Đội trưởng đội thiết giáp có thể nói là rất buồn bực, thầm nghĩ mình có phải là lúc bắt đầu diễn tập không thắp hướng hay không mà lần nào cũng trúng bẫy. Sao hai lần diễn tập đội thiết giáp của mình lại chưa từng lên chiến trường đã bị diệt. Chẳng qua lần này cũng có chút tiến bộ, xe tăng, xe bọc thép bị pháo của bên đỏ bắn trúng cũng coi như làm bên đỏ tổn thất ít đạn dược, vẫn còn tốt hơn so với lần trước chết trong tay người nhà.
Bộ chỉ huy bên xanh nghe được thông báo này đầu tiên là đập bàn kêu lên.
- Không thể nào, một đội thiết giáp mà bị tiêu diệt dễ dàng vậy sao? Không thể nào.
Vì thế y còn đặc biệt điện cho ban tổng chỉ huy biệt đội Tuyết Báo để kháng nghị.
Nhưng ban tổng chỉ huy lại có thái độ rất quan trọng, đồng thời cũng cho chỉ huy bên xanh một tấm bản đồ. bên trên thể hiện rõ vị trí của đội thiết giáp, thậm chí là từng khu lều mà binh lính nghỉ ngơi. Bên bên xanh nhìn bản đồ này không khỏi vô lực ngồi bệt ở ghế, không còn dám nói gì nữa.
Mặc dù không biết bên đỏ sao lại có bản đồ chính xác tới vây, nhưng bên xanh biết bên đỏ nếu thật sự có bản đồ chính xác thế này mà không tiêu diệt được hết đội thiết giáp thì đội pháo của bên đỏ về nuôi con hết là vừa.
Một trận mưa to khiến bên xanh mất đi đội thiết giáp, lúc này binh lực của bên xanh mặc dù còn chiếm thượng phong nhưng không có ưu thế áp đảo tuyệt đối, quan trọng nhất chính là tin tức rất nhanh truyền khắp binh sĩ hai bên, kết quả đương nhiên là bên đỏ tinh thần tăng lên, bên xanh lại sa sút tinh thần. Hai bên coi như đã có thực lực tương đương, cuộc diễn tập này cũng đáng để xem hơn.
Ngày hôm sau trời ngừng mưa, trời đất trong anh, bên xanh vẫn đang đắm chìm trong không khí buồn bực thì bên đỏ lại phát động cuộc phản công trên toàn tuyến.
Binh lực hai bên về cơ bản ngang nhau, phương án tác chiến của bên xanh lúc trước đặt ra chỉ là xem tiến công như thế nào, căn bản không có khái niệm phòng thủ. Mà bên đỏ lại có dự mưu trước, có thể nói là tập kích bất ngờ. Hơn nữa trong cuộc phản công của bên đỏ, pháo của bọn họ như có mắt chuyên môn nhằm vào ban chỉ huy tiền tuyến của bên xanh. Máy bay ném bom của bên đỏ trên không trung cũng đang không ngừng oanh tạc vào kho súng đạn và sân bay ở hậu phương của bên xanh.
Chỉ sau một ngày, tất cả nỗ lực trong một tuần trước của bên xanh đã mất hết, tổn thất còn nặng nề hơn cả bên đỏ.
Chiến đấu diễn ra tới bây giờ đã không cần đánh nữa. Sau một ngày chiến đấu, ban chỉ huy tiền tuyến của bên xanh đã tổn thất lên tới 40%, không quân tổn thất 30%, quan trọng nhất chính là ngay cả kho hậu cần cũng bị phá hủy, cả bên xanh chỉ duy trì được hai ngày lương thực, đạn dược nữa mà thôi. Còn nếu chiến đấu với cường độ cao sợ là một ngày cũng không đủ, tới lúc đó xe tăng, xe quân sự không có xăng dầu rồi dùng sức người đẩy thì còn đánh đấm gì?
Cho nên ban tổng chỉ huy cuộc diễn tập kịp thời dừng trận đánh. Trong lễ tổng kết cuộc diễn tập, ban chỉ huy bên xanh mới đầu còn có chút không phục, bọn họ gào lên với bên đỏ.
- Nếu không phải ông trời giúp các ông thì các ông sợ rằng đã là tù binh của tôi.
Nhưng bài báo cáo của đội trưởng biệt đội Tuyết Báo lại làm cho bên bên xanh rõ vấn đề. Bên đỏ chiến thắng không phải là do may mắn mà là vì biệt đội Tuyết Báo lại ra tay một lần nữa.
Đội thiết giáp bị diệt căn bản là do biệt đội Tuyết Báo và đội pháo binh bên đỏ tiêu diệt.
Khi cuộc diễn tập chưa bắt đầu, biệt đội Tuyết Báo đã biết được một tuần sau trời sẽ mưa. Biệt đội Tuyết Báo biết được tin này liền cùng nhân viên chỉ huy của bên đỏ ngồi lại, nghiên cứu kế hoạch.
Bọn họ đầu tiên là lợi dụng tâm lý mình có lực lượng mạnh hơn của bên xanh, dùng một số ít quân lực thành công tiêu diệt nhiều quân lực của bên xanh, khiến cho chênh lệch của đôi bên nhanh chóng thu nhỏ lại. Phải biết rằng đội thiết giáp quy về bên xanh, đây không phải là thêm một đội mà giống như một thêm một là hai. Tính ra thì quân lực của hai bên chênh nhau hai đội.
Khi binh lực đôi bên còn kém nhau một đội, Tuyết Báo mới dựa theo kế hoạch ban đầu phái ra mười mấy tổ nhỏ đi tìm các tổ của đội thiết giáp phân tán tại các nơi. Mà lúc này cũng là lúc bên xanh chuẩn bị tập kết đội thiết giáp để tiến hành tổng tấn công bên đỏ.
Ngay khi bên xanh sắp sửa hành động trời lại chuyển mưa. Bên xanh cũng đã có tin dự báo trước trời mưa nhưng bọn họ nghĩ trận mưa này không thể ngăn cản bước tiến của đội thiết giáp cho nên không để ý.
Nhưng ai biết trận mưa quá to, đừng nói là người ở ngoài ngay cả xe tăng, xe bọc thép cũng không dễ di chuyển. Đặc biệt là ban đêm trời mưa rất to thì dù bật đèn cũng chỉ nhìn thấy khoảng cách phía trước tầm 5m, căn bản không thể đi tới.
Ngay lúc bên xanh mắng bên khí tượng dự báo không chính xác thì ở đội pháo binh bên đỏ đang tổ chức ăn mừng. Thì ra trận mưa to này có công lao của bọn họ.
Lúc bắt đầu diễn tập biệt đội Tuyết Báo đã cùng ban chỉ huy bên đỏ quyết định lợi dụng trận mưa này. Biệt đội Tuyết Báo đặc biệt thông qua con đường đặc thù mà đưa tới gần 500 loại đạn mưa, lúc trời mưa to thì do đội pháo binh bên đỏ bắn tất cả đạn mưa và tạo thành trận mưa to hiếm gặp trong 10 năm qua, cũng thành công làm chậm thời gian của bên xanh.
Đồng thời biệt đội Tuyết Báo cũng tìm được vị trí của đội thiết giáp, đánh dấu chi tiết vào bản đồ và giao cho đội pháo binh bên đỏ. Sau đó pháo binh thành công đả kích đội thiết giáp bên xanh, khiến cho đội thiết giáp mất sức chiến đấu và phải rời khỏi cuộc diễn tập.
Mà bên đỏ sau khi thành công tiêu diệt đội thiết giáp bên xanh liền lập tức phóng đạn xua mây, bầu trời vốn u ám cũng khôi phục trong xanh. Đương nhiên đây cũng có một phần tác dụng của loạt đạn mưa đã bắn lúc trước, trời vốn mưa nhỏ thành mưa to nhưng sau một ngày một đêm thì số lượng nước cũng đã hết, đạn xua mây mới có thể phát huy tác dụng lớn đến thế.
Thời tiết biến hoá nhanh chóng thành công làm bên xanh không kịp ứng phó, cuộc diễn tập theo đó cũng kết thúc.