Mọi người thoải mái nói chuyện vài câu, rượu và đồ ăn dần được mang lên. Văn Thành làm địa chủ đương nhiên là phải giơ chén đầu tiên. Y vừa cảm ơn đám người Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh năm đó hỗ trợ mình, về phương diện khác cũng chúc mọi người năm mới thành đạt trong sự nghiệp, hạnh phúc trong cuộc sống…
Rượu qua vài lượt, đồ ăn cũng đã ăn không ít, Triệu Bảo Cương giơ chén lên nói với Hứa Lập:
- Bí thư Hứa, tôi mời anh một chén. Lần này tôi không nói cảm kích gì nữa, chỉ là muốn mời bí thư Hứa có thể chiếu cố nhiều hơn một người đã qua nửa đời như tôi.
Triệu Bảo Cương nói xong uống cạn chén. Nhưng những lời này của y lại làm Hứa Lập có chút giật mình.
Văn Thành ngồi bên Hứa Lập nhỏ giọng nói:
- Bí thư Triệu sang năm đã 53, nếu như năm nay không thể hoạt động thì sợ là không có phát triển gì nữa. Gần đây nghe nói y đang tìm cửa để điều về thị xã.
Hứa Lập nghe vậy lập tức hiểu rõ, xem ra bữa rượu hôm nay có mục đích cuối cùng là mấy câu này của Triệu Bảo Cương. Chẳng qua với năng lực của Triệu Bảo Cương cũng có thể hiểu mình mới vào thường vụ Tùng Giang, quyền lên tiếng của mình là có hạn. Đối phương nếu có thể nhờ mình nói vậy về cơ bản đã đi thông quan hệ, chỉ còn kém một bước nữa thôi. Mình tốt xấu cũng là do Triệu Bảo Cương đề bạt, nếu như không có Triệu Bảo Cương ủng hộ mình làm phó chủ tịch xã thì chỉ sợ con đường làm quan của mình cũng không thuận lợi đến thế này. Uống nước nhớ nguồn, nếu mình có thể giúp đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Hứa Lập cũng giơ chén rượu lên nói:
- Bí thư Triệu yên tâm, tình cảm giữa chúng ta không phải chỉ có một hai ngày. Tôi không nói gì nhiều, có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp. Chẳng qua chuyện ở Giang Ninh mời anh an bài tốt mới được. Văn nhị ca và nhà tôi đều ở Giang Ninh, đây là gốc của chúng tôi, Giang Ninh tuyệt đối không thể loạn.
Triệu Bảo Cương hôm nay mời Hứa Lập ăn tối nhưng không dẫn theo chủ tịch huyện Trần Cảnh Sơn là có thể thấy quan hệ giữa hai người không hài hòa. Nếu Triệu Bảo Cương thật sự được điều lên Tùng Giang nhận chức thì người có tư cách tiếp nhận chức bí thư huyện ủy thay y nhất định là Trần Cảnh Sơn. Trần Cảnh Sơn lên chức thì Hứa Lập và Văn Thành cũng không quá lo lắng. Với thân phận, địa vị hai người hôm nay dù ai lên làm bí thư huyện ủy Giang Ninh cũng không dám làm khó bọn họ. Chẳng qua những người tham gia cùng hôm nay sợ là không may mắn như vậy.
- Bí thư Hứa yên tâm, chủ tịch huyện Trần Cảnh Sơn là cán bộ từ trên tỉnh phái xuống rèn luyện, năm sau sẽ điều lên Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh nhận chức. Buổi tối hôm nay tôi cũng đã mời chủ tịch huyện Trần Cảnh Sơn, chẳng qua y bây giờ đang bận việc trên tỉnh không về được. Tôi nếu thật sự có thể điều lên Tùng Giang thì về sau bí thư Hứa có việc ở Giang Ninh cứ tìm Hoa Kiện là được.
Hứa Lập lúc này mới yên tâm gật đầu. Xem ra Hoa Kiện Đạo rất có thể nhân cơ hội này mà tiến lên hai bậc, nhảy một cái thành bí thư huyện Giang Ninh. Mà Hoa Kiện Đạo là người của Triệu Bảo Cương thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Những người vốn đi theo Triệu Bảo Cương cũng có thể dễ dàng đi theo Hoa Kiện Đạo.
- Vậy tôi chúc mừng bí thư Hoa trước.
Nói xong Hứa Lập giơ chén lên.
Hoa Kiện Đạo vội vàng cầm chén đồng thời không ngừng nói cảm ơn. Có Hứa Lập ủng hộ, Triệu Bảo Cương càng thêm tự tin. Buổi tiệc hôm nay mọi người đều vui vẻ.
Thoáng cái đã đến tết, Hứa Lập cùng với Phạm Ngọc Hoa cùng Hứa Thành Hữu, Đổng Tinh, Tô Thiên Nguyệt hưởng đêm giao thừa yên ấm. Ngày mồng 1 Hứa Lập cùng Phạm Ngọc Hoa lên tỉnh thành chúc tết bố mẹ vợ và các vị lãnh đạo tỉnh. Hai ông bà Hứa Thành Hữu biết công việc của con, bọn họ không hề phản đối. Khi Hứa Lập tới nhà, vợ chồng Phạm Kiệt rất vui vẻ, Phạm Kiệt còn vào bếp làm vài món sở trường để ngồi uống với Hứa Lập.
Vài ngày sau đó Hứa Lập đi chúc tết một số lãnh đạo tỉnh, thị xã. Hắn chạy quanh một vòng tới mồng 6, hắn để Phạm Ngọc Hoa ở nhà với bố mẹ cô còn mình lái xe về Giang Ninh nghỉ ngơi hai ngày, tới mồng 8 sẽ bắt đầu đi làm việc. Dù ở cơ quan không có việc gì nhưng hắn là bí thư thị ủy cũng phải có mặt đúng ngày xem có công việc khẩn cấp cần xử lý không, đồng thời cũng phải nhắc nhở các cán bộ, lãnh đạo Vọng Giang để bọn họ thu lại tâm trạng kỳ nghỉ mà tập trung vào công việc.
Tối mồng 7, Hứa Lập đang nằm trên giường buôn điện thoại với Phạm Ngọc Hoa thì đột nhiên Thiên Nguyệt xông vào kéo Hứa Lập nói:
- Đại ca, anh ra xem này.
Hứa Lập đầu tiên là sửng sốt không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn đành chào Phạm Ngọc Hoa rồi đi theo Thiên Nguyệt vào phòng z.
- Sao vậy Thiên Nguyệt? Có chuyện gì gấp ư?
Hứa Lập ôm lấy Thiên Nguyệt vì đi nhanh thiếu chút nữa ngã và hỏi.
- Máy tính.
Thiên Nguyệt la lên.
- Máy hỏng ư? Hay là em mới vẽ được gì đó?
Hứa Lập nghe tới máy tính tưởng là Thiên Nguyệt nghịch gì đó nên hỏng hay là có thành tích gì mới muốn cho mình xem?
Nhưng khi Hứa Lập ngồi xuống trước máy tính của Thiên Nguyệt, hắn nhìn bài viết trên màn hình không khỏi hoảng sợ. Chỉ thấy trên màn hình máy tính đăng một tin với tiêu đề màu đen rất bắt mắt. “Vọng Giang xuất hiện phó bí thư đánh chó”
Hứa Lập vội vàng đọc hết bài viết, đọc xong hắn rất tức giận. Hắn cầm máy điện thoại xoay người về phòng ngủ của mình và gọi cho Nhâm Minh Sơn.
- Alo, Minh Sơn, phó bí thư Vương làm gì vậy hả? Tôi không phải bảo anh chú ý mọi việc ở Vọng Giang ư? Sao xảy ra chuyện lớn như vậy không báo cáo với tôi?
Hứa Lập tức giận nói.
- Bí thư Hứa, kỳ thật chuyện cũng không có gì nghiêm trọng cả. Chỉ là sáng nay bí thư Định Bang quay về Vọng Giang, trưa ra ngoài bị một con chó từ đâu chạy tới cắn vào chân, bí thư Định Bang đã lập tức đến bệnh viện tiêm phòng dại, bây giờ đã không có gì đáng ngại. Người nuôi chó cũng đã bị bắt giờ đang được nhốt tại đồn công an.
Nhâm Minh Sơn không hiểu ý Hứa Lập, y giải thích.
- Tôi không quan tâm Vương Định Bang bị làm sao, tôi hỏi anh đã đọc bài viết trên mạng chưa. phó bí thư đánh chó, tên vang dội thật đó. Vọng Giang chúng ta lần này nổi tiếng rồi.
Hứa Lập cười lạnh nói.
- Hả, phó bí thư đánh chó, tôi, tôi không biết.
Nhâm Minh Sơn đầu kia không hiểu nổi chuyện gì kêu lên.