- Em nguyện ý với anh, chỉ cần khi rảnh rỗi anh nghĩ tới em là đủ rồi, nếu có thể đến thăm em và Bảo Bảo thì càng tốt. Hơn nữa xã hội bây giờ nhân tình rất nhiều, có người còn công khai sẵn sàng làm vợ ba, vợ bốn cho người. Anh là người có tiền cũng không để em và Bảo Bảo chịu đói, em còn gì phải lo lắng, em thực sự muốn làm tình nhân của anh.
Kế Xuân Mai nói xong cố ý hôn lên mắt Hứa Lập.
- Em là tiểu yêu nữ.
Hứa Lập cảm thấy phía dưới của mình bị kích thích, giờ cũng không cần phải khống chế. Hứa Lập như con mãnh hổ bắt con mồi ôm Kế Xuân Mai đặt ở trên người.
Sáng sớm hôm sau Thôi Lâm dậy sớm vì ngủ không ngon, hắn đứng tập thể dục ở vườn đến hơn 8h. Không biết đêm qua Vu Lượng đi đâu mà giờ cũng tới đây nhưng Hứa Lập và Kế Xuân Mai còn chưa ra khỏi phòng.
Thôi Lâm không dám quấy rầy Hứa Lập nhưng Vu Lượng cũng không để ý cái này, thấy Hứa Lập còn chưa dậy, hắn chạy đến trước cửa phòng đạp một hồi:
- Túc tử, dậy đi, hôm nay tôi dẫn cậu đi ngắm cảnh London.
Một lúc sau mới nghe Hứa Lập trả lời:
- Hôm nay không đi, nghỉ một ngày, ngày mau hãy đi.
- Nghỉ ngơi? Túc tử, cậu không phải là người sắt sao? Nếu không mở cửa thì tôi phá cửa đó.
Vu Lượng nói xong cố ý đá mạnh mấy cái vào cửa gỗ.
- Cậu dám, nếu cậu không sợ bị tôi đặc huấn nửa tháng xem, nếu cậu còn muốn phong lưu khoái hoạt thì đừng có đến gây chuyện với tôi.
- Xem như cậu lợi hại, bỏ đi, để hai người có thế giới riêng, tôi dẫn Thôi Lâm đi ra ngoài chơi, để hắn hiểu thế nào là chủ nghĩa tư bản suy đồi.
Nói xong Tôn Cực kéo Thôi Lâm cùng đi, để biệt thự cho Hứa Lập và Kế Xuân Mai.
Một tuần sau Hứa Lập và Thôi Lâm quay về Vọng Giang, đi cùng hai người còn có một người nước Anh. Kế Xuân Mai về Vọng Giang trước một ngày chuẩn bị đồ đạc và các thủ tục liên quan rồi chính thức sang định cư ở London.
Vọng Giang là một thị xã với đặc thù vị trí địa lý khách quá cảnh ở đây rất nhiều, khách nước ngoài cũng không ít. Nhưng phần lớn số khách đó chỉ đi qua Vọng Giang mà không ở lại Vọng Giang nên dân chúng ít có cơ hội gặp người ngoại quốc.
Lần này Hứa Lập khi quay về dẫn theo một người nước Anh khiến không ít người mở rộng tầm mắt, đặc biệt là an bài cho người nước Anh nghỉ ngơi tại khách sạn Vọng Giang, người khách nước ngoài này được coi như là vật quốc bảo giống như con gấu trúc cần bảo tồn, những người phục vụ khi không có việc gì cũng đi ra ngoài cửa phòng hy vọng có cơ hội gặp và xem người ngoại quốc.
Đêm đó khi Hứa Lập về tới Vọng Giang thì bí thư Lưu Hồng Đào gọi Triệu Quốc Khánh đến một nhà hàng nhỏ đối diện thị ủy đón Hứa Lập. Đây là một nhà hàng nhỏ cũng được coi là một khách sạn tiếp đón khách của thị ủy, ông chủ cũng là em của chánh văn phòng văn phòng thị ủy, vợ của ông chủ cũng chính là chánh văn phòng ban tuyên giáo thị ủy. Một gia đình có liên quan đến thị ủy nên từ bí thư thị ủy tới công chức bình thường cũng đều nể mặt ông chủ, nếu như bận việc phải tăng ca hay là tụ tập bằng hữu đều tới nơi này. Hơn nữa thức ăn ở đây cũng ngon, lại có thể thanh toán bằng tiền công quỹ, có lợi như vậy thì sao từ chối được.
Lưu Hồng Đào muốn tìm một địa điểm tốt ở khách sạn, nhà hàng lớn để mở tiệc rượu mời Hứa Lập nhưng Hứa Lập lại cự tuyệt. Ở nước ngoài toàn ăn cơm tây, sáu bảy ngày đều uống rượu, bây giờ Hứa Lập chỉ muốn ăn những món bình thường ở quê, uống mấy cốc rượu gạo. Với những món ăn ở khách sạn sợ rằng chỉ nhìn thôi cũng đã ngán rồi chứ không nói ăn nên Hứa Lập không thấy hứng thú.
Sáu giờ tối mặt trời đã lặn khiến trời trở lên râm mát so với ban ngày, ở phía Tây còn có một vòng tròn màu hồng. Lưu Hồng Đào và Triệu Quốc Khánh tới nhà hàng một lúc thì Hứa Lập cũng tới nơi.
Ông chủ nhà hàng thấy ba lãnh đạo đứng đầu Vọng Giang đi vào trong phòng mà tưởng như hai mắt của mình sắp hỏng. Trưa nay phó chánh văn phòng văn phòng thị ủy gọi điện tới đặt phòng nhưng không nói là bí thư thị ủy, thị trưởng, hơn nữa lại có cục trưởng cục Công an cũng tới. Nghe họ nói chuyện là bí thư thị ủy mời thị trưởng ăn cơm, cục trưởng cục Công an ngồi tiếp rượu. Ba người này chọn nhà hàng của mình mời khách, nếu nói ra thì chắc không có ai tin.
Ông chủ bình thường cũng đã gặp rất nhiều lãnh đạo ở thị ủy tới đây ăn cơm, dù cảm thấy dị thường nhưng cũng không quá kinh ngạc.
Ông chủ mang menu gọi món đi vào phòng lại đóng cửa rất cẩn thận, hắn biết những lãnh đạo như bí thư thị ủy, thị trưởng đến nhà hàng nhỏ này ăn cơm cũng đã nể mặt hắn, ở đây cũng yên tĩnh nữa. Họ ghét nhất là có người đến quấy rầy, nếu như có người liên tiếp kính rượu thì sợ rằng lãnh đạo ngay cả cơm ăn cũng không ngon.
Lưu Hồng Đào cầm menu nhìn thoáng qua rồi nói:
- Tiểu Hứa, cậu gọi món đi, hôm nay cậu là nhân vật chính. Định mời cậu một bữa ra trò nhưng cậu không đi, chỉ thích ăn món ăn bình thường ở nhà.
Hứa Lập cầm menu nhìn thoáng qua đều là những món ăn bình thường, vì bình thường cũng không tới đây nên không biết ở đây có món gì đặc sắc, nhất thời cũng không biết chọn món nào chỉ theo tự nhiên nói:
- Ông chủ, giới thiệu cho chúng tôi mấy món đặc sắc ở đây.
Ông chủ cười nói:
- Trước hết gọi món cá om dưa chua, om từ sáng tới giờ, cam đoan là rất ngon.
- Ừ, để tôi thử món ăn chua này vài lần rồi, mùi vị thật ngon.
Lưu Hồng Đào gật đầu nói.
- Được, một nồi, ông chọn thêm cho năm sáu món nữa và mang cho chúng tôi ba bình rượu Bắc Kinh.
Bây giờ Hứa Lập không biết gọi món gì, chỉ cần là thức ăn đông bắc là mình cũng có thể ăn ngon.
Ông chủ gật đầu cúi người đi ra ngoài nhưng để chọn món cho ba người hắn cùng suy nghĩ bạc đầu. Không đầy 20 phút sau sáu món ăn được bầy lên bàn, có thịt và đồ ăn chay, có món nóng có lạnh khiến ba người rất hài lòng, rót rượu xong, Hứa Lập vội ăn từng món một.
Lưu Hồng Đào thấy thú vị, Triệu Quốc Khánh ở bên nói:
- Xem ra Hứa lão đệ của chúng ta ở nước ngoài chẳng những không được hưởng phúc ngược lại bị bụng đói.
Hứa Lập gật đầu liên tục:
- Có lẽ là vậy, ở nước Anh tôi toàn ăn những món Tây mà không có món nước ta. Sau đó tôi cố ý tìm nhà hàng Trung Quốc nhưng họ lại không có món ăn Trung Quốc chính tông, tất cả các món đều là món ăn đã được thay đổi hợp khẩu vị phương tây, đồ ăn Trung Quốc là ngon nhất.