- Đúng, đánh bài, tôi không có việc gì nhi chính là không có việc gì.
Mấy người Tiễn Tiến, Dương Lập Thanh đánh bài sôi nổi, đám người Hứa Lập, Tiếu Thiên Cường cũng làm tới tận trưa, bọn họ làm tuy mệt nhưng không áy náy lương tâm. Lúc ăn trưa Quách Duy Như ngồi cạnh liên tục và cơm không còn bộ dạng một nữ chủ tịch huyện đâu cả. Tôn Lệ tay trái cầm bánh bao, tay phải cầm nước uống, cô ả cũng ăn rất ngon.
Tiếu Thiên Cường nhìn hai người phụ nữ như vậy, y cười nói.
- Hai vị ăn như vậy không sợ béo ư? Cẩn thận về nhà chồng bỏ đó, tới lúc đó lại khóc lóc đòi giảm béo.
Quách Duy Như trừng mắt nhìn Tiếu Thiên Cường một cái nói.
- Hắn dám. Hơn nữa chúng tôi dù ăn nhiều hơn, tăng cân cũng là tăng cường sức khỏe, vậy vẫn tốt hơn là bệnh Tây Thi gầy gò một cơn gió thổi là bay.
Tôn Lệ mặc dù không phê phán Tiếu Thiên Cường nhưng lại gật đầu nói.
- Có thể ăn là phúc đó. Lúc ở nhà không ngừng đổi món mặc dù không dám nói là sơn hào hải vị nhưng cũng đầy món ngon. Chẳng qua tôi lại phát hiện nó không ngon bằng ăn bánh bao, ăn hành muối.
Vợ Lý Tài có chút xấu hổ nói:
- Xin lỗi đã làm mọi người chịu khổ với chúng tôi, phải ăn mấy món này với chúng tôi.
- Chị, mấy món này ăn rất ngon, bọn họ ở trên tỉnh muốn ăn cũng không ăn được. Lại nói chị là đầu bếp cấp bảy cấp tám nấu là may cho bọn họ mà.
Hứa Lập cười nói.
Đến tối ăn xong trời đã mờ tối, Tiếu Thiên Cường tắm xong nằm xuống giường xem Tv. Hứa Lập đưa Quách Duy Như, Tôn Lệ đến nhà Lý Ngọc Giang rồi đến Dương Lập Thanh thăm Tiễn Tiến.
Hứa Lập ấn chuông nhà Dương Lập Thanh vài lần thì cửa mới được mở. Ra mở cửa đón hắn chính là Dương Lập Thanh. Hứa Lập thầm đánh giá Dương Lập Thanh, hắn phát hiện Dương Lập Thanh hôm nay trông rất tươi tỉnh nhưng vẻ mặt y lại khó làm người ta có ấn tượng tốt cho được.
- Ôi, bí thư Hứa đến ư, mời vào, mời vào. Hôm qua ăn chắc không ngon, mai tôi bảo người vào núi săn thú tới lúc đó sẽ lại mời mọi người.
- Không cần khách khí, bí thư Tiền đâu rồi?
Hứa Lập không để ý lời Dương Lập Thanh nói vào trong lòng. Mấy ngày nay ăn cơm bình thường ở nhà Lý Ngọc Giang, Lý Tài, hắn ăn rất ngon, rất yên tâm. Nhưng hôm qua ăn cơm ở nhà Dương Lập Thanh, hắn lại không có cảm giác đó.
- À, bí thư Tiền đang ở trong nhà.
Dương Lập Thanh nói xong mang theo Hứa Lập tiến vào phòng khách. Chỉ thấy Tiễn Tiến đang ngồi trên ghế xem Tv. Thấy Hứa Lập vào, Tiễn Tiến tự đứng lên chào.
- Bí thư Hứa, sao anh lại tới đây.
- Không có việc gì, tôi tới thăm anh.
Hứa Lập vừa nói vừa nhìn quanh phát hiện bàn ở góc vẫn còn có quân bài xem ra những người này nghe nói mình tới nên dừng đánh.
- Tôi nghe Tiếu Thiên Cường nói anh hơi mệt, không vấn đề gì chứ?
Tiễn Tiến nghe xong đầu tiên là sửng sốt sau đó mới cười nói.
- Không có việc gì nhi, không có việc gì cả. Hôm qua tôi uống hơi nhiều nhưng ngủ một ngày đã đỡ rồi. Tôi vừa ngồi nói chuyện với bọn họ và xem Tv.
Tiễn Tiến thầm yên tâm. Vừa nãy khi Hứa Lập tới, Tiễn Tiến khá lo lắng. Y vội vàng bảo Dương Lập Thanh dừng chơi. Mặc dù Hứa Lập không phải lãnh đạo trực tiếp của mình nhưng cấp bậc đối phương ở đó, Hứa Lập lại là đội trưởng dẫn đội nên dù không tiện mắng mình nhưng nếu lén báo cáo với lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy thì mình cũng đủ ăn đòn.
Xem ra Tiếu Thiên Cường coi như thức thời, cũng không có nói chuyện mình đánh bài ra. Tiễn Tiến đâu biết là do Hứa Lập giữ thể diện cho y, sợ y đã lớn tuổi nếu nói thẳng sẽ làm y khó coi.
- Không có việc gì là tốt rồi! Bí thư Tiền, hôm nay cũng không sớm nữa, tôi về đây. Anh nếu không được khỏe thì cũng đi nghỉ sớm, mai còn phải đi làm.
Hứa Lập nói xong liền cáo từ rời đi. Đối với người lớn tuổi như Tiễn Tiến, hắn cũng không tiện nói nhiều thậm chí cũng không bảo đối phương về cùng mình. Tiễn Tiến nếu muốn theo mình về thì cũng không cần mình nói, y nếu quyết tâm quan hệ với Dương Lập Thanh thì mình không thể ép đối phương về được. Mình chỉ nói được đến đó, về phần Tiễn Tiến nghĩ như thế nào thì mình không xen vào.
Tiễn Tiến cùng Dương Lập Thanh đưa Hứa Lập ra cổng, nhìn Hứa Lập đi xa rồi mới quay về phòng.
Dương Lập Thanh cẩn thận hỏi Tiễn Tiến.
- Bí thư Tiền, chúng ta cũng chơi một ngày hay là ngài nghỉ sớm một chút, chúng tôi không làm phiền ngài.
- Cái gì, coi thường tôi già rồi hả? Chúng ta chơi vài chục ván nữa.
Nói xong không đợi Dương Lập Thanh lên tiếng, Tiễn Tiến đã ra bàn ngồi. Lời Hứa Lập nói, Tiễn Tiến không để ở trong lòng. Ý tốt của Hứa Lập coi như phí công.
Hôm sau mọi người lại ra đồng làm việc nhưng tới trưa vẫn không thấy bóng dáng Tiễn Tiến đâu cả. Cái này càng làm Tiếu Thiên Cường bực mình hơn.
- Lão Tiền này làm gì vậy hả? Dù không làm việc nặng được cũng có thể ra lấy nước cho chúng ta chứ. Giờ thì hay rồi, không thấy bóng dáng đâu cả. Hứa Lập, hôm qua cậu nói gì với y?
Hứa Lập lắc đầu nói:
- Bí thư Tiền lớn tuổi như vậy lại là tiền bối của chúng ta, anh cũng đừng nên so đo.
Lúc này ngay cả Quách Duy Như cùng Tôn Lệ cũng không đồng tình với Tiễn Tiến, Quách Duy Như tức tối nói:
- Tiền bối gì chứ, cứ lớn tuổi là muốn làm thì làm, chơi thì chơi sao? Nếu học theo y thì chúng ta hỏng hết.
Tôn Lệ đã mệt được không có sức nói chuyện nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hứa Lập cũng biết Tiễn Tiến làm hơi quá, lần này là tới cơ sở điều tra, nghiên cứu chứ không phải đi chơi, nghỉ dưỡng. Tiễn Tiến ở nhà Dương Lập Thanh đánh bài cả ngày là việc gì chứ? Nhưng lời này Hứa Lập lại không thể nói, ai bảo hắn là đội trưởng, hắn vừa phải quan tâm an toàn của thành viên cũng phải giảm bớt mâu thuẫn của mọi người với nhau, làm mọi người đoàn kết với nhau. Nếu không được vậy truyền ra thì sẽ không hay với Tiễn Tiến, mình là đội trưởng cũng bị liên lụy, lãnh đạo sẽ đánh giá năng lực chỉ huy của mình không được tốt.
Mọi người bất mãn như vậy, Hứa Lập lại không thể giải thích thay Tiễn Tiến. Hắn chỉ có thể nói:
- Có lẽ sức khỏe bí thư Tiền không được tốt, bỏ đi, chúng ta không nhắc tới y nữa.
Tiếu Thiên Cường mặc dù rất tức Tiễn Tiến nhưng Hứa Lập đã nói thế, y cũng chỉ có thể thôi. Y không phải lãnh đạo của Tiễn Tiến, cũng không quản được Tiễn Tiến, nói chỉ cho sướng miệng chứ được lợi ích gì. Hơn nữa làm đã mệt mọi người đâu còn tâm tư thảo luận Tiễn Tiến nữa.