Cao Khiết cười nói.
(1) Thương Ưởng) (khoảng 390 TCN-338 TCN), còn gọi là Vệ Ưởng hay Công Tôn Ưởng, là nhà chính trị gia, pháp gia nổi tiếng, thừa tướng nước Tần của thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
- Có thể nói như thế, bao nhiêu năm nay, chính sách của chúng ta thay đổi liên tục, quần chúng đều đã chột dạ. Bất kỳ một chính sách nào mới thi hành, thì cũng phải có một thời gian xem chừng. Lúc này nhất định phải xây dựng sức mạnh từ những tấm gương. Khi bọn họ nhìn thấy chính sách của thị trấn thì sẽ thực hiện, như vậy mọi người mới động lòng…
Lúc trước Phạm Hồng Vũ quyết định dựa theo quy định của văn kiện trong thị trấn, tự mình thưởng cho mình bốn mươi ngàn tệ, đến Cao Khiết cũng cảm thấy không thỏa đáng, Phạm Hồng Vũ kiên trì đòi thưởng thì cũng đành phải thưởng. Ai ngờ lần thưởng này liền đưa đến chấn động cho thị trấn Phong Lâm, mọi người đều ý thức được, thị trấn lần này là làm thật, một số người có quan hệ cũng đã bắt đầu tiến hành.
Công tác thu hút đầu tư của thị trấn Phong Lâm lập tức mở ra mọt cục diện mới.
Cao Khiết gật gật đầu, lập tức lo lắng nói:
- Nhà xưởng xây rồi, sản phẩn có thể tiêu thụ ra ngoài hay không cũng là vấn đề lớn. Haiz, cậu cho Lư Đại Chính phụ trách toàn bộ công tác quản lý và tuyên truyền của khu công nghiệp, liệu cậu ấy có đảm nhiệm được không?
- Được.
Phạm Hồng Vũ khẳng định.
- Lư Đại Chính xuất thân là sinh viên đại học chính quy, ở thị trấn mà nói coi như là lông phượng và sừng lân rồi. Trong thị trấn này, nhiều cán bộ còn chưa tốt nghiệp cấp 3.
Cao Khiết nói:
- Nhưng có phải cậu ấy quá trẻ không?
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười:
- Bí thư đại nhân, cái này là quan liêu rồi. Năm nay chị bao nhiêu tuổi? Lư Đại Chính chỉ nhỏ hơn tôi mấy tháng thôi đấy.
Cao Khiết trừng mắt nhìn hắn, hừ một tiếng.
Lư Đại Chính đúng là sinh cùng năm với Phạm Hồng Vũ, nhưng điều này có thể nói lên điều gì? Liệu có mấy thanh niên 21 tuổi được như Phạm Hồng Vũ? Tiếp xúc với hắn, dường như người ta liền quên đi tuổi tác của hắn, đều coi hắn như “đại ca”.
- Chính là vì Đại Chính trẻ tuổi, tôi mới để cậu ấy làm. Cậu ấy tiếp thu những cái mới nhanh hơn, rất nhiều thứ tôi chỉ cần nói một lần là cậu ấy hiểu ngay. Đừng nhìn vẻ bề ngoài hiền lành ít nói, thậm chí còn có chút ngại ngùng nhưng thật sự là có năng lực. Về sau công tác này tôi tính sẽ giao cả cho cậu ấy để cậu ấy tự lập, một mình đảm được. Trong khoảng thời gian này, cậu ấy đang làm quản lý quy hoạch khu công nghiệp, chờ cậu ấy làm xong, mời Bí thư đại nhân chỉ giáo.
Phạm Hồng Vũ cười nói, mang theo vẻ trêu chọc.
- Được, người mà Phó Chủ tịch thị trấn Phạm đích thân chỉ điểm, tôi nào dám chỉ giáo.
Cao Khiết bĩu môi, nói.
Việc huấn luyện nhân viên nhà máy đồ uống và nhà máy kim khí, đa số chương trình học đều là do Phạm Hồng Vũ lên lớp. Một số tiết thậm chí cao khiết cũng đến nghe. Cho đến hiện tại, ở thị trấn có rất nhiều người gọi Phạm Hồng Vũ là “thầy Phạm”, kể cả những người trung niên, cũng đều gọi như vậy.
Ít nhất ở xí nghiệp này, uy vọng của Phó Chủ tịch thị trấn Phạm hoàn toàn đã tạo dựng được rồi.
- Sao cậu không cho anh trai cậu đến phụ trách công việc này? Anh ấy là nghiên cứu sinh chính thức cơ mà.
Cao Khiết hỏi.
Anh trai Phạm Hồng Vũ là Phạm Hồng Học, lúc này đang đảm nhiệm chức giám đốc nhà máy đồ uống thị trấn Phong Lâm. Hoàn toàn là do sự sắp xếp của Phạm Hồng Vũ. Sau khi Phạm Hồng Học đi báo danh ở viện nghiên cứu thực phẩm quốc gia, vận dụng mạng lưới quan hệ với Bảo Hưng và Lý Xuân Vũ, thuyết phục người phụ trách của viện nghiên cứu, ký hiệp nghị hợp tác với nhà máy đồ uống thị trấn Phong Lâm.
Phạm Hồng Học vừa đến thị trấn Phong Lâm đi làm đều nhận được lời khen ngợi của mọi người.
Giám đốc nhà máy Phạm và Phó Chủ tịch thị trấn Phạm mặc dù là anh em ruột, nhưng tính cách lại khác hẳn nhau. Phạm Hồng Học hào hoa phong nhã, lịch sự đứng đắn, gặp ai cũng mỉm cười, tuyệt đối không cậy tài mà kiêu ngạo. Rất nhiều người nói, như Phạm Hồng Học mới thật sự là phần tử trí thức.
So sánh mà nói, thì Phạm Hồng Vũ có “ngang ngược” hơn.
Bí thư Đảng ủy thị trấn tiền nhiệm Lư Vệ Đông đã lên thị xã, nhìn qua thì là thăng chức, nhưng những người rõ nội tình đều biết, thực tế Lư Vệ Đông là bị Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ ép đi. Nghiêm túc mà nói Phạm Hồng Vũ mới là người đứng đằng sau. Cao Khiết đến thị trấn Phong Lâm nhậm chức ba tháng, bị Lư Vệ Đông ăn hiếp, đến mức công việc không thể tiến hành bình thường được. Phạm Hồng Vũ vừa đến, hiệp thứ nhất đã khiến Lư Vệ Đông phải ngã ngựam chưa đến ba tháng đã tống cổ Lư Vệ Đông ra khỏi thị trấn được.
Thủ đoạn này, còn không phải là “độc” nữa sao?
Sau khi Phạm Hồng Vũ trở th, ành Phó Chủ tịch thị trấn, liền không khách khí chút nào đã đội lên chiếc mũ quan Chủ tịch thị trấn rồi. Cho tới bây giờ ở thị trấn Phong Lâm, nói nhân vật số 1 là Cao Khiết, nói Chủ tịch thị trấn chính là chỉ Phạm Hồng Vũ. Gần như chẳng ai nhớ rõ là Phạm Hồng Vũ là Phó Chủ tịch thị trấn nữa.
Thậm chí nhiều lúc, đến Cao Khiết cũng đều phải nghe Phạm Hồng Vũ, thị trấn Phong Lâm này rốt cục ai mới là người định đoạt, thật sự là khó phân biệt. Nói tóm lại, chỉ cần Phó Chủ tịch thị trấn Phạm ra quyết định thì mọi người phải đi l;àm, bằng không sẽ bị phê bình.
Phạm Hồng Vũ cũng không phải là nhân vật nhã nhặn thủ lẽ, nếu ai làm không tốt thì sẽ bị kiểm điểm ngay, bất luận là người đó nhiều hay ít tuổi.
Người trẻ tuổi này đã “khống chế” được đám cán bộ lão thành.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Với kiến thức của anh tôi, nói thật còn mạnh hơn Đại Chính nhiều, nhưng tôi vẫn cứ trọng dụng Đại Chính. Thị trấn phải phát triển, xí nghiệp phải lớn mạnh. Càng nhiều nhân tài càng tốt, hơn nữa việc tôi trọng dụng Đại Chính, còn có tính toán khác. Một số ưu điểm Đại Chính có mà anh tôi không có.
Cao Khiết hứng thú, cười hỏi:
- Đại Chính hơn anh cậu ở những điểm nào thế?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Chị đừng quên, Đại Chính họ Lư. Thị trấn Phong Lâm chúng ta, Bí thư Lư đi rồi, không thể để cho quần chúng họ Lư cảm thấy họ bị bắt nạt được.
Cao Khiết giật mình.
Người này muốn dùng Lư Đại Chính để trấn an quần chúng họ Lư.
- Không phải còn có Lư Chiêm Quân nữa sao?
- Lư Chiêm Quân thì không còn được bao lâu nữa. Anh ấy là một nhân tài, lại chính trực, cứ ở mãi thị trấn Phong Lâm này thì thật lãng phí, sớm hay muộn thì cũng phải đi lên. Hơn nữa, đồn công an thuộc hệ thống công an, không được tính trong danh sách quản lý của thị trấn chúng ta. Một ngày nào đó hệ thống công an điều anh ấy đi thì sao. Đại Chính thì còn trẻ, là một cây mầm tốt. Chúng ta phải bồi dưỡng cậu ấy, có lẽ chỉ cần vài năm Bí thư của thị trấn Phong Lâm lại là người của họ Lư cũng nên.
Hai mắt Cao Khiết lập tức mở to nhìn Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch thị trấn Phạm, suy nghĩ thật sâu xa.
Cao Khiết nửa đùa nửa thật nói.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ mới lên làm Phó Chủ tịch thị trấn được có mấy tháng, đã muốn bố trí “nhân sự bộ máy” của thị trấn Phong Lâm mấy năm sau, cũng thật là mưu tính sâu xa.
Phạm Hồng Vũ nghiêm mặt nói:
- Chị, đây cũng không phải là xây dựng vây cánh cho mình, chủ yếu vẫn là phải duy trì tính liên tục của chính sách. Lưu quan chế mặc dù có tính hợp lý nhưng cũng lộ nhiều khiếm khuyết rõ ràng. Để có thành tích rất nhiều địa phương đều muốn làm đột kích cho nhanh. Trên thực tế, một chỗ muốn phát triển thật sự, ít nhất cũng phải cần mười năm thậm chí là thời gian dài hơn. Đảm bảo phương châm chính sách tốt, có thể có đực sự quán triệt liên tục. Vì sao chế độ nhận thầu nhất định phải 50 năm không thay đổi? HongKong trở về, cơ bản chế độ xã hội cũng phải 50 năm không thay đổi? Chính là đạo lý này. Chúng ta hai năm nay, nhiều nhất cũng chỉ tạo cơ sở cho thị trấn Phong Lâm, vực nhà máy dậy…
Cao Khiết cười nhạt một tiếng, nói:
- Thật giống với cậu, 21 tuổi, Phó Chủ tịch thị trấn đã gần nửa năm rồi, tuổi đảng cũng sắp được hay năm rồi, có phải không?
Mặc dù vẫn mang ý trêu chọc nhưng Cao Khiết hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Phạm Hồng Vũ,.
Khóe miệng Phạm Hồng Vũ hơi cười, lại lấy ra điếu thuốc, Cao Khiết liền trừng mắt nhìn hắn, đang muốn mở miệng “dạy bảo” thì điện thoại trên bàn reo lên.
- Xin chào….cô.
Thẩn thái Cao Khiết lập tức trở nên kinh ngạc.
Phạm Hồng Vũ giật mình kinh hãi, liền bỏ điếu thuốc lá xuống, nhìn chăm chú Cao Khiết.
Lúc này, sao tự nhiên Cao Nhã lại gọi điện trực tiếp cho Cao Khiết như vậy?
- Cô, nhớ cháu rồi hả?
Cao Khiết cười hì hì nói, trong nháy mắt một Bí thư thị trấn nghiêm trang liền biến thành một cô bé đang làm nũng.
- Tiểu Khiết, có một chuyện, cô phải nói cho cháu…Lục Nguyệt, cháu còn liên lạc không?
- Anh ta gọi điện cho cháu mấy lần, cũng chẳng có liên hệ khác…sao thế cô?
Đôi mi thanh tú của Cao Khiết hơi nhăn lại, dự cảm có điều gì đó sắp xảy ra.[/CHARGE]