Thang Tùng Minh nói xong, Lưu Hồng Đào cũng nói:
- Trưởng phòng Thang, lần này các vị đến Vọng Giang chúng tôi phá án, tôi đại biểu thị ủy, chính quyền thị xã đều nhất trí. Dù là muốn người, xe hay lấy vật gì, chúng tôi cũng không có ý kiến, chỉ hy vọng có thể một lưới bắt đưa Vọng Giang trở thành một chính quyền trong sạch. Thị trưởng Hứa, cậu và trưởng phòng Thang là bằng hữu, trưởng phòng Thang có gì cần cứ nói trực tiếp với thị trưởng Hứa, không nên khách khí.
Hôm nay một là gặp mặt nên hội nghị cũng không nói quá nhiều vấn đề, mọi người chỉ ngồi trao đổi vui vẻ với nhau. Hứa Lập cũng gọi Triệu Quốc Khánh, Diêu Quế Tĩnh để giới thiệu với Thang Tùng Minh. Dù sao Thang Tùng Minh phá án ở Vọng Giang cũng không phải một hai ngày có thể phá án xong, mà Hứa Lập cũng không có khả năng mỗi ngày phải đi theo tổ điều tra. Hơn nữa tổ điều tra muốn phá án càng cần ủy ban kỷ luật thị xã và cục Công an phối hợp.
Thang Tùng Minh thấy Hứa Lập gọi tới cục trưởng cục Công an Triệu Quốc Khánh và chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Vọng Giang Diêu Quế Tĩnh. Y cũng hiểu rằng hai người này có thể tin được, có họ phối hợp toàn lực như vậy sự tình ở Vọng Giang sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Các vị lãnh đạo ở Vọng Giang buổi tối đến rất đông đủ, tất cả lãnh đạo Vọng Giang đều tham gia tiệc tối, chỉ có Đổng Dương Minh mượn cớ không tới. Mọi người cũng biết tâm tình hắn lúc này, ngay cả tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh cũng tới, Đổng Dương Minh sợ rằng cũng không còn cơ hội thoát.
Thang Tùng Minh phá án trước sau như một, dù hắn có quan hệ cùng Hứa Lập, nhưng trong quá trình phá án cũng không đi tìm Hứa Lập. Y chỉ mang theo nhân viên của mình lấy khẩu cung Trịnh Quân Ba, lấy đây làm điểm đột phá điều tra toàn bộ quan trường Vọng Giang một lần.
Chẳng qua tổ điều tra rất ngạc nhiên với thái độ khi thẩm vấn của Trịnh Quân Ba, tổ điều tra không biết phải làm sao với Trịnh Quân Ba. Các đồng chí tổ điều tra chưa hỏi hắn, hắn đã nói ra tất cả những tội mà hắn đã phạm từng phạm phải. Hơn nữa vì nhanh được trả lời, Trịnh Quân Ba lại chủ động nói không cần nghỉ ngơi, ngay cả ăn cơm cũng ăn tại chỗ trước mặt tổ điều tra, sau đó mời tiếp tục thẩm vấn. Trịnh Quân Ba chỉ mong buổi tối được nghỉ từ chín giờ tới 7 giờ sáng hôm sau tiếp tục thẩm vấn.
Sau khi Thang Tùng Minh nhận được báo cáo của nhân viên cũng sửng sốt. Y không ngờ Trịnh Quân Ba phạm tội lớn như vậy, biết bản thân khó thoát tội chết thì nhất định ngoan cố khánh cự không phối hợp, như vậy Trịnh Quân Ba chính là cái đinh khó phá nhất của vụ án này. Vì vậy Thang Tùng Minh cũng không có gặp Trịnh Quân Ba, trước tiên để nhân viên tiếp xúc Trịnh Quân Ba, chờ thời cơ thì mình mới thẩm vấn hắn. Nhưng không ngờ Trịnh Quân Ba lại tự mình khai ra toàn bộ, như vậy vụ án lần này có thể dễ phá hơn nhiều.
Thang Tùng Minh lập tức dẫn người lên xe rồi đi thẳng đến phòng thẩm vấn gặp Trịnh Quân Ba. Thang Tùng Minh ngồi đối diện nhìn Trịnh Quân Ba, quần áo trên người hắn rất sạch sẽ, trên người cũng không có vết thương nhưng nhìn trạng thái tinh thần của Trịnh Quân Ba thật làm người ta không dám khen. Trong mắt Trịnh Quân Ba hiện đầy tơ máu, tay lại vân vê thái dương, y không ngừng xin thuốc để giữ được tỉnh táo.
Thang Tùng Minh thậm chí hy vọng Trịnh Quân Ba có thể nghỉ ngơi một chút, xế chiều mới tiếp tục thẩm vấn.
Nhưng tay Trịnh Quân Ba run lên làm rơi điều thuốc lá xuống đất, hắn không ngừng nói:
- Không cần, không cần, tôi có thể tiếp tục, không cần nghỉ ngơi.
Trịnh Quân Ba lớn tiếng kêu to, Thang Tùng Minh phát hiện răng Trịnh Quân Ba run lên, không biết là chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ do bị bắt là trở thành thế này?
Họ không biết từ ngày Triệu Quốc Khánh âm thầm giao cho Vạn An Hùng chiếu cố Trịnh Quân Ba. Vạn An Hùng ra tay rất mạnh, tất cả kinh nghiệm mấy chục năm thẩm vấn phạm nhân đều đổ lên người Trịnh Quân Ba. Đừng nói Trịnh Quân Ba là người chỉ tham tiền chỉ biết hưởng thụ như công tử, ngay cả đám côn đồ, người đã tham gia chiến tranh chỉ cần tới nhà tù rồi hưởng thụ các loại hình cụ sẽ phải khai hết.
Vạn An Hùng dùng tất cả hình phạt nhưng vẫn không hài lòng. Y tổ chức cuộc họp kín nghe các đồng chí khác đề nghị liền đổi cách khác với Trịnh Quân Ba, hành hạ hắn như một sợi mì, đứng cũng không vững thì mới để hắn nghỉ ngơi một lát. Đến lúc này Trịnh Quân Ba mới biết rằng những hình phạt mình dùng đối với người khác tàn khốc như vậy, nhưng chỉ cần người chịu cực hình muốn chết thì rất nhanh sẽ đi đời nhà ma.
Nhưng bên trong trại tạm giam này với đủ các loại thủ đoạn nhỏ, các biện pháp tầng tầng lớp lớp, điều đáng sợ nhất là muốn chết cũng không được, ngay cả một vật nhỏ sắc bén cũng không có. Ngay cả cắn lưỡi tự vẫn cũng không có khả năng, giờ y học có khả năng nối lại lưỡi. Hơn nữa mình bị ngược đãi nhiều ngày như vậy mà trên người mình một vết thương cũng không có, răng đau nhức là do hôm qua có người ra ý mới, cột dây điện vào răng hàm trên của mình, đầu khác lại vào cột hàm răng dưới và cắm điện. Khi có điện Trịnh Quân Ba cảm thấy cả miệng tê rần, cứ như vậy vài giờ đến khi toàn bộ răng mình đều lung lay thì những người này mới dừng tay.
Cuộc sống như thế này đối với Trịnh Quân Ba là đủ rồi, hắn giờ cũng không ngoan cố kháng cự, giờ hắn chỉ hy vọng có thể ra khỏi nhà ngục. Tốt nhất là có thể nhanh chết, hắn rốt cục cũng cảm nhận được là sống không bằng chết.
Những hành vi phạm tôi của Trịnh Quân Ba trong mấy năm chỉ cần ghi cũng thấy khó khăn. Phải năm sáu nhân viên thẩm vấn thay nhau mới ghi hết được vấn đề, dù như vậy những ngày thẩm vấn nhanh chóng kết thúc, tra ra những việc làm của Trịnh Quân Ba khiến mọi người giật mình. Mặt khác những nhân viên ghi chép cũng thấy khổ cực, chỉ riêng thẩm vấn Trịnh Quân Ba cũng mất tròn một tuần, những gì hắn khai cũng ghi được một đống tài liệu chất cao bằng người, nhân viên có liên quan lên tới nghìn người, trong đó cán bộ lãnh đạo Vọng Giang cũng đến 300 người. Không ai hiểu sao Trịnh Quân Ba lại nhớ rõ từng tình huống vậy.