêu Chí Văn viết chính xác, ngay cả Dương Chấn, Vương Bân cùng Hà Lâm Sâm cũng không ngoại lệ. Nhưng 10% còn lại mình vẫn lưu một đường sống, viết người của Sử Lâm thành người ngồi không ăn lương, y hy vọng Triệu Quốc Khánh đưa danh sách này ra và nói ai cung cấp danh sách thì mình cũng có thể thoát khỏi tội chết. Nhưng ai ngờ Triệu Quốc Khánh tinh mắt đến vậy, 10% kia đã bị Triệu Quốc Khánh moi ra chỉ còn hai ba người.
Vẻ mặt của mọi người như thế nào, Triệu Quốc Khánh thấy rõ. Y cười lạnh trong lòng, lát sau Triệu Quốc Khánh mới mở miệng nói:
- Mọi người đã xem một lúc rồi, có ý kiến gì với bản danh sách cứ nói. Lão Ngô, anh nói trước.
Ngô Quốc Long là người đứng thứ hai ở hệ thống công an Vọng Giang đương nhiên phải lên tiếng đầu tiên. Hơn nữa từ bản danh sách này y có lợi nhất đương nhiên phải tỏ thái độ chứ.
- Cục trưởng, ngài thật sự quá vất vả, mới tới Vọng Giang vài ngày đã phải thức khuya dậy sớm viết ra bản danh sách này. Tôi cho rằng bản danh sách này đã cân nhắc người có tố chất, cân nhắc tới tình hình công việc… thật sự là rất thích hợp để áp dụng. Tôi hoàn toàn đồng ý, không biết mọi người thấy thế nào?