Không ngờ đám người Triệu Quân ngồi lâu như vậy, uống nhiều như vậy. Đợi tới hơn hai tiếng mà bọn chúng vẫn chưa ra, Hứa Lập phải bảo cô chủ quán mang nồi canh nóng lên, Hứa Lập cũng kêu thêm vài chai bia nữa. Tới 8 giờ mới thấy đám người đi liêu xiêu từ trên lầu xuống, một thanh niên với khuôn mặt hồng hào đi qua để cho cô chủ tính tiền. Thấy cô chủ xinh đẹp hắn nắm tay cô chủ quán, cô bật cười:
- Quân ca, tổng cộng là 196, tính cho anh là 180.
- Cái gì mà 180, trả cho em 200, ca ca không thiếu tiền.
Người thanh niên vừa nói vừa đưa tiền vào tay cô chủ quán rồi thuận tay véo một cái trên tay cô chủ quán.
Hứa Lập ngồi nhìn thầm nghĩ: hẳn đó là Triệu Quân, nhìn hắn như vậy cũng biết tính tình không tốt, nếu Lữ Tĩnh không chạy thoát thì không biết có việc gì xảy ra.
Cô chủ quán cũng quen với thái độ vô lại của Triệu Quân, sau khi nhận tiền liền tiễn Triệu Quân ra cửa, khi hắn gần đi lại nói:
- Quân ca khi nào rảnh lại tới nhé.
- Ha ha, chỉ cần em ở đây anh có thể không tới sao?
Trước khi chào Triệu Quân đi lại ôm cô chủ rồi mới từ từ thả lỏng tay cô chủ quán, những người đi theo hắn như một lũ mèo mả gà đồng biến mất trong bóng đêm.
Cô chủ quán nhìn đám người Triệu Quân đi tới góc phố mới: Phù, một cái rồi quay lại phòng..
- Tính tiền.
Người cần gặp cũng thấy, không biết sau này có cơ hội gặp tên bại hoại như này không, loại người như hắn phải cho ngồi tù cả đời mới là biện pháp tốt nhất.
Cô chủ quán lấy ra hóa đơn nói:
- Hai vị tiểu ca ăn có ngon miệng không? Tổng cộng là 86 tệ.
Hứa Lập đưa tiền cười nói:
- Thức ăn cũng ngon, chúng tôi ra cửa cô cũng sẽ ẹo vì chúng tôi một cái chứ.
Mặt cô chủ quán đỏ:
- Sao có thể như vậy, nhìn hai vị tiểu ca đứng đắn không phải giống tên vô lại kia, với hắn như thế là thường, nếu hắn không ỷ có ông cậu tốt thì đã sớm vào tù rồi, lấy đâu ra còn chơi bời được như thế này? Hơn nữa nghe nói mấy hôm trước hắn đâm người nhưng không làm sao. Hắn gây ra mấy chuyện như thế này rồi.
Hứa Lập lấy tiền lẻ rồi châm điếu thuốc nhưng lại không vội đi, khó có thể gặp người biết rõ tình hình, hơn nữa nghe cô chủ quán nói thì có vẻ rất hiểu về Triệu Quân. Nếu có thể hỏi xem người hậu thuẫn sau lưng Triệu Quân là ai thì tốt nhất, mà những ngày tới cũng không phải đi hỏi thăm khắp nơi.
- Đâm người? Nhìn không ra đó, hay là không phải trách nhiệm của hắn?
Giờ cũng hơn 8h, trong quán cũng không có khách, cô chủ quán thấy Hứa Lập và Thôi Lâm là người ngoài cũng không sợ họ nói với Triệu Quân. Hơn nữa mỗi ngày mình đều bị Triệu Quân ức hiếp, nếu không phải Triệu Quân không thể trêu vào thì ai thềm chút tiền của hắn chứ? Cô chủ quán đầy bất bình, bình thường không nói gì nhưng hôm nay gặp người ngoài cũng muốn nói thật liền ngồi cạnh Hứa Lập nói:
- Têm Triệu Quân vừa uống rượu xong chạy xe nhanh, hôm qua hắn đến đây ăn cơm còn nói khoác là bạn thân hắn làm trong đội cảnh sát giao thông vì thế có say rượu lái xe đâm người cũng không làm sao, người hắn đâm cũng đến tìm hắn nhưng bị hắn chửi rồi đi mất.
Nhắc tới chuyện này khiến Hứa Lập khó chịu, nói thật là tiền viện phí Hứa Lập không tính nhưng đối với loại người này chỉ cần có thái độ tốt một chút, chủ động nhận sai, tích cực giải quyết vấn đề Hứa Lập sẽ không truy cứu. Tai nạn xảy ra không đoán trước được, say rượu lái xe rồi đâm người cũng là phổ biến trong cả nước, mình cũng nhiều lần bị như vậy. Nhưng tửu lượng của mình lớn, uống chút rượu cũng không ảnh hưởng tới lái xe cho nên tới giờ cũng chưa xảy ra chuyện gì, chuyện này có thể tha thứ được.
Nhưng Triệu Quân lại ỷ vào nhà mình có người chẳng những không thừa nhận sai lầm mà tìm mọi cách đùn đẩy. Hắn còn cố ý thông đồng với cảnh sát giao thông muốn truy cứu trách nhiệm của Lữ Thiết Sinh, hơn nữa lại kiêu ngạo với Lữ Tĩnh, với điểm này Hứa Lập không thể cho hắn đướng sống.
- Cậu hắn là ai? Sao có quyền lớn như vậy? Rõ ràng là say rượu lái xe mà cũng có thể là không giải quyết?
- Cậu hắn là phó chủ tịch huyện chúng tôi, anh nói người ta có thể giải quyết không?
Cô chủ quán khinh thường nói.
- Đúng là quan lớn mà, hắn là phó chủ tịch huyện? Hắn dám bảo vệ cháu hắn như vậy mà không sợ người ta điều tra hắn?
- Còn ai nữa, hắn chính là phó Chủ tịch huyện Khương Hữu Bằng, ở huyện chúng tôi hắn nói một ai dám nói hai. Tôi nghe nói cả bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện đều sợ hắn chứ không nói đến người dân bình thường như chúng tôi.
- Khương Hữu Bằng?
Hứa Lập nhíu mày, Hứa Lập không quen vị phó chủ tịch huyện này mà chỉ nghe qua tên mà thôi. Cũng không có gì lạ, dù sao Hứa Lập vào chốn quan trường mấy năm cũng chưa từng tới Huệ An, sau khi lên làm phó bí thư thị ủy Tùng Giang dù tiếp xúc với cán bộ Huệ An cũng chỉ là bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện mà thôi:
- Không phải là bí thư huyện và chủ tịch huyện lớn nhất huyện à? Thế nào mà Khương Hữu Bằng lại lợi hại như vậy?
- Tôi cũng không rõ, tôi chỉ nghe Triệu Quân nói khi ăn cơm ở đây nếu không sao tôi biết được việc này.
Hứa Lập nghe cũng biết Khương Hữu Bằng ở Huệ An có quyền lực nhưng không giống như cô chủ quán nói. Triệu Quân chỉ thổi phồng lên mà thôi, cái gì mà hắn nói cũng sẽ thay đổi. Hứa Lập biết dù có hỏi cũng không ra vấn đề liền cáo từ:
- Cám ơn cô, chúng tôi đi đây.
Sau đó Hứa Lập bảo Thôi Lâm tìm một khách sạn ở Huệ An nghỉ một đêm, chuyện này ngày mai xử lý.
Không ai biết Thôi Lâm nhìn chằm chằm cô chủ quán hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, Hứa Lập nhìn không khỏi kỳ quái, hôm nay Thôi Lâm làm sao mà nhìn cô chủ quán như vậy. Biết tâm tư Thôi Lâm nên Hứa Lập cũng nhìn kĩ cô chủ quán, đúng là cô chủ quán có chút nhan sắc hơn nữa tuổi cũng không lớn chỉ khoảng 27 tuổi. Nhưng ở huyện Huệ An này 27 tuổi cũng đã sớm kết hôn rồi, Hứa Lập sợ Thôi Lâm rơi vào lưới tình liền vỗ nhẹ Thôi Lâm nói:
- Đi nào, cẩn thận không nhìn rồi lại không bỏ được.