- Con, cha con không có năng lực, không có tiền, không quyền, dù công việc hay cuộc sống cũng không giúp cho con được gì. Ngược lại con có năng lực đi làm tất cả, mấy năm nay cha mượn của con hết mà giờ cũng là cán bộ quốc gia. Mặc dù chức quan không lớn nhưng giờ cha bước đi cũng thẳng lưng, đầu cũng ngẩn lên, nói chuyện thanh âm cũng lớn. Ba được thế này đều là cám ơn con.
Hứa Thành Hữu nói xong cụng vào chén rượu của Hứa Lập rồi uống.
- Cha, cha nói gì vậy, con là con trai của cha, con kính cha chén này.
Hứa Lập nói xong cũng uống hết chén rượu.
- Thúc, ai nói thúc không có năng lực. Thúc lợi hại nhất chính là sinh một người con trai như Hứa Lập, hơn họ rất nhiều lần. Thử xem con ai lợi hại nhất.
Phạm Ngọc Hoa thấy tâm tình Hứa Thành Hữu có chút không đúng liền khuyên nhủ.
Hứa Thành Hữu nghe xong không khỏi vui vẻ nói:
- Đúng, con chú lợi hại nhất, bọn họ không ai so sánh được.
- Đúng vậy, cha, mạng của con là cha cho, không có cha và mẹ thì sao có con hôm nay. Cha lại khách khí với con làm gì.
- Ông lão, ông uống nhiều rồi à, nói những lời không đâu, ông khổ nửa đời vì con, bây giờ đến lúc hưởng phúc. Đừng nghĩ cái gì không có, quan trọng nhất là ông phải giữ sức khỏe tốt, chờ con trai kết hôn, sinh cho ông một đứa cháu khỏe mạnh.
Đổng Tinh vừa nói vừa nhìn Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa.
Hứa Lập chỉ nghe nửa câu đầu nhưng hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Năm đó sau khi tốt nghiệp đại học trở về, từ khi về cho đến nay Hứa Lập không thể quên cảnh đồ ăn của cha mẹ là một đĩa thức ăn nhỏ, vài cọng hành tây, một đĩa cải luộc. Cha mẹ khổ cực là vì cái gì, chính là vì mình. Nhưng cho đến nay mình có bao nhiêu tiền cũng không nói cho cha mẹ biết, không cho họ một cuộc sống xa hoa.
Không phải là Hứa Lập bất hiếu, hai năm trước Hứa Lập đã cho cha mẹ một sổ tiết kiệm có hơn 1 triệu. Dù ông bà đã nhận sổ nhưng cho đến giờ số tiền đó họ vẫn chưa động đến, ngược lại còn gửi thêm tiền lương của mình vào tiết kiệm. Hứa Lập vừa hỏi thì họ nói để cho Hứa Lập dùng khi cưới vợ.
Hứa Lập nói gì cũng vô dụng, dù cuối cùng Hứa Lập đành đưa ra chiếc thẻ có mười triệu cho hai người xem, nhưng ông bà vẫn từ chối không chịu chi số tiền này. Hai ông bà nói bây giờ cuộc sống của họ cũng đầy dủ, đồ ăn không thiếu. Quan trọng nhất là dù đi tới đâu thì cũng không ai dám xem nhẹ họ, đây là điều đắc ý nhất với họ.
Hứa Lập dù không nghe được những gì mẫu thân nói, nhưng Phạm Ngọc Hoa thì nghe rất rõ ràng. Cô ;ấy bán tay kéo nhẹ Hứa Lập, Hứa Lập mới sửng sốt phản ứng lại:
- Mẹ, mẹ vừa nói cái gì, con không nghe rõ.
Đổng Tinh nhìn con liếc mắt một cái, tưởng Hứa Lập cố ý, muốn mình nói lại để Phạm Ngọc Hoa nghe, nên cao hứng nói lại một lần nữa:
- Mẹ nói con mau kết hôn, để vợ con sinh cho mẹ một đứa cháu kháu khỉnh, tốt nhất là sinh đôi, long phượng thai. Hứa gia chúng ta chỉ cầu như vậy thôi.
Phạm Ngọc Hoa nghe Đổng Tinh nói xong mặt càng đỏ, cô cấu Hứa Lập một cái rồi liếc mắt. Trong tâm lý lại như nở hoa, cô tưởng Hứa Lập rốt cục sẽ tìm cô cầu hôn.
Hứa Lập nghe mẫu thân nói mới rõ ràng là mình lại sai, hắn nhìn vẻ mặt cha mẹ, lại nhìn bộ dáng Phạm Ngọc Hoa. Nếu giờ mình không nói gì, thì cả ba người sẽ không để yên cho mình, chuyện đã sai thì sai luôn thể. Hắn nói:
- Cha, mẹ, hai người muốn ôm cháu không phải dễ dàng sao, con dâu đang ngồi đây, cha mẹ hỏi cô ấy là được.
- Ai, ai là vợ của anh. Anh chưa cầu hôn em, em cũng chưa đồng ý gả cho anh.
Phạm Ngọc Hoa cúi đầu, giọng nói ngày càng nhỏ.
Hai vợ chồng Hứa Thành Hữu ngồi nhìn cảnh trước mắt, trong lòng rất vui, nhìn điệu bộ của con trai và Phạm Ngọc Hoa sợ rằng việc vui sắp tới.
- Ngọc Hoa, em không đồng ý lấy anh? Nếu em không lấy chồng thì anh….
- Anh muốn làm gì? Chán ghét, anh một chút thành ý cũng không có. Dì, dì xem Hứa Lập đấy, anh ấy chỉ bắt nạt con.
Phạm Ngọc Hoa làm nũng với Đổng Tinh nói.
Từ khi Hứa Lập lên thị ủy làm việc đến nay, hai vợ chồng Hứa Thành Hữu và Phạm Ngọc Hoa ở cùng nhau thời gian cũng nhiều hơn những lúc gặp Hứa Lập. Trong khoảng thời gian này Đổng Tinh cũng sớm nhận Phạm Ngọc Hoa là con dâu rồi, bà đương nhiên phải bênh Phạm Ngọc Hoa:
- Tiểu tử, con không đứng đắn gì cả, con cầu hôn như vậy rồi Ngọc Hoa tức không lấy con thì mẹ phải làm sao bây giờ.
- Được, Ngọc Hoa.
Hứa Lập nghiêm túc đứng lên, đi tới trước mặt Phạm Ngọc Hoa, nhìn thẳng mắt Phạm Ngọc Hoa, chân tình nói:
- Ngọc Hoa, anh yêu em, em lấy anh nhé?
- A.
Trước kia Phạm Ngọc Hoa suy nghĩ rất nhiều lần xem Hứa Lập sẽ cầu hôn mình như thế nào. Nhưng cô không ngờ Hứa Lập lại cầu hôn mình ngay trước mặt Đổng Tinh và Hứa Thành Hữu. Mặt cô đỏ như quả táo chín, hét lên một tiếng rồi chạy về phòng, cô có cảm giác không có mặt mũi gặp ai.
Nhưng vừa đứng lên đã bị Hứa Lập kéo lại, Phạm Ngọc Hoa giãy nhưng không thoát được khỏi tay Hứa Lập. Phạm Ngọc Hoa ngã vào lòng Hứa Lập:
- Lấy anh nhé?
Phạm Ngọc Hoa nhìn ánh mắt chân tình của Hứa Lập như bị thôi miên, đã quên bây giờ mình đang ở đâu, chung quanh có những ai. Cô chỉ biết nếu mình không trả lời thì cả đời này mình sẽ hối hận:
- Vâng.
Thấy Phạm Ngọc Hoa cuối cùng cũng gật đầu, Hứa Thành Hữu và vợ vui quá nhất thời vỗ tay, làm Phạm Ngọc Hoa bừng tỉnh: - Hả.
Phạm Ngọc Hoa hét một tiếng rồi cúi đầu vào lòng Hứa Lập. Ngồi bên là bố mẹ chồng tương lai, sau này mình đối mặt với họ thế nào đây.
Ngay trong bữa điểm tâm đêm 30 đã có biến đổi lớn, ăn xong điểm tâm, Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa ra cửa rác câu đối, trên tường rán chữ Phúc. Mọi người vui vẻ nói chuyện nên thời gian trôi qua rất nhanh.