Mục lục
Trọng Sinh Vi Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Đào cười ha hả nói:

- Tôi đi theo đội trưởng chấp hành nhiệm vụ xong và được cho nghỉ một tuần.

Không đợi Vương Đào nói xong, Trương Quảng Quỳnh cắt ngang lời của hắn.

- Thị trưởng Hứa, Tiểu Vương, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện.

Hứa Lập nhìn lại thấy mình và Vương Đào đứng đây nói chuyện khiến người khác đang bị chặn ở ngoài cửa.

Chẳng qua người khác không tức vì việc này, ai cũng cảm nhận được tình cảm của hai người. Trong quân đội không thiếu nhất chính là loại tình cảm này.

- Tôi không đúng rồi, gặp lại huynh đệ nên vui vẻ, mọi người mau vào đi.

Nói xong Hứa Lập vội vàng đứng tránh sang bên. Chẳng qua hắn lại thấy trong phòng không chỉ có mình Vương Đào mà còn có một người đứng đó hơn nữa người này mình cũng biết, là Chung Đắc Lực.

- Lão Chung, sao anh lại tới đây?

Không đợi Chung Đắc Lực mở miệng, Vương Đào đã đáp thay y.

- Tổ trưởng Chung được đội trưởng Lý đặc biệt mời tới đây, bọn họ là đồng đội cũ.

Mọi người đã tiến vào phòng, theo đạo lý Hứa Lập phải ngồi ở chính giữa. Nhưng Hứa Lập nếu ngồi đó thì hai bên của hắn nên là Trịnh Lôi và Lý Thường Thắng, như vậy Hứa Lập chỉ có thể ngồi cách xa Vương Đào. Hai người mấy tháng không gặp, có nhiều chuyện muốn nói cuối cùng mọi người đùn đẩy và do Trịnh Lôi ngồi giữa, Hứa Lập và Lý Thường Thắng ngồi hai bên. Bên dưới Hứa Lập là Vương Đào, mà dưới Lý Thường Thắng đương nhiên là Trương Quảng Quỳnh, người khác theo thứ tự ngồi xuống. Trịnh Lôi hét lớn.

- Mang đồ ăn.

Nhân lúc đồ ăn được mang lên, Hứa Lập mới hỏi ra được tại sao Vương Đào lại đột nhiên tới Vọng Giang, tại sao Lý Thường Thắng vẫn không hy sinh.

Thì ra cách đây không lâu Lý Thường Thắng dẫn tiểu đội của Vương Đào tới nước ngoài chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm. Khi nhiệm vụ hoàn thành mọi người lui lại nhưng bị một đạo quân của đối phương truy đuổi. Cái này không khác gì điều Hứa Lập đã biết, chỉ khác một điểm là tiểu đội kia do Vương Đào chỉ huy.

Tiểu đội do Vương Đào cầm đầu không hổ là vương bài của Tuyết Báo. Theo lẽ thường một tieur đội căn bản không thể tiêu diệt hoàn toàn một đạo quân trong thời gian ngắn, mà nếu không thể nhanh chóng tiêu diệt quân địch, như vậy rất dễ dàng bị các đạo quân địch khác vây quanh, cuối cùng làm cả tiểu đội hy sinh. Mà biện pháp tốt nhất lúc này là phái người phong tỏa quân địch, che chở người khác rút lui. Nhưng khi Lý Thường Thắng đưa ra phương án này lại bị Vương Đào bác bỏ. Vương Đào tin với thực lực của mình và đồng đội có thể tiêu diệt quân địch trong thời gian ngắn, trước khi quân địch bao vây mình đã thuận lợi rút lui.

Lý Thường Thắng vốn đang do dự nhưng Vương Đào đã quyết đoán đưa ra phương án tác chiến. Có 13 đội viên chia làm bốn tổ trong đó một tổ bốn người phụ trách hấp dẫn quân địch, ba tổ mỗi tổ ba người tìm địa điểm thích hợp mai phục tạo thành trận hình tam giác.

Đối phương đâu nghĩ tiểu đội chỉ có hơn chục người dám phục kích bên mình có hơn 100 người cho nên trong quá trình truy đuổi không cần có quân đi dò đường, không cần điều tra. Tất cả chỉ lao theo đám người Vương Đào và vào địa điểm mai phục. Chín khẩu súng tự động chĩa thẳng vào hơn trăm người ở địa hình trống trải, đây không phải là chiến đấu mà là tàn sát. Khi Vương Đào dẫn người quay lại chiến trường thì bên Tuyết Báo đã có thêm bốn khẩu tự động, kết quả chiến đấu không cần suy nghĩ cũng biết.

Cả quá trình chiến đấu chỉ diễn ra có vài phút, mặc dù chậm chút thời gian nhưng quân địch phía sau vẫn chưa theo kịp nên cũng không ảnh hưởng việc mọi người rút lui. Cuối cùng tất cả 13 đội viên thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mà không ai phải hy sinh. Lý Thường Thắng cũng đã xin cấp trên khen thưởng, giờ đang đợi quyết định.

Mà Lý Thường Thắng và Vương Đào lần này vì hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc nên được cho nghỉ một tuần. Hai người Lý Thường Thắng, Vương Đào tới Tùng Giang. Chẳng qua Lý Thường Thắng và Hứa Lập không quen nhau, y tới là thăm Chung Đắc Lực.

Chung Đắc Lực tham gia Tuyết Báo từ ngày đầu mới thành lập, Lý Thường Thắng lại là một tân binh do Chung Đắc Lực năm đó huấn luyện. Chung Đắc Lực xuất ngũ gần mười năm, hôm nay Lý Thường Thắng đã làm phó trung đội trưởng, sau lần nghỉ ngơi này Lý Thường Thắng cũng rất có thể được lên làm thượng tá.

Lý Thường Thắng chạy tới Tùng Giang mới biết Chung Đắc Lực và hơn mười đồng đội không có ở Tùng Giang mà tới Vọng Giang. Vương Đào nghe tin này cũng cao hứng bởi vì Hứa Lập bây giờ đang làm thị trưởng Vọng Giang. Hai người vì thế vội vàng chạy tới Vọng Giang, đến Vọng Giang liền liên lạc với đồng đội cũ của mình là Trịnh Lôi.

Hai người từng là đồng đội lúc mới nhập ngũ, hai người có ba tháng huấn luyện chung. Hơn nữa khi đó hai người là xuất sắc nhất trong đám tân binh, tất cả các bài huấn luyện bọn họ đều đứng thứ nhất, thứ hai. Chẳng qua sau khi kết thúc ba tháng huấn luyện Lý Thường Thắng được đưa vào binh đoàn xe tăng sau đó không lâu được Chung Đắc Lực xuống cơ sở chọn đội viên và chọn Lý Thường Thắng vào Tuyết Báo. Về phần Trịnh Lôi sau ba tháng huấn luyện đã thi vào trường quân đội, ba năm sau tốt nghiệp tiến vào ban tham mưu quân khu, hai năm trước y được bổ nhiệm làm đoàn trưởng quân khu Vọng Giang.

Hứa Lập nghe Vương Đào giới thiệu xong mới biết trong này có nhiều việc đến vậy. Chẳng qua nói như thế nào thì mình cũng có quan hệ với quân khu Vọng Giang, mình nếu có thể nhân cơ hội hôm nay lôi kéo Trương Quảng Quỳnh thì về sau Trương Quảng Quỳnh sẽ ủng hộ mình trong hội nghị thường vụ thị ủy.

Nhà bếp đã mang đồ ăn lên, tuy nói trình độ cuộc sống bây giờ được nâng cao, đồ ăn trong quân đội cũng được cải thiện. Nhưng quân đội chính là quân đội, bất cứ lúc nào cũng không thay đổi được thói quen ăn nhiều, uống nhiều. Đồ ăn trên bàn rất phong phú và được bầy trong chén bát to, cách bày món không chú ý đến tính thẩm mỹ như ở nhà hàng, khách sạn. Uống rượu cũng uống bằng chén lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK