- Thị trưởng Tằng, cái này sợ là có chút khó khăn.
Tằng Ích sửng sốt, lập tức vỗ đầu mình, y cười nói:
- Là tôi sốt ruột. Người ta là tỷ phú sao có thể nghe lệnh của một thị trưởng như tôi. Vậy cậu xem thế này có được không, bọn họ nếu trước hôn lễ không có biện pháp vậy mời y tới Tùng Giang chúng ta nghỉ tuần trăng mật, cảnh Vụ tùng ở Tùng Giang chúng ta là độc nhất trong cả nước, rất đáng xem.
Tằng Ích tính toán một chút nếu như sau 15/1 mới bắt đầu đàm phán về hạng mục, thành công còn đỡ chứ nếu không thành thì muốn làm gì khác cũng đã chậm.
- Vậy tôi thử xem.
Mặc dù đầu tư hay không chỉ do Hứa Lập nói một câu là xong, nhưng Hứa Lập không muốn để người khác biết quan hệ chính thức giữa mình và Lý Tân cho nên chỉ nói thử.
- Không phải thử mà là nhiệm vụ cần hoàn thành. Bây giờ thị xã chúng ta có công việc quan trọng nào khác, chuyện quan trọng nhất lúc này là hạng mục du lịch. Ngày mai cậu phải lên Bắc Kinh tìm Lý Tân kia. Y không phải lập tức sẽ kết hôn ư, cậu xem có gì có thể giúp thì giúp, lúc y kết hôn cũng phải tặng quà mới được. Tất cả chi phí ăn ở, đi lại tiếp khách của cậu ở Bắc Kinh và quà tặng Lý Tân đều do ủy ban thị xã chi trả.
- Thị trưởng Tằng, vậy không ổn lắm. Quà sao có thể để ngân sách chi trả được.
Hứa Lập thầm nghĩ nếu như quà của mình mà do thị xã chi trả, có lẽ Tằng Ích nhìn con số cũng phải sợ. Từng đó tiền ít nhất bằng nửa năm thu tài chính của toàn thị xã.
- Không có gì không ổn cả, chẳng qua con số này cũng không được quá mức. Còn có một việc là cậu lúc rảnh rỗi đừng quên giới thiệu ưu thế của hạng mục du lịch Tùng Giang. Lý Tân nếu thật sự có thể tới Tùng Giang chúng ta hưởng tuần trăng mật thì tất cả chi phí cũng do thị xã phụ trách chi trả.
Tằng Ích đây là đang dùng chiêu cảm tình, hy vọng có thể thông qua Hứa Lập mời Lý Tân tới Tùng Giang, sau đó dùng sự nhiệt tình tiếp đón để làm Lý Tân cảm động, cuối cùng là để Lý Tân đầu tư vào Tùng Giang.
- Được, vậy mai tôi sẽ lên Bắc Kinh, nhất định sẽ có câu trả lời làm ngài hài lòng.
Hứa Lập vỗ ngực cam đoan.
Sáng hôm sau Hứa Lập liền chuẩn bị hành lý, gọi điện báo về nhà một tiếng, cũng báo một tiếng với Phạm Ngọc Hoa rồi ra sân bay bay tới Bắc Kinh. Phạm Ngọc Hoa mặc dù lưu luyến, nhưng hôm nay cô đã là phó trưởng phòng – phòng Tài chính huyện Giang Ninh nên không thể nào bỏ hết công việc bề bộn cuối năm để cùng Hứa Lập lên Bắc Kinh du lịch được.
Hứa Lập biết zz sắp kết hôn, mọi người đều bận cho nên không nói với mọi người là mình sẽ lên Bắc Kinh, tránh cho mọi người ra đón mình. Xuống máy bay Hứa Lập bắt taxi tới thẳng vũ trường Long Đỉnh của Hạng Long.
Làm Hứa Lập giật mình là mình vừa nói muốn tới vũ trường Long Đỉnh, căn bản không cần nói rõ địa chỉ là lái xe taxi đã cười nói:
- Lão đệ đến đó sớm quá, vũ trường Long Đỉnh phải chờ tới lúc trời tối thì mới náo nhiệt, bây giờ là buổi trưa căn bản không có người. Nếu tin tôi không bằng đến nhà hàng Long Đỉnh ăn cơm, đồ ăn ở đó rất đặc sắc, giá cả không quá cao. Ăn xong tới nhà tắm hơi Long Đỉnh tắm, tìm nhân viên mát xa cho mình để giãn gân cốt. Chờ tới khi trời tối lại tới vũ trường Long Đỉnh, cam đoan làm cậu mở rộng tầm mắt.
Hứa Lập không khỏi tò mò nói:
- Bác tài, Long Đỉnh đã bỏ bao nhiêu tiền cho các anh tuyên truyền giúp bọn họ?
Lái xe có chút xấu hổ nói:
- Nói thật với cậu là cứ đưa được bốn khách tới Long Đỉnh thì có thể lấy được một tấm vé ăn cơm hoặc là xông hơi. Chẳng qua cậu đừng hiểu lầm, chất lượng phục vụ ở Long Đỉnh tuyệt đối là rất tốt, nếu không tốt cậu có thể tìm tôi. Đây là danh thiếp của tôi, bên trên có số điện thoại và biển số xe của tôi. Cậu nếu thật sự cảm thấy bị thiệt, phục vụ của Long Đỉnh không được tốt thì cứ gọi điện tìm tôi. Tôi nếu không đến cậu có thể gọi tới công ty tìm tôi. Tôi cam đoan đứng im chịu đánh, mắng không mắng lại.
- Được rồi, tôi tin. Chẳng qua Long Đỉnh mở nhiều dịch vụ nhỉ, bọn họ không bị ai gây rối chứ?
Hứa Lập muốn từ miệng vị lái xe này hỏi thăm công việc của Hạng Long bây giờ đang như thế nào.
- Lão đệ, cậu cứ yên tâm, địa phương khác không dám nói nhưng ở Long Đỉnh thì cậu có thể yên tâm. Vũ trường, trung tâm xông hơi và nhà hàng cách nhau không xa, đều ở gần sông Tây Bá – quận Triều Dương. Tôi nói với cậu, ông chủ Long Đỉnh này không phải người bình thường, y có quan hệ với cả hắc bạch hai đạo. Tôi tận mắt thấy ông chủ Long Đỉnh cùng uống rượu với bí thư, chủ tịch quận Triều Dương, còn xưng anh xưng em. Hơn nữa tôi còn nghe nói bọn họ có họ hàng ở Cục công an thành phố, còn là một sếp to. Mà ông chủ Long Đỉnh lại càng là lão đại của quận Triều Dương, cậu nói như vậy có an toàn không?
- Nếu như vậy thì tôi yên tâm rồi.
Hứa Lập ngoài miệng nói yên tâm nhưng trong lòng đã có chút lo lắng. Việc này ngay cả một lái xe taxi cũng biết rõ, Hạng Long còn có bí mật gì chứ? Nếu thật sự có người thèm muốn sản nghiệp bây giờ của Hạng Long, muốn đối phó y thì sợ rằng thoáng cái đánh ngã được Hạng Long. Xem ra lần này sau khi gặp mặt phải khuyên Hạng Long, tốt nhất là chuyển ra phía sau màn mới được.
Xe taxi rất nhanh tới cửa vũ trường Long Đỉnh. Hứa Lập xuống xe định vào trong nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản.
- Xin lỗi tiên sinh, vũ trường bây giờ còn chưa chính thức kinh doanh, ngài nếu rảnh có thể tới nhà hàng Long Đỉnh chúng tôi ăn uống hoặc là tới trung tâm xông hơi thả lỏng người, 3h chiều vũ trường mới có thể mở cửa.
- Vậy ông chủ Hạng Long của các vị ở đâu? Tôi muốn tìm y.
Hứa Lập cũng không muốn làm khó hai bảo vệ giữ cửa.
Bảo vệ nhìn Hứa Lập, nhìn xem Hứa Lập có phải tới gây chuyện không. Chẳng qua bảo vệ vẫn hòa nhã nói.
- Xin lỗi, sếp chúng tôi đi đâu chúng tôi sao biết được. Chẳng qua bây giờ sếp quả thật không có mặt ở vũ trường, nếu không anh tới nhà hàng hoặc trung tâm xông hơi hỏi xem.
- Không cần.
Hứa Lập lấy máy gọi cho Hạng Long. Khi Hạng Long nghe Hứa Lập đã tới Bắc Kinh, lại tới trước cửa vũ trường của mình, y vội vàng nói:
- Ông chờ tôi ở cửa, năm phút nữa là tôi tới nơi.
Nói xong không đợi Hứa Lập mở miệng, y dập máy ngay.
Quả nhiên không tới năm phút đồng hồ sau một chiếc BMW màu vàng chạy nhanh tới. Khi xe tới cách Hứa Lập 50m nó ngoặt hướng, cuối cùng xe vững vàng dừng cách trước người Hứa Lập không đầy 5m.