Nhưng làm Hứa Lập suy nghĩ chính là hôm nay sao Phó Nguyệt lại đổi tính? Chủ động đi cạnh mình, chẳng lẽ cô không sợ mọi người thấy? Hoặc Phó Nguyệt đã suy nghĩ cẩn thận, muốn dựa vào mình?
Hứa Lập không hỏi Phó Nguyệt mà một câu cũng không nói, lẳng lặng đứng trong thanh máy nhìn số tầng trước mặt nhảy liên tục. Phó Nguyệt cũng đứng cùng Hứa Lập đến khi cửa thang máy mở ra, Hứa Lập đi vào văn phòng, Phó Nguyệt đi sau nhẹ nhàng đóng cửa rồi mới nhẹ giọng nói:
- Chủ nhiệm Hứa, lần này thật sự điều trưởng phòng Hồ đi sao?
- Ai nói? Công văn thuyên chuyển chưa có thì Hồ Gia Thần vẫn là trưởng phòng hành chính.
Hứa Lập nhíu mày nói, xem ra Phó Nguyệt không chỉ có thủ hạ ở văn phòng Bắc Kinh mà ở tỉnh cũng có cơ sở ngầm của cô. Hơn nữa chức vụ người này cũng không thấp, nếu không tin tức này cô ả cũng không biết nhanh vậy được.
- Chủ nhiệm Hứa, anh đừng giấu tôi.
Phó Nguyệt ngồi trên ghế đối diện bàn làm việc của Hứa Lập, thuận tay cầm điếu thuốc lá trên bàn của Hứa Lập hút rồi nói:
- Hôm nay tôi theo anh cùng tiến lên, chắc anh hiểu ý của tôi.
- Chủ nhiệm Phó, tôi hy vọng cô nói rõ ràng một chút, tôi không thích vòng vo.
Dù Hứa Lập hiểu ý Phó Nguyệt nhưng trước mặt Phó Nguyệt phải tỏ ra cao hơn thì cô không chỉ muốn dựa vào mình mà đồng tình với mình, trợ giúp mình. Hứa Lập không dung túng ý nghĩ này của Phó Nguyệt mà vội bảo cô nói rõ, để cô thừa nhận chuyện này, đả kích khí thế của Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt hút thuốc nhưng Hứa Lập lại phát hiện phụ nữ hút thuốc không giống nam mà có ý khác. Lúc này Hứa Lập không nói mà nghiêm túc nhìn chăm chú Phó Nguyệt, chờ cô trả lời.
Phó Nguyệt nhìn Hứa Lập, cảm nhận Hứa Lập đang chờ mình nói, cô biết chỉ cần mình trả lời thì hai bên sẽ không có cơ hội nói chuyện với nhau , sau này mình cũng chỉ là một cấp dưới được Hứa Lập coi trọng thôi mà không như mình muốn là quan hệ hợp tác với Hứa Lập.
Không khí rất khẩn trương.
Hứa Lập nghĩ không phải mình quá vội vàng đó chứ? Phó Nguyệt vừa biểu hiện thiện ý mình đã vội bắt cô tỏ rõ thái độ, có khi còn tạo nên thái độ ngược lại của Phó Nguyệt. Nhưng không ngờ Phó Nguyệt cười nói:
- Chủ nhiệm Hứa, thuốc của anh thật ngon, chắc là thuốc đặc biệt, có thể mua giúp tôi mấy bao không?
Phó Nguyệt nói sang chuyện khác khiến không khí bớt căng thẳng hơn, nhưng mấu chốt là Hứa Lập đang thăm dò Phó Nguyệt. Cô cũng không trả lời trực tiếp và cũng không trở mặt mà nói sang chuyện khác, lại nói mình mua thuốc giúp cô, muốn lấy lý do để tránh trả lời. Rõ ràng Phó Nguyệt muốn hợp tác với mình nhưng không cam lòng làm cấp dưới đem toàn bộ quyền lợi của mình giao cho, lại muốn ngang hàng nói chuyện với mình để tranh thủ quyền lợi của cô.
Bài Hứa Lập muốn thăm dò điểm mấu chốt của Phó Nguyệt, hắn đương nhiên không để Phó Nguyệt thực hiện ý đồ của mình, nếu không nhân cơ hội này đối phó với Phó Nguyệt thì một khi để Phó Nguyệt ngang hàng nói chuyện với mình. Sau này thu thập được Anh Phàm rồi chèn ép cô ả thì người ngoài cũng sẽ nói ra nói vào, nói mình qua sông bỏ cầu.
Hứa Lập cũng không trả lời Phó Nguyệt mà lạnh lùng nói:
- Đồng chí Phó Nguyệt, tôi hy vọng cô nhận rõ vị trí của mình và tình thế trước mắt phải nhìn cho kỹ vấn đề. Đừng muốn những gì không thực tế, hãy nói rõ một chút nếu không tôi sẽ hiểu nhầm ý của cô.
Hứa Lập từng bước ép sát khiến vẻ mặt Phó Nguyệt cũng không dễ dàng, cô vội cắn môi nhìn Hứa Lập hồi lâu, sau đó bèn thua dưới cặp mắt sắc bén của Hứa Lập.
Hứa Lập thấy Phó Nguyệt chăm chú nhìn mình đến cuối cùng cúi đầu không dám đối mặt với mình, hắn biết mình đã thắng, trên miệng nở nụ cười.
Nhưng Hứa Lập không ngờ Phó Nguyệt thể hiện bộ mặt khác hẳn so với bình thường, cô ả nhẹ nhàng cúi đầu cầm góc áo của mình dịu dàng nói:
- Ý của tôi anh không biết sao? Đại ngốc, đại ngốc.
Nói xong không để ý tới phản ứng của Hứa Lập mà đứng lên chạy ra khỏi văn phòng Hứa Lập.
Hứa Lập ngồi ở bàn làm việc nhìn Phó Nguyệt chạy mất sửng sốt hồi lâu mới nghĩ:
- Thật là kế hay, nhưng cô như người chị của tôi mà lại làm nũng với mình, trời ơi sao có chuyện thế này.
Hứa Lập nhìn trời không nói gì, rồi nằm xuống ghế, Phó Nguyệt vừa nãy nhìn ngây thơ như vậy nhưng lại hóa giải ưu thế mà Hứa Lập khổ tâm tạo ra được. Chẳng những không bức được Phó Nguyệt tỏ rõ thái độ lại làm Hứa Lập khó nghĩ.
Nhưng Hứa Lập với loại vũ khí đặc thù của phụ nữ thì không tránh được, đừng nói là ông lão 80 mà ngay cả đứa bé 8 tuổi thì mấy người không bị đẩy vòng vòng? Huống chi người làm nũng lại là một mỹ nữ trưởng thành.
Sau khi Phó Nguyệt chạy khỏi văn phòng Hứa Lập mặt cũng đỏ ửng, Phó Nguyệt không nhớ lần mình thẹn gần nhất là khi nào. Nhưng hôm nay trước mặt người trẻ tuổi hơn mình là Hứa Lập mà mình lại làm nũng như vậy. Sau khi ra khỏi văn phòng Hứa Lập, Phó Nguyệt cũng thấy không thoải mái.
Phó Nguyệt quay về văn phòng của mình rồi cẩn thận khóa trái cửa và nằm trên giường hồi lâu không ngảng đầu. Suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu sao mình lại dùng chiêu này, sau đó nhớ lại ánh mắt của mình và Hứa Lập nhìn nhau, ánh mắt sắc bén đó đã nhìn thấu mình. Sợ rằng vì thế mình mới coi Hứa Lập như một ông lão 80 tuổi, mới tự nhiên thốt lên như vậy.
Sau khi Hứa Lập từ Cát Lâm trở lại văn phòng Bắc Kinh đám người Anh Phàm không có bất cứ hành động gì. Hứa Lập tự nhủ, lẽ ra đám Anh Phàm nhiều bạn bè thì chuyện điều Hồ Gia Thần chắc không thể lừa hắn, nhưng họ bình tĩnh như vậy, Hứa Lập không biết họ đang muốn gì. Chẳng lẽ họ chuẩn bị buông tha Hồ Gia Thần? Nhưng nếu vậy thì Anh Phàm cũng không sợ người khác xa lánh hắn ư?
Hôm nay Hứa Lập ngồi ở văn phòng đọc báo thì điện thoại đổ chuông, Hứa Lập nhìn số là bảo vệ tòa nhà, Hứa Lập cầm điện thoại.