- Chúng ta trước kia thực hiện giám sát chỉ là suy nghĩ cho bản thân mình, nó giống như vào phòng hát hát mình nghe, mình vỗ tay vậy. Nhưng thực hiện trưng cầu ý kiến nhân dân lại khác hẳn, nó tương đương chuyển từ hát ở phòng ra quảng trường, quần chúng sẽ có người vỗ tay, người chê cười. Khi quan chức ở trong tiếng vỗ tay, khen chê của dân chúng thì có thể nhận ra thị phi của mình, có thể hữu hiệu phát triển thành tích, cải thiện thiếu sót, mà cuối cùng cũng có lợi cho phát triển, thúc đẩy cải thiện dân sinh. Như vậy sẽ không xuất hiện Trịnh Quân Ba mới, không xuất hiện vấn đề như công ty giấy Phong Hoa nữa.
Lưu Hồng Đào nghe xong có chút kích động gật đầu:
- Đại hội đại biểu nhân dân trước đây quả thật không chính thức phát huy tác dụng, thường thường là làm việc theo ánh mắt của đảng ủy, chính quyền. Một khi muốn thực hiện trưng cầu ý kiến nhân dân thì chỉ có thể đưa quan chức ra trước mặt dân chúng, có vấn đề gì, có mâu thuẫn gì đều đưa ra ngoài quả thật sẽ tiêu trừ vấn đề, giảm bớt mâu thuẫn. Chẳng qua như vậy tôi muốn nhà cũng khó khăn, lầm không chừng còn bị người đâm thấu xương.
- Lão bí thư sợ ư?
Hứa Lập nhìn ra được Lưu Hồng Đào đã động tâm, hắn cười nói.
- Sợ? Tôi sợ bọn họ mất mặt thì có.
Lưu Hồng Đào làm nửa đời ở Vọng Giang, bây giờ dù là lãnh đạo đảng ủy hay ủy ban thị xã phần lớn đều do y nhìn trưởng thành mà lên, y sợ ai chứ?
- Cứ quyết định như vậy đi.
Hứa Lập cười nói:
- Lão bí thư sau khi về nghiên cứu một phương án và đưa ra hội nghị thường vụ nghiên cứu một chút. Nếu không có vấn đề gì thì tốt nhất bắt đầu thực hiện từ tháng sau.
Hứa Lập cũng hy vọng nhanh chóng triển khai việc trưng cầu ý kiến nhân dân, qua đó tạo thêm áp lực cho cán bộ lãnh đạo Vọng Giang, tránh cho bọn họ suốt ngày không có việc gì làm.
- Được, tôi đi trước, cậu đúng là biết tìm việc cho tôi.
Lưu Hồng Đào mỉm cười ra khỏi văn phòng Hứa Lập. Hứa Lập đứng lên tiễn Lưu Hồng Đào ra tận cầu thang mới quay về văn phòng.
Lưu Hồng Đào xuống lầu chỉ cảm thấy bước chân mình rất nhẹ. Lưu Hồng Đào vốn chủ động lui ra cũng không phải vì y chán làm quan mà là vì vụ án Trịnh Quân Ba kiểu gì cũng cần có ai đó ra mặt gánh chịu trách nhiệm của lãnh đạo Nguyên thị trưởng Cát Vệ Lương đã được điều đi, Hứa Lập vừa nhận chức lại thành công bắt được đám người Trịnh Quân Ba, các lãnh đạo khác trong thị xã lại không gánh nổi trách nhiệm này, như vậy Lưu Hồng Đào đành phải gánh trách nhiệm này.
Y mới tới Đại hội đại biểu nhân dân một thời gian nếu không vì tìm được cháu thì Lưu Hồng Đào đã ốm, đã bệnh rồi. Nhưng bây giờ cháu đã sang nước ngoài, Lưu Hồng Đào lại thấy trống rỗng. Ở bên Đại hội đại biểu nhân dân gần như không có việc gì làm, mỗi ngày Lưu Hồng Đào đều ở nhà đi câu cá, trồng hoa tới phát chán. Hôm nay Hứa Lập đột nhiên nhắc tới ý tưởng “Trưng cầu ý kiến nhân dân”, ý tưởng này làm Lưu Hồng Đào giật mình trước vui sau. Đây là tăng phạm vi quyền lực cho Đại hội đại biểu nhân dân, cho mình có quyền lợi giám sát chính quyền, như vậy mình có cơ hội nắm quyền lực trong tay.
Lưu Hồng Đào đi xuống lầu vừa ra tới cổng trụ sở thị ủy lại đột nhiên thầm kêu “không ổn”. Y vỗ mạnh đùi. “Trúng kế rồi, mình thành súng cho tên tiểu tử Hứa Lập này rồi” Chẳng qua vừa nãy mình đã nhận lời Hứa Lập, bây giờ mình không thể lên lầu nói với Hứa Lập là mình mặc kệ, Hứa Lập muốn tìm ai làm việc này thì làm chứ. Mà mình cũng không cam lòng như hiện tại một hai năm nữa. Vì thế Lưu Hồng Đào dù biết trúng kế cũng chỉ có thể tiếp tục đi tới.
Hứa Lập đứng ở cửa sổ văn phòng nhìn xuống dưới, thấy xe Lưu Hồng Đào đã ra khỏi trụ sở thị ủy, hắn nở nụ cười.
Nhân dân giám sát? Giám sát ai? Giám sát chính quyền thị xã, vậy đâu có quan hệ gì với thị ủy. Đây là mục đích cuối cùng của Hứa Lập. Tô Quảng Nguyên không phải muốn chống đối mình ư? Được, vậy mình đốt lửa nhà hắn xem hắn còn tâm tư quấy rầy mình không? Lại nói người đi giám sát chính quyền thị xã là Lưu Hồng Đào, là lão lãnh đạo của Tô Quảng Nguyên, là người có ơn đề bạt Tô Quảng Nguyên, Tô Quảng Nguyên dám nói không ư? Tô Quảng Nguyên nếu muốn giở trò chỉ sợ Lưu Hồng Đào sẽ không tha cho y.
Mà Lưu Hồng Đào cũng nghĩ tới điểm này. Y cũng biết trong thời gian này Tô Quảng Nguyên có ý xa lánh Hứa Lập, ngược lại còn có quan hệ gần với Vương Định Bang. Ai ngờ Vương Định Bang gặp chuyện phải đi, Hứa Lập tìm mình để cho Tô Quảng Nguyên một bài học, cho nên Lưu Hồng Đào mới có thể kêu lên trúng bẫy. Nhưng mưu của Hứa Lập là dương mưu, dù Lưu Hồng Đào biết rõ là bẫy cũng chỉ có thể nhảy vào. Ai bảo Lưu Hồng Đào vẫn còn tham vọng, vẫn muốn có quyền lực chứ? Mà Tô Quảng Nguyên càng như vậy, biết rõ đây là Hứa Lập chơi đểu nhưng vẫn phải mỉm cười tiếp đón Lưu Hồng Đào.
Lưu Hồng Đào nếu nhận lời Hứa Lập đương nhiên không thể bỏ dở nửa chừng. Sau khi về y lập tức triệu tập các phó chủ nhiệm bố trí công việc này. Y hy vọng mọi người đồng tâm hiệp lực đưa ra một phương án công tác có tính khả thi, chính thức thực hiện tốt quyền lực giám sát của Đại hội đại biểu nhân dân.
Đại hội đại biểu nhân dân Vọng Giang có tổng cộng sáu phó chủ nhiệm, ngoài một vị bị bệnh phải nằm viện không đi làm ra, năm người còn lại đều khỏe mạnh. Hơn nữa có thể ngồi vào vị trí phó chủ nhiệm này có ai là đơn giản chứ. Bọn họ ít nhất là cục trưởng cục lớn ở Vọng Giang, nếu không chính là đã từng làm phó thị trưởng. Chỉ là do đứng sai đội hoặc là phạm sai lầm nhỏ mới bị điều tới cơ quan nghèo túng này. Có thể nói mỗi người ở đây đều có năng lực mạnh.
Mọi người vốn nghĩ bị điều tới Đại hội đại biểu nhân dân về cơ bản không có việc gì nữa, cho rằng ở đây vài năm làm tới khi về hưu, mỗi ngày không có việc gì là đi đánh bài giết thời gian. Nhưng hôm nay Lưu Hồng Đào lại gọi bọn họ tới đưa ra ý tưởng mới “Trưng cầu ý kiến nhân dân”, mấy phó chủ nhiệm nghe xong không khỏi sáng mắt lên.
Chuyện này nếu như thật sự có thể tiến hành như lời Lưu Hồng Đào nói, như vậy sẽ tăng lên vị trí của Đại hội đại biểu nhân dân. Chẳng những muốn giám sát lãnh đạo các ban ngành, ngay cả thị trưởng, phó thị trưởng mình cũng có quyền nói không với bọn họ. Vậy mình sau này làm việc ai còn dám coi thường mình? Ai còn dám xem thường Đại hội đại biểu nhân dân nữa chứ?
Lưu Hồng Đào vừa nhìn thấy mọi người nhiệt tình như vậy, y không khỏi cười khổ một tiếng. Mấy tên này bị nhàn lâu quá nên sớm muốn tìm chuyện để làm. Hứa Lập lần này đã thả ra một đám sói đói. Mặc dù tuổi hơi cao, sức hơi yếu nhưng kinh nghiệm lại phong phú. Tô Quảng Nguyên tự cầu phúc đi là vừa, đừng bị mấy con sói già này cắn.