Nhân viên thẩm vấn Triệu Quân nghe thấy Triệu Quân gọi điện cho phó trưởng phòng Tôn Hỉ Quý đương nhiên không dám ngăn cản.
Tôn Hỉ Quý và cậu Triệu Quân – Khương Hữu Bằng là bạn học từ cấp hai, y có thể lên làm phó trưởng phòng công an huyện cũng là do Khương Hữu Bằng nâng đỡ. Cho nên nghe nói Triệu Quân bị bắt vào đồn công an Dương Quang, y đương nhiên không thể ngồi yên không để ý. Y lập tức gọi tới Triệu Đồng Cường, bảo đối phương chiếu cố người cháu của mình.
Ai ngờ chút việc nhỏ này lại bị Triệu Đồng Cường dùng lý do từ chối. Triệu Đồng Cường có thể từ xã điều lên huyện đương nhiên cũng có quan hệ. Lại nói chuyện này mình làm theo quy định nên không sợ ai nắm được nhược điểm.
- Trưởng phòng Tôn, chuyện này sợ không dễ làm. Xung đột trong quán lúc ấy có gần trăm quần chúng vây xem, nhân viên cảnh sát cũng lấy lời khai của bọn họ, lời khai rất bất lợi cho Triệu Quân vì thế tôi sợ là không thể làm gì được.
Tôn Hỉ Quý ở đầu kia không nói một câu, y tức giận dập máy. Chuyện này nếu truyền ra một việc nhỏ mình không làm được thì người khác nghĩ mình như thế nào? Nếu bị Khương Hữu Bằng biết sợ là sẽ bị cười nhạo.
Tôn Hỉ Quý gọi hai người nữa ngồi xe chạy thẳng tới đồn công an Dương Quang, y chuẩn bị tự mình nói chuyện với Triệu Đồng Cường.
Tôn Hỉ Quý dẫn người tới đồn công an Dương Quang thì Thôi Lâm đã được lấy khẩu cung xong, kết hợp thêm lời khai của quần chúng vây quanh thì chuyện đã rõ ràng. Triệu Quân gây rối nên bị Thôi Lâm ngăn lại. Triệu Quân không phục tìm người trả thù nhưng bị Thôi Lâm đánh trả. Lúc này chỉ còn lời khai của Triệu Quân nữa là xong. Triệu Quân bởi vì biết Tôn Hỉ Quý sẽ không để mình chịu thiệt nên không phối hợp với các đồng chí cảnh sát, y mặc cảnh sát hỏi cũng không nói một câu.
Mà nhân viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn nghe thấy Triệu Quân gọi cho Tôn Hỉ Quý thì cũng không dám bức cung, y để mặc Triệu Quân kéo dài thời gian.
Tôn Hỉ Quý đến làm cho chuyện xuất hiện biến hóa. Tôn Hỉ Quý nhìn thoáng qua lời khai của Thôi Lâm và một số quần chúng vây quanh. Y cười lạnh một tiếng trừng mắt nhìn Triệu Đồng Cường.
- Đây chỉ là lời một bên, lời khai của Triệu Quân tới bây giờ vẫn chưa có, tôi thấy chuyện cục Chiêu thương có sai lệch. Hơn nữa bây giờ đang là thời kỳ toàn tỉnh đang nghiêm túc chống thế lực xã hội đen, nếu như theo bản khai của Thôi Lâm này và quần chúng vây xem thì đám người Triệu Quân hoàn toàn bị coi là tổ chức xã hội đen.
Tôn Hỉ Quý sở dĩ nói như vậy chính là muốn làm vụ việc nghiêm trọng hơn, nếu không một vụ trị an bình thường, hắn là phó trưởng phòng đâu tiện nhúng tay. Nếu xác định làm tổ chức xã hội đen thì y hoàn toàn có thể tiếp nhận vụ án này, tới lúc ấy quyết định về vụ việc ra sao không phải do chính y ư?
Triệu Đồng Cường đương nhiên cũng rõ nhưng đối phương là phó trưởng phòng, là lãnh đạo trực tiếp của y, tay mình không to bằng đùi. Lại nói Tôn Hỉ Quý cũng không cho y cơ hội nói chuyện. Tôn Hỉ Quý vung tay lên yêu cầu áp giải toàn bộ nhân viên liên quan đến vụ việc vào xe, đưa lên công an huyện tiếp tục tiến hành thẩm vấn.
Triệu Quân đương nhiên hài lòng với kiên quyết này. Có Tôn Hỉ Quý ra mặt thì mình sao chịu thiệt được chứ? Cô chủ quán lại sợ đến hai chân nhũn ra, cô ả lần đầu tới đồn công an, giờ lên công an huyện thì còn sống được nữa sao?
Nhưng Hứa Lập, Thôi Lâm lại không có phản ứng gì, hắn cứ để cảnh sát đưa lên xe, đưa tới công an huyện.
Triệu Đồng Cường thấy rõ mấy điều này. Nhìn xe cảnh sát dần đi xa, hắn cười lạnh một tiếng. Tôn Hỉ Quý lần này sợ va phải đá rồi. Sau đó Triệu Đồng Cường cũng không rảnh rỗi, y lấy lời khai của Thôi Lâm và quần chúng xung quanh lên xe chạy tới công an huyện, y muốn trực tiếp báo cáo với trưởng phòng công an.
Mà Hứa Lập cùng Thôi Lâm cùng với bà chủ quán bị đưa lên công an huyện thì đãi ngộ đã khác hẳn. Vừa vào tới công an huyện bọn họ đã bị tách ra, bị đưa vào các phòng thẩm vấn khác nhau.
Phụ trách thẩm vấn Hứa Lập là một tên cảnh sát to béo đến hơn trăm cân. Mắt y nhìn chằm chằm vào Hứa Lập. Hứa Lập ngồi đó mỉm cười với đối phương, hai người nhìn nhau khoảng 2 phút cuối cùng tên cảnh sát bại trận. Chẳng qua y không chấp nhận như vậy, đây là địa bàn của mình. Y tức giận đập bàn lớn tiếng nói:
- Anh biết đây là đâu không?
- Đương nhiên biết, đây là công an huyện Huệ An.
- Biết là tốt rồi, xem ra anh không phải lần đầu vào trụ sở công an, chính sách ở đây anh cũng biết đó, đàng hoàng khai báo nếu không thì cứ liệu hồn.
Thấy Hứa Lập chịu phối hợp, tên cảnh sát tưởng Hứa Lập sợ, y có chút đắc ý nói.
- Tiểu Lý, cậu hỏi đi.
Một cảnh sát trẻ tuổi phụ trách ghi chép cầm bút hỏi.
- Tên, giới tính, tuổi, nghề nghiệp.
- Hứa Lập, nam, 27 tuổi, nghề nghiệp bí mật.
- Bí mật?
Cảnh sát lớn tuổi nghe vậy đập bàn tức giận nói:
- Anh chơi chúng tôi hả? Còn giữ bí mật? Xem ra không cho anh chút bài học là không biết quy củ ở đây.
Nói xong hắn ưỡn bụng bự đi tới trước người Hứa Lập rồi giơ tay lên định đánh.
- Dừng tay.
Hứa Lập đâu chịu để như vậy, hắn kêu lên.
- Tôi khuyên anh nên tỉnh táo nếu không anh không gánh nổi trách nhiệm đâu.
Vẻ mặt lạnh lùng của Hứa Lập đúng là làm đối phương hơi sợ.
Chẳng qua y quay lại nhìn cảnh sát trẻ tuổi phía sau, trong lòng thoáng cái tức tối. Mình làm cảnh sát gần 20 năm mà bị một tên thanh niên dọa sợ thì mình còn lăn lộn thế nào. Hắn nghĩ vậy liền mặc kệ tất cả, vẫn tiếp tục đánh về phía Hứa Lập.
Do Hứa Lập không phải phạm nhân nghiêm trọng gì nên lúc thẩm vấn không cần còng tay. Hứa Lập vung tay lên túm lấy tay đối phương, hắn hơi dùng sức đã khiến đối phương đau không chịu nổi.
- Anh, anh mau bỏ tay ra, anh đang đánh cảnh sát.
Tay kia của y đưa xuống lấy súng, chẳng qua y lại quên đây không phải đang chấp hành nhiệm vụ thì đâu được cho trang bị súng.
Hứa Lập hừ lạnh một tiếng dùng tay đẩy đối phương ra, tay còn lại lấy máy điện thoại. Chuyện đã ầm ĩ tới mức này là đạt được mục đích đề ra, nếu không tìm người tới thì có lẽ mình sẽ bị thiệt.
Tên cảnh sát vừa được thả, y còn định lao tới nhưng lại bị Hứa Lập đá ra ngoài. Y rất khó khăn đứng lên, lần này biết sự lợi hại của Hứa Lập nên không dám xông tới. Y gọi tên cảnh sát còn lại.
- Mày còn đứng ở đó làm gì? không thấy có người đánh cảnh sát ư? Mau lên.