Mục lục
Trọng Sinh Vi Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám công nhân phía trước vốn cho rằng mình không chủ động lao tới, chỉ là do bị người phía sau đẩy nên mình không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ Hứa Lập đứng tại đó nói như vậy, nếu mình thật sự là người đầu tiên bước qua người tên kia, bị nhận định là hung phạm thì mặc kệ mình cướp được bao nhiêu cũng không có tác dụng gì khi mình phải vào tù.

Hứa Lập thấy đám công nhân đã hơi dừng lại, hắn lớn tiếng khuyên.

- Các vị không phải là vì tiền lương của mình sao? Ba tháng thì tiền lương có bao nhiêu chứ? Bình quân tiền lương mỗi người một tháng một ngàn, ba tháng chẳng qua chỉ là ba ngàn. Ở đây tổng cộng có ba ngàn người vậy cũng có là bao chứ. Nhưng vật tư trong kho hàng có giá gần trăm triệu. Dù là Carlo thật sự chạy, thị ủy, ủy ban thị xã cũng có quyền tiếp quản số vật tư này, tới lúc đó còn có thể bùng chút tiền lương của các vị sao? Ở đây tôi có thể đại biểu thị ủy, ủy ban thị xã nói với mọi người là tiền lương của các vị dù là công ty Kang không trả cũng do thị ủy, ủy ban thị xã phụ trách phát. Lúc này các vị có thể yên tâm rồi chứ?

- Anh nói thật không? Thị ủy, ủy ban thị xã sẽ trả tiền lương cho chúng tôi?

- Đương nhiên là thật, tôi là Hứa Lập – phó trưởng ban thư ký thị ủy, nếu thật sự không ai trả tiền lương cho các anh thì các anh có thể tìm tôi. Tới lúc đó nếu tôi không trả tiền lương cho các anh thì các anh muốn mắng, muốn đánh cũng được.

Mấy ngàn công nhân thầm suy nghĩ cuối cùng mới bình tĩnh lại. Vì mấy ngàn tệ mà phạm tội thật sự có chút không đáng. Lại nói Hứa Lập đã cam đoan, mọi người cũng bớt nghi ngờ.

Đang lúc này tiếng còi xe cảnh sát từ phía xa vang lên. Người bên ngoài đã có thể rõ ràng thấy được mấy chục xe cảnh sát đang gào thét lao tới, càng lúc càng gần.

- Không xong, cảnh sát tới bắt chúng ta, chạy mau.

Đám người trong lúc nhất thời lại như chảo dầu đang sôi bắn tung tóe khắp nơi.

- Mọi người không nên sợ hãi!

Hứa Lập sợ đám công nhân chạy loạn, không cẩn thận có người bị chen lấn tới chết nên lại phải lớn tiếng nói:

- Cảnh sát tới là xử lý chuyện của công ty Kang, có quan hệ gì với các vị. Mà các vị cũng đâu có phạm tội, các anh chạy làm gì? Chờ cảnh sát điều tra xong còn có câu trả lời với các vị, giải quyết vấn đề tiền lương của các vị.

Mấy câu nói của Hứa Lập làm đám công nhân nghĩ thấy cũng đúng. Mình chưa phá kho hàng, việc gì phải chạy. Hơn nữa mình vẫn muốn lấy tiền lương mà.

Cục trưởng cục Công an Trương Quý Tường sau khi nhận được điện của Hứa Lập liền lập tức nhắn tin cho tất cả các đơn vị trong cục, báo có tình huống khẩn cấp. Sau đó y gọi cho 110, ra lệnh cảnh sát trực ban của cục kéo còi cảnh báo, tất cả nhân viên trực ban trong cục lập tức chạy tới khu đất của công ty Kang – Tùng Giang.

10 phút sau đã có xe cảnh sát tới nhà Trương Quý Tường, đón Trương Quý Tường chạy tới công trường. Trên đường đi cũng không ngừng có xe cảnh sát chạy tới. Chờ khi mọi người tới công trường thì đã tập hợp hơn 50 xe cảnh sát cùng với hơn 160 cảnh sát.

Trương Quý Tường nóng lòng như đốt vốn nghĩ mình mất nửa tiếng mới tới hiện trường thì công trường này có lẽ đã xảy ra tổn thất không thể cứu vãn. Nhưng khi y xuống xe mới phát hiện thị trưởng Tằng Ích vẫn đứng trên cống xi măng đang đầy lo lắng nhìn về phía kho hàng cách đó không xa.

Mấy ngàn công nhân cũng đang lẳng lặng đứng trước cửa kho, cũng không xảy ra hiện tượng cướp đoạt như mình nghĩ.

- Lão Trương lại đây.

Tằng Ích được người khác dìu xuống cống rồi đi tới trước mặt Trương Quý Tường.

- Thị trưởng Tằng, có chuyện gì vậy?

Trương Quý Tường chỉ vào đám công nhân, khó hiểu hỏi.

- Là công của Hứa Lập, cậu ta đúng là một người giữ cửa, vạn người khó qua. Hắn một mình đứng trước cửa kho hàng ngăn lại sự kiện cướp bóc. Tình hình cụ thể bây giờ còn chưa rõ, chẳng qua tiểu Hứa nếu đã khuyên được đám công nhân thì người của anh phải cẩn thận, không nên kích thích mâu thuẫn nữa, để bọn họ nghe theo lời Hứa Lập, cố gắng trấn an công nhân.

Trương Quý Tường gật đầu, y quay lại tổ chức đám cảnh sát khống chế cục diện, bảo vệ kho hàng đề phòng hiện tượng cướp bóc.

Thấy tình hình về cơ bản đã được dẹp yên, Tằng Ích dưới sự bảo vệ của cảnh sát một lần nữa đi vào giữa đám công nhân, khuyên đám công nhân không nên tụ tập ở đây nữa. Chờ sau khi thị ủy, ủy ban thị xã điều tra xong nhất định có câu trả lời thuyết phục với bọn họ.

Có tên công nhân vội vàng nói:

- Thị trưởng Tằng, vậy rốt cuộc phải mất mấy ngày mới trả lời được cho chúng tôi. Không thể bảo chúng tôi cứ chờ, cứ đợi chứ? Vợ con chúng tôi còn đang chờ chúng tôi mang tiền về đó.

Tằng Ích đứng ở giữa đám đông lớn tiếng nói:

- Mọi người yên tâm, nửa tháng, trong vòng nửa tháng tôi cam đoan có câu trả lời về tiền lương của mọi người. Nếu tới lúc đó không có câu trả lời thì các vị cứ đến ủy ban thị xã tìm tôi.

- Thị trưởng Tằng, nhưng nửa tháng này chúng tôi phải làm như thế nào? Ông chủ đi, không phát tiền lương, chúng tôi không có tiền ăn cơm thì sống như thế nào?

Có công nhân từ nơi khác tới hỏi.

Ở hiện tượng có khoảng ba bốn ngàn người, người chưa tới cũng phải tầm đó. Nếu như không an trí cho bọn họ, bọn họ vì muốn kiếm cơm có thể sẽ làm bất cứ việc gì. Chỉ cần 1% trong số đó đi phạm tội cũng là sáu bảy mươi người, nếu điên cuồng gây án sợ là cả thị xã Tùng Giang sẽ loạn.

Tằng Ích vì đảm bảo sự an toàn của thị xã nên đành phải nói:

- Các vị yên tâm, trước khi điều tra rõ ràng thì trong thời gian này vấn đề ăn ở của các vị sẽ do ủy ban thị xã giải quyết, chúng tôi sẽ lập tức tổ chức người tới công trường thống kê, buổi trưa cam đoan phát đồ ăn cho từng người. Chẳng qua vì cam đoan không có bất ngờ xảy ra, đề phòng có người ngoài báo tin cho người của công ty Kang nên tất cả người ở công trường không được rời khỏ công trường, nếu có chuyện cần phải rời khỏi thì phải báo cáo với các đồng chí cảnh sát canh ở đây, tiến hành đăng ký, được đồng ý mới có thể rời đi. Nếu không sẽ coi là đồng phạm của công ty Kang.

Đám công nhân nghe nói nửa tháng sẽ được trả lương, mỗi ngày lại được ủy ban thị xã cho cơm ăn nên cũng yên tĩnh lại. Càng huống chi có mấy trăm cảnh sát duy trì trật tự nên bọn họ đâu dám gây sự.

Đám công nhân cuối cùng đã lục tục rời đi về lán của mình để nghỉ ngơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK