Mà bởi vì Hứa Lập vừa mới nhận chức, Anh Phàm còn có chút không rõ tâm tư của đối phương nên không dám coi thường vọng động. Nhưng không ngờ Hứa Lập còn trẻ nên nóng tính đến mức ép Hồ Gia Thần, đây lại là cơ hội cho mình. Hôm nay có Hồ Gia Thần làm tiên phong thì mình có thể đứng sau buông càn xem Hồ Gia Thần đấu với Hứa Lập, tới lúc cần thiết mình đẩy thêm một chút là chẳng những khiến Hồ Gia Thần cảm kích mà còn có thể đá Hứa Lập xuống vực sâu vạn mét.
- Lão Hồ, Hứa Lập lần này thật là quá quắt nhưng hắn dù sao cũng là chủ nhiệm, tôi là phó chủ nhiệm chỉ có thể cố gắng tranh luận giúp anh chứ không thể giúp anh phát tiết được.
Anh Phàm tuy khuyên nhưng thực tế lại hy vọng Hồ Gia Thần đấu sống đấu chết với Hứa Lập.
- Chủ nhiệm Anh, lần này tôi có tôi thì không có tên Hứa Lập này, có hắn thì không có tôi.
Nói xong Hồ Gia Thần chuyển sang nói với người khác.
- Nhưng các vị huynh đệ không được ngồi xem đâu đó, có việc mọi người nhất định phải giúp tôi đấy.
Ngu Tín Phẩm cùng Phùng Châu Long lập tức nói.
- Yên tâm, chúng ta cộng tác với nhau nhiều năm như vậy, là bạn của nhau thì chúng tôi quyết không đứng ngoài nhìn.
Hồ Gia Thần phát hiện Mã Nhân Nghị không có mở miệng, chau mày nói:
- Lão Mã, anh có ý gì chẳng lẽ?
- Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang suy nghĩ tên Hứa Lập đứng trước cửa phân cục nói lời này chẳng lẽ hắn nắm chắc đưa được người đi kiện ra ngoài sao? Hắn không sợ chuyện này gây phiền phức cho mình sao?
Ngu Tín Phẩm cười nói:
- Hứa Lập hắn vừa tới Bắc Kinh vài ngày thì có thể có năng lực gì chứ? Tôi thấy hắn làm ở Vọng Giang quen nên tưởng đây cũng là địa bàn của hắn. Hắn không nghĩ xem nước Bắc Kinh sâu như thế nào, đừng nói hắn chỉ là một người cấp phó giám đốc sở, dù là quan chức cấp giám đốc sở lên Bắc Kinh cũng không đáng tiền.
Anh Phàm suy nghĩ một chút nói:
- Lão Hồ, hay là anh gọi điện cho lão Trương xem chuyện thế nào rồi.
Hồ Gia Thần cũng không quá yên tâm, y lập tức lấy điện thoại gọi cho lão Trương, ai ngờ đối phương lại nói ba người đi kiện đã được Hứa Lập đưa đi. Hồ Gia Thần tái mặt lại nói:
- Lão Trương, anh sao để hắn dẫn người đi?
Lão Trương ở đầu kia nghe thấy Hồ Gia Thần có ý trách mình, y khá bực tức nói:
- Chẳng lẽ là tôi để hắn dẫn người đi ư? Đây là do sếp Giải tự mình ra lệnh, hơn nữa vì chuyện này tôi còn bị mắng một trận. Các anh muốn chơi khăm người ta thì phải tìm hiểu rõ chi tiết đối phương đã chứ, làm hại tôi bị vạ lây.
Nói xong lão Trương dập máy ngay.
Hồ Gia Thần nghe tiếng tút tút không ngừng truyền đến, trong lòng càng lo lắng hơn. Anh Phàm thấy vẻ mặt Hồ Gia Thần không đúng vội vàng hỏi:
- Lão Hồ, thế nào rồi?
Hồ Gia Thần ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Anh Phàm.
- Hứa Lập kia không biết sao tìm được sếp trưởng phân cục và dẫn người đi rồi, hơn nữa lão Trương còn bị mắng một trận, lão Trương vì thế trút giận vào tôi.
- Xem ra tên Hứa Lập này không đơn giản.
Anh Phàm không nghĩ Hứa Lập có thể tìm được phân cục trưởng và đón người ra, cái này nằm ngoài dự đoán của hắn. Hắn định chơi khăm Hứa Lập một vố ai ngờ lại để Hứa Lập túm được cơ hội mắng Hồ Gia Thần một trận, đồng thời còn muốn cách chức đuổi Hồ Gia Thần về Cát Lâm.
- Chủ nhiệm, tôi nên làm gì bây giờ?
Hồ Gia Thần vốn định đấu với Hứa Lập một trận nhưng bây giờ không biết Hứa Lập dùng quan hệ gì mà đưa được người ra, điều này làm Hồ Gia Thần thầm lo lắng. Ai biết tên Hứa Lập này có thực lực đến mức nào, Hồ Gia Thần đột nhiên rất lo lắng cho tương lai của mình.
Anh Phàm cũng không còn tự tin như trước. Hắn vốn nghĩ Hứa Lập mới tới Bắc Kinh, không quen thuộc nơi này, bạn bè ít, quan hệ ít nhưng qua chuyện hôm nay lại để bọn họ phát hiện Hứa Lập này hình như không phải không có quan hệ gì trên Bắc Kinh. Thoáng cái đã quan hệ được với phân cục trưởng Giải thì đủ thấy năng lực của Hứa Lập.
- Lão Hồ, chúng ta đã coi thường tên Hứa Lập này rồi. Theo tôi thấy trước khi nắm rõ chi tiết của hắn thì không được đấu trực diện với hắn. Nếu không anh ở nhà nghỉ vài ngày đi, chúng tôi ở bên kia nói chuyện giúp anh, làm tên Hứa Lập bớt giận. Anh đừng vì nóng tính mà ảnh hưởng tới tiền đồ của mình.
Hồ Gia Thần vốn đã hơi chột dạ bây giờ ngay cả Anh Phàm cũng không ủng hộ mình, bảo mình tạm lánh Hứa Lập thì hắn còn có thể nói gì nữa. Hồ Gia Thần đành gật đầu đáp ứng. Chẳng qua chuyện này vốn do Anh Phàm đứng sau lưng sai mình, Anh Phàm chắc không bỏ mình mặc kệ. Có Anh Phàm giúp thì mình chắc sẽ không bị điều về Cát Lâm.
- Vậy cũng được, chuyện bên này còn nhờ chủ nhiệm.
- Anh yên tâm, chúng ta quan hệ nhiều năm như vậy, tôi còn không giúp anh sao? Nào, trưa nay chúng ta uống vài chén coi như làm anh bớt giận.
Anh Phàm nói xong giơ chén lên.
Hứa Lập ngồi trong văn phòng cả buổi chiều cũng không thấy Hồ Gia Thần hay là Anh Phàm tìm đến mình. Hứa Lập gọi điện tới phòng hành chính tìm Hồ Gia Thần thì được biết Hồ Gia Thần xin nghỉ phép ra ngoài du lịch. Hứa Lập biết rõ Hồ Gia Thần đang sợ mình nên tạm lánh, chẳng qua tạm lánh có tác dụng ư? Hứa Lập cười lạnh một tiếng, đối phương còn hy vọng may mắn, hy vọng tránh mình sẽ không có chuyện gì. Đây là điều không thể nào.
Đã gần tối, Hứa Lập tối nay còn mời đám người Hạng Long ăn cơm, hắn ra khỏi văn phòng đi xuống nhà ăn dưới lầu.
Hứa Lập vừa ra thang máy đã thấy trưởng phòng lễ tân Lý Nhã Ngọc đang làm việc, Lý Nhã Ngọc đi lên nói:
- Chủ nhiệm Hứa, bữa tiệc đã chuẩn bị xong, mấy giờ các vị khách tới vậy?
- Tôi gọi điện hỏi xem đã.
Hứa Lập nói xong đi sang bên gọi cho Hạng Long.
- Này, ông đã đến chưa, tôi chuẩn bị xong rồi.
- Tôi vừa ra khỏi Sở, nửa tiếng nữa là tới. Tôi mời không ít bạn giúp ông, đến lúc đó ông phải uống với bọn họ đấy.
Hạng Long cười ha hả nói.
Bỏ máy Hứa Lập quay sang nói với Lý Nhã Ngọc:
- Nửa tiếng nữa khách tới, chị báo cho chủ nhiệm Phó một tiếng, chị và cô ta tới tiếp khách cùng tôi.