Các nữ nhân viên phục vụ chia làm sáu cấp. Đứng ở hành lang là cấp bình thường nhất, nhân viên mặc đồ đời Đường là cấp hai cũng là sơ cấp, trong mắt khách thậm chí không có họ tên, hàng năm thu nhập từ 50 đến 100 ngàn. Mà nữ nhân viên cấp ba như Bình Nhi, Tử Uyển… phục vụ đám người Hứa Lập, qq; cùng với Tương Vân phục vụ Tiếu Lợi Phi là cấp bốn, hai cấp này có thể coi là trung cấp thường hay dùng tên ủa các quý nhân thời xưa, hàng năm thu vào từ 100 ngàn đến một triệu.
Mà bên trên còn có nữ nhân viên cấp năm sáu, hai cấp này cũng gọi là nhân viên ao cấp, toàn bộ Hạ Phỉ hội quán chỉ có không đầy 20 nữ nhân viên cấp năm, về phần cấp 6 chỉ có bốn người, mỗi người đều rất xinh đẹp. Người như Tương Vân mới là cấp bốn thì biết nữ nhân viên cấp 5, 6 xuất sắc đến mức nào, chỉ sợ hoa hậu thế giới năm đó cũng chưa chắc đã được lọt vào danh sách này. Thu nhập bình quân hàng năm của những người này đều trên một triệu, hơn nữa còn không tính tiền bo của khách. Nếu như tính ra thì thu nhập ít nhất cũng trên 10 triệu. Như vậy muốn mời được nữ nhân viên cao cấp tới ngồi với mình thì chẳng những phải đặt trước mà còn phải xem có thích mình không, nếu không thích cùng lắm uống một chén rượu rồi lui.
Mà nữ nhân viên khi tiếp khách cũng có quy định nghiêm ngặt, tiệc rượu trong hội quán được chia làm ba loại gồm núi, biển, trời, mỗi loại đều có đầu bếp và nữ nhân viên phục vụ chuyên môn, bình thường đều là cạnh tranh lẫn nhau, quan hệ không mật thiết.
Khách gọi món bình thường chỉ có thể ăn ở sảnh trên tầng tám do nữ nhân viên cấp một phục vụ. Ví dụ như Phó Nguyệt đến đây ăn vậy, đó là do nữ nhân viên cấp một phục vụ.
Chọn tiệc một sao sẽ do nữ nhân viên mặc áo đời Đường phục vụ đứng bên rót rượu cho khách. Tiệc hai sao mặc dù cũng do nữ nhân viên cấp hai phụ trách nhưng một người khách sẽ có ba nữ nhân viên phục vụ. Tiệc ba sao về cơ bản do nữ nhân viên cấp ba phục vụ, cũng có hai nhân viên cấp hai ở bên hỗ trợ và được chọn một nữ nhân viên cấp ba. Tiệc bốn sao chủ yếu do nữ nhân viên cấp bốn phụ trách, cũng có nữ nhân viên cấp hai ở bên hỗ trợ và được gọi một nhân viên cấp năm. Nhưng cái này cũng phải xem tâm trạng của nhân viên cấp năm, tâm trạng tốt thì ngồi lâu, không tốt thì rất có thể đến được vài phút là đi ngay.
Về phần tiệc năm sao lại khác, mặc dù cũng là do nữ nhân viên cấp bốn phụ trách chính nhưng sẽ có ba nhân viên cấp năm và phải có một nhân viên cấp năm phục vụ khách tới cuối cùng. Mà tiệc chí tôn theo quy định số người dùng cơm không quá sáu người toàn bộ do nhân viên cấp năm phục vụ cùng một nhân viên cấp sáu ra mặt mời rượu. Nhưng có thể giữ được người ta hay không là do thể diện của anh. Bình thường nữ nhân viên cấp sáu ở hội quán được coi là nương nương, dù là khách nào bọn họ cũng có quyền từ chối, cũng có đãi ngộ tốt nhất.
Hôm nay vốn nên phái một nhân viên cấp ba tiếp hội quán dùng cơm nhưng do có nhiều khách, nữ cấp ba đều ở trong các phòng tiếp khách, mình đâu thể gọi người ta ra được. Lẽ ra hôm nay Tiếu Lợi Phi chỉ đặt có năm người, Thôi Lâm là khách không mời nên có không phái người tiếp Thôi Lâm thì cũng không có ai bất mãn vì mọi người đều biết quy định nơi này.
Nhưng Thôi Lâm lại muốn ăn ở sảnh, nếu gặp người biết quy định của hội quán nhìn đồ ăn của Thôi Lâm là biết đây là bữa tiệc cấp ba sao lại không có nhân viên phục vụ tương ứng khó tránh khỏi thắc mắc. Nếu những người này tò mò nghe được thân phận của Thôi Lâm rồi truyền ra, nói Hạ Phỉ hội quán vì người ta có thân phận bình thường nên không có nhân viên phục vụ tương ứng, vậy thanh danh của Hạ Phỉ hội quán không phải bị hủy ư?
Tề tỷ suy nghĩ hồi lâu lại không thể tới hai phía kia mượn người, sợ người ta hiểu lầm mình tới thị uy với bọn họ. Dù là hai bên kia cho mượn người nhưng nếu biết là người mình phái ra đi tiếp một lái xe thì hiểu lầm càng sâu hơn. Tề tỷ cuối cùng chỉ có thể đi nhờ nhân viên cấp bốn, xem bọn họ có thể nể mặt mình một chút không?
Thôi Lâm chọn dùng cơm ở sảnh, ở đó nhiều người qua lại đương nhiên không thể nào có động tác quá mức càng không thể sờ mó các nữ nhân viên, có lẽ sẽ có người đứng ra giúp mình. Mà mình cũng có thể chấm công cho nữ nhân viên đó, lương trong tháng sẽ không ít mà.
Tề tỷ đến phòng nghỉ của các nữ nhân viên hỏi một lần, cuối cùng có người nhận lời Tề tỷ để ra tiếp Thôi Lâm.
Thôi Lâm vốn định ở sảnh ăn bánh mì, uống nước suối là xong. Ai ngờ Hứa Lập gọi bàn tiệc ba sao cho hắn, nếu đã gọi thì Thôi Lâm không dám từ chối ý tốt của Hứa Lập. Y đành ngồi ở ghế ăn cơm. Chẳng qua sự phục vụ chu đáo của hai nữ nhân viên cấp hai lại làm Thôi Lâm không quen. Ăn cá cũng có người gỡ hết xương cho mình, đặt vào bát cho mình, hơn nữa chưa đợi Thôi Lâm ăn vài miếng đã có người bưng xuống và mang món mới lên. Thôi Lâm từ nhỏ đã được đãi ngộ như vậy đâu.
Nhưng cái này còn chưa tính, điều ngạc nhiên lớn hơn còn ở phía sau. Thôi Lâm mới ăn một lát lại thấy vị quản lý sảnh Tề tỷ đến tìm mình, hơn nữa phía sau ả còn có một mỹ nữ xinh như tiên. Thôi Lâm mặc dù không có ý đồ xấu nhưng khi thấy mỹ nữ đẹp cũng phải nhìn vài lần. Khi Tề tỷ nói mỹ nữ này là ngồi tiếp Thôi Lâm dùng cơm, Thôi Lâm đầu tiên là ngẩn ra sau đó đầu không ngừng lắc.
- Vậy sao được, tôi chỉ là một lái xe sao có thể để tiên nữ đến tiếp mình ăn cơm. Không được, quyết không được. Mà nếu để vợ tôi biết còn không lấy dao chém tôi ư?
Vừa nghĩ đến vợ mình cầm hai con dao, Thôi Lâm thoáng cái sợ hãi.
Tề tỷ nhìn vẻ nghiêm túc của Thôi Lâm, cô ả cũng buồn cười.
- Đây là quy định của hội quán, Xảo tỷ đến dùng cơm với anh.
Xảo tỷ đi theo phía sau Tề tỷ nhìn Thôi Lâm mà khá tò mò, cô ả ra vẻ đáng thương nói:
- Đại ca, anh nhận lời đi nếu không em sẽ rất thảm.
Mặc dù Xảo tỷ chưa nói thảm tới mức nào nhưng nhìn vẻ mặt của cô lại làm người ta suy nghĩ meine man. Bị trừ tiền lương là nhẹ nhất, không chừng sẽ bị đánh.