- Tiểu Lệ, không phải anh dọa em, em nói em cứ khóc như thế này thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ em còn muốn đi kiện thị trưởng Cát hiếp em sao? Em nói xem tới Cục công an, tòa án kiện thì người ta tin em hay tin thị trưởng Cát? Hơn nữa tới lúc đó anh cũng không thể làm chứng giúp em. Dù thật sự có ra tòa làm chứng anh cũng chỉ có thể nói là em quyến rũ thị trưởng Cát, đến cuối cùng thị trưởng Cát không có việc gì mà người chịu thiệt lại là em.
Hạ Lệ nghe vậy càng khóc lớn hơn. Trịnh Quân Ba nhìn Cát Vệ Lương, y phát hiện Cát Vệ Lương đang rất loạn không khỏi có chút đắc ý. Y nháy mắt với Hạ Lệ nói.
- Tiểu Lệ, em phải nghĩ thoáng ra, chuyện nếu đã xảy ra thì em phải nhìn về tương lai, sau này có thị trưởng Cát làm chỗ dựa cho em thì đừng nói là anh, dù có là cục trưởng hay, chủ tịch xã nào đó khi gặp em cũng phải gọi em một tiếng Tiểu Lệ tỷ. Nhà em sẽ không phải làm nông vất vả nữa, cũng có thể nhờ vào em mà lên thị xã hưởng phúc. Đây không phải điều em muốn sao?
Cát Vệ Lương ngồi bên cũng biết Trịnh Quân Ba đang nói giúp mình, đối phương đang khuyên Hạ Lệ, hy vọng Hạ Lệ này không kiện mình. Nhưng nghe lời nói của Trịnh Quân Ba, Cát Vệ Lương lại cảm thấy có chút không tự nhiên, đây không phải là nói mình lấy quyền lực hiếp người sao? Nhưng vì qua cửa ải này, Cát Vệ Lương không nói gì cả, cứ để mặc Trịnh Quân Ba muốn nói gì thì nói.
Nghe Trịnh Quân Ba nói, Hạ Lệ dần nín khóc, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Cát Vệ Lương.
- Ông thật sự là thị trưởng? Chuyện Trịnh ca nói ông có làm được không?
Vì tiền đồ của mình, Cát Vệ Lương gật đầu trái với lương tâm. Hạ Lệ cuối cùng đồng ý không báo cảnh sát nhưng ả lại yêu cầu Hứa Lập một một căn phòng cho mình, bồi thường mình 300 ngàn, hơn nữa trong ba tháng phải bố trí một công việc tốt có tiền lương cao cho ả.
Yêu cầu của Hạ Lệ mặc dù không cao, ít nhất so với tiền đồ của Cát Vệ Lương mà nói là chuyện nhỏ. Nhưng Cát Vệ Lương mới lên làm thị trưởng được vài tháng, hơn nữa lý tưởng của Cát Vệ Lương là tiếp tục lên chức, cuối cùng có thể lên tới thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang thậm chí là tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh làm lãnh đạo chủ yếu cho nên y hết sức chú ý hình tượng của mình. Y có lẽ tham một chút tiền nhỏ nhưng một căn phòng cùng với 300 ngàn tiền mặt thì dù có bán y cũng sợ không đủ từng đó tiền. Lại nói chuyện này y cũng không thể để người nhà biết nếu không vợ nhất định bỏ y.
Nhìn vẻ khó xử của Cát Vệ Lương, Trịnh Quân Ba nói.
- Hạ Lệ, em yên tâm, thị trưởng Cát nhất định có thể thỏa mãn yêu cầu của em.
Nói xong y lại nhỏ giọng nói với Cát Vệ Lương.
- Thị trưởng Cát, anh nếu có khó khăn thì tôi có thể giúp, sau này trả lại tôi cũng được.
Cát Vệ Lương cảm kích gật đầu nói:
- Được, cậu giúp tôi một chút, tôi quyết không quên ơn cậu.
Trịnh Quân Ba sở dĩ giúp Cát Vệ Lương chính là muốn một câu nói này. Ở Vọng Giang có Cát Vệ Lương giúp cùng với năng lực của mình thì Vọng Giang không phải thiên hạ của mình còn là của ai? Chuyện Hạ Lệ rất nhanh giải quyết xong, cuối cùng Cát Vệ Lương lại phá lệ an bài Hạ Lệ vào làm một nhân viên ở công ty. Cát Vệ Lương cũng ghi nhớ việc Trịnh Quân Ba giúp mình. Trong nửa năm sau đó Cát Vệ Lương và Trịnh Quân Ba thành bạn tốt, Trịnh Quân Ba nhiều lần mời Cát Vệ Lương ăn cơm, mà người ngồi ăn cùng gần như lần nào cũng là lãnh đạo các phòng ban ở Vọng Giang.
Cát Vệ Lương thực ra cũng rõ Trịnh Quân Ba nói là mời mình nhưng lại là làm mình ra mặt làm chỗ dựa cho y. Người khác thấy Trịnh Quân Ba gọi một cuộc điện liền mời được thị trưởng Vọng Giang tới, ai không đánh giá cao Trịnh Quân Ba. Đến khi Trịnh Quân Ba có việc muốn nhờ, có ai mà không giúp.
Trịnh Quân Ba lợi dụng quan hệ của Cát Vệ Lương mà nhận thầu không ít các công trình ở Vọng Giang. Chỉ là mới đầu Trịnh Quân Ba nhận công trường còn đảm bảo chất lượng, nhưng dần dần vì lợi mà Trịnh Quân Ba bắt đầu làm không ít công trình kém chất lượng, có thể nói là tạo thành ảnh hưởng rất xấu ở Vọng Giang, kiểu gì cũng sẽ có chuyện.
Trịnh Quân Ba nhận xây dựng một tòa nhà nhưng mới xây tới tầng ba thì một bên tường lại đổ làm sáu công nhân bị thương, một người bị thương nặng phải đưa vào bệnh viện Tùng Giang cấp cứu, mấy người khác gãy xương thì được chữa ngay tại Vọng Giang.
Xảy ra chuyện này, quần chúng Vọng Giang càng tức tối Trịnh Quân Ba hơn, đặc biệt người nhà công nhân bị thương đòi Trịnh Quân Ba trả tiền viện phí, Trịnh Quân Ba chẳng những không trả tiền ngược lại còn nói bọn họ thi công không cẩn thận, xây tường sai thiết kế nên chẳng những không trả tiền viện phí mà còn đòi đám công nhân bồi thường tổn thất công trình. Vì thế hai bên rất căng thẳng, cuối cùng Trịnh Quân Ba sai đàn em đánh đuổi người tới đòi tiền.
Người nhà công nhân bị thương không hòa giải được với Trịnh Quân Ba, bọn họ tập thể kéo tới ủy ban thị xã kiện cáo, yêu cầu chính quyền thị xã giải quyết việc này.
Cát Vệ Lương mới đầu không ngăn cản việc Trịnh Quân Ba nhận thầu công trình, có khi còn gọi một cuộc điện giúp Trịnh Quân Ba loại trừ trở ngại. Dù sao công trình ai làm chẳng như nhau, đều phải trả tiền. Hơn nữa Cát Vệ Lương cũng muốn dùng cách này trả lại ân tình mà Trịnh Quân Ba đã giúp mình. Nhưng sau thấy Trịnh Quân Ba càng lúc càng làm ẩu, Cát Vệ Lương biết sớm muộn cũng có chuyện nên đặc biệt gọi Trịnh Quân Ba vào văn phòng mình bàn bạc việc này.
Trịnh Quân Ba lúc ấy nói rất hay nhưng vừa quay đầu đã quên hết, tiếp tục làm theo ý mình. Cát Vệ Lương không khỏi có chút tức giận, y nghĩ hơn nửa năm qua mình đã giúp Trịnh Quân Ba không ít, ân tình đã trả. Trong thời gian này Trịnh Quân Ba ít nhất vì mình mà kiếm lợi tới chục triệu, mình cũng không thấy áy náy nữa nên Cát Vệ Lương dần xa lánh Trịnh Quân Ba.
Chuyện lần này xảy ra người ta kiện lên tận ủy ban thị xã, Cát Vệ Lương liền gọi điện cho Trịnh Quân Ba bảo y ra mặt giải quyết, mau chóng bồi thường cho đám công nhân để tránh rối loạn.
Nhưng không ngờ cái này lại chọc giận Trịnh Quân Ba, Trịnh Quân Ba đang ăn trưa liền ngừng lại chạy thẳng tới văn phòng Cát Vệ Lương. Sau khi đóng cửa lại Trịnh Quân Ba chỉ thẳng mặt Cát Vệ Lương nói.
- Họ Cát, mày muốn qua sông chặt cầu hả. Mày không nghĩ xem nếu không có tao thì bây giờ sợ rằng mày đã bị con Hạ Lệ kia kiện vào tù rồi.
Cát Vệ Lương cố nén giận nói.
- Trịnh Quân Ba, cậu uống nhiều tôi không chấp. Chờ cậu tỉnh rượu chúng ta nói chuyện.