Nói chuyện điện thoại xong, Tống Mân đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, một tay chống sau lưng, một tay day day huyện thái dương của mình, trong chốc lát mắt lộ ra hung quang, hai hàng lông mi nhíu chặt, thực đau đầu vô cùng.
Tống Mân đến tự bây giờ đều không thích con người Phạm Hồng Vũ cũng như không thích cái tính cách “không nhất trí” của hắn. Cũng giống như Lương Quang Hoa, Tống Mân rất ghét những người cùng làm việc với mình mà mình không thể nắm họ trong tay.
Sau khi lên làm Bí thư Thị ủy, lại càng phải như vậy.
Lần này Phạm Hồng Vũ tà đạo phạm thượng, chiếu theo tính tình của Tống Mân là hận không thể vỗ bàn, sảng khoái mắng chửi Phạm Hồng Vũ một trận. Sau đó vung tay lên, đem chức vụ của Phạm Hồng Vũ lột sạch không còn một mảnh, thế giới từ nay sẽ vô cùng thanh tịnh.
Đổi lại là cán bộ khác, Tống Mân sẽ không chút e dè mà làm như vậy.
[CHARGE=3]Nhưng Phạm Hồng Vũ thì lại khác.
Phạm Hồng Vũ trong toàn tỉnh, thậm chí cả nước là người nổi tiếng. Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân cực kỳ coi trọng hắn, lại càng không cần nói đến sự thưởng thức của Khâu Minh Sơn đối với hắn. Còn có Phạm Vệ Quốc cũng không thể bỏ qua một bên. Bỏ qua hết đám người đó, ngay cả một mình Phạm Hồng Vũ cũng không dễ đối phó như vậy.
Những gì người này làm, trong mắt lão quan trường là không hợp thường quy. Nếu thật chiếu theo quy củ, đủ để khai trừ từ tám kiếp rồi. Nhưng kết quả sau cùng, cũng là Phạm Hồng Vũ từng bước thăng chức, chưa được hai mươi hai tuổi đã trở thành Bí thư Đảng ủy thị trấn. Hơn nữa, quan trọng chính là, mỗi lần được đề bat, đều là Tống Mân tự mình thao tác.
Rõ ràng chán ghét người này đến cực điểm, nhưng lại không thể không nhiều lần thăng quan tiến chức cho hắn. Mỗi khi nghĩ đến điều này, Tống Mân cảm thấy rất tức giận.
Là cán bộ hơn nửa đời người, Tống Mân chưa bao giờ bị uất ức đến như vậy, bị một người cấp dưới còn trẻ tuổi từng bước ép sát mà không có sức phản thủ, gần như ngay cả sức chống đỡ cũng không có.
Nhưng đổi lại góc độ suy nghĩ một chút thì đây chính là bản lĩnh.
Tống Mân rất giỏi về việc đặt ra vấn đề.
Cẩn thận hồi tưởng lại Phạm Hồng Vũ mỗi lần lên chức, gần như đều là “công này tất có”, chút đường sống cũng đều không có cho hắn. Tống Mân không thể không khâm phục, giống như chính mình đang chơi cờ cùng với một đối thủ cao minh và chỉ có thể đi theo quân cờ của đối phương.
Một nhân vật lợi hại như vậy, bỗng nhiên hai tay dâng một nhược điểm thật lớn cho mọi người tới bắt, chẳng lẽ trong đó không có một chút mưu mẹo nào sao?
Nếu chẳng may đó là một cạm bẫy thì sao?
Nghĩ tới đây, Tống Mân dừng bước, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Cạm bẫy!
Đây quả thật là cạm bẫy sao?
Nếu như là cạm bẫy, thế thì Phạm Hồng Vũ muốn đào hố chôn ai?
Tống Mân cảm thấy không được chính xác.
Ít nhất ở địa khu Ngạn Hoa, Tống Mân cảm thấy mình tuyệt đối có tư cách khiến Phạm Hồng Vũ nhảy xuống hố. Ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị ủy, trong toàn bộ địa khu được xem như là nhân vật số một quan trọng. Không ít người ở trong bóng tối cứ như hổ rình mồi.
Phải thận trọng!
Tống Mân âm thầm nhắc nhở bản thân mình.
Ngàn vạn lần không thể kích động.
Vào lúc này, thư ký mới nhậm chức nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, rất kính cẩn nói:
- Bí thư Tống, đồng chí Phạm Hồng Vũ đã tới.
Tống Mân lập tức thẳng thân mình, vẻ mặt nghi ngờ mất hết, đổi lại là sự uy nghiêm, trầm giọng nói:
- Mời cậu ta vào!
Phạm Hồng Vũ đi vào văn phòng, Tống Mân đã ngồi sau bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn sang, hết sức nghiêm túc.
- Xin chào Bí thư Tống!
Phạm Hồng Vũ hơi cúi đầu chào hỏi, trên mặt thậm chí còn hiện ra vẻ tươi cười.
Tống Mân cau mày, ánh mắt dừng lại trên gương mặt anh tuấn của Phạm Hồng Vũ mấy giây rồi mới chậm rãi nói:
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, tôi gọi cậu sang đây là có chuyện muốn hỏi.
Tống Mân dùng từ rất cẩn thận, không khách khí cũng không răn dạy.
Sự đắn đo này rất không dễ dàng.
- Vâng, xin Bí thư Tống cứ chỉ thị.
- Bài văn này là do cậu viết?
Tống Mân cầm lấy tờ Nhật báo quần chúng giơ lên. Tờ báo này hẳn là đang nằm trên bàn làm việc của rất nhiều lãnh đạo, làm người ta khó sống được bình an mỗi ngày.
- Vâng, Bí thư Tống, xin đừng lo lắng về bài văn này. Tôi lấy danh nghĩa cá nhân gửi cho ban biên tập Nhật báo quần chúng.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên đáp, ngữ điệu bình tĩnh, đúng mực.
Trong kế hoạch của Phạm Hồng Vũ, Tống Mân tuyệt đối không phải là đối tượng số một, thậm chí số hai số ba cũng không tính. Cũng không phải địa vị của Tống Mân không đủ quan trọng, mấu chốt là Phạm Hồng Vũ rất minh bạch đạo lý “ tổn thương mười ngón chi bằng cắt hẳn một ngón”. Nếu xác định đã tác chiến, thì phải xác định được đối tượng chủ công, binh lực hỏa lực là không thể phân tán quá độ.
Sau khi hoàn toàn trở mặt với Lục Nguyệt, Tống Mân nơi này nhiều ít phải lưu lại một chút đường sống.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, tôi muốn biết, vì sao cậu lại viết như vậy? Cậu đối với chính sách của thị xã không có cùng ý kiến thì hoàn toàn có thể theo cách bình thường mà đề xuất. Chẳng lẽ trong mắt cậu, Tống Mân tôi là lãnh đạo không biết điều sao? Không biết tiếp nhận ý kiến của các đồng chí?
Tống Mân cau mày nói, có vài phần không hài lòng, nhưng cho dù là tức giận cũng không bằng oán giận trong lòng ông ta. Đồng chí Phạm Hồng Vũ cậu làm việc không có suy tính.
Tôi đối với cậu tốt như vậy, liên tiếp thăng quan cho cậu, cậu lại vô tình nã vào tôi một phát súng như vậy?
Quá không trượng nghĩa rồi!
Phạm Hồng Vũ nụ cười chợt tắt, trầm ngâm một lát rồi chân thành nói:
- Bí thư Tống, tôi không cho rằng như vậy. Nhưng hình thức này sau khi chúng ta mở rộng ra, sẽ có rất nhiều huyện thị khác chú ý đến, và đó không còn là vấn đề của riêng thị xã Ngạn Hoa của chúng ta nữa. Theo một ý nào đó, chúng ta đã cung cấp cho các huyện thị khác một hình thức không chính xác. Bọn họ một khi cũng mở rộng ra, rất nhanh sẽ hình thành một phong trào. Cho dù chúng ta ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề nhưng các huyện thị khác lại không nhất định sẽ chỉnh sửa lại. Bí thư Tống, thuộc tính chế độ sở hữu đã đề cập đến cơ sở căn bản của quốc gia, không thể sửa là có thể sửa được. Chuyện này cần phải xem văn kiện ở trên. Nếu quốc gia muốn sửa thì cũng phải trải qua làm thí điểm, nghiệm chứng, tìm ra phương thức giải quyết vấn đề tốt nhất thì mới có thể mở rộng ra cả nước, mà không phải là tự phát hành động, cả nước cao thấp giống như ong vỡ tổ theo vào. Bí thư Tống, xin thứ cho tôi nói thẳng, ở phương diện này nếu không xảy ra vấn đề thì thôi, nếu xảy ra vấn đề thì đó là vấn đề lớn. Lúc truy cứu ngọn nguồn chuyện này hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Tống Mân ánh mắt nhàn rỗi bắt đầu híp lại, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Ông ta thật sự chưa bao giờ suy xét đến góc độ này.
Quan trường trong nước là có thói quen đưa ra điển hình. Mặc kệ là chuyện tốt hay xấu, cứ tìm ra cái điển hình trước đã. Nếu có được một cái điển hình thì tất nhiên sẽ vô cùng diệu dụng. Một khi phá hư điển hình, thì giống như lời Phạm Hồng Vũ đã nói, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Đây là vấn đề lập trường chính trị, trái phải rõ ràng.
- Tôi ở Nhật báo quần chúng phát biểu một bài văn, kỳ thật cũng cho thấy một loại thái độ. Tôi cũng là một cán bộ thị xã Ngạn Hoa.
Phạm Hồng Vũ lại nói.
Nếu thật xảy ra vấn đề, cấp trên truy cứu tới, bài văn của Phạm Hồng Vũ có thể sẽ biến thành “cây cỏ cứu mạng”. Ngạn Hoa chúng ta đang tiến hành chỉnh sửa, chúng ta đã sớm ý thức được vấn đề.
Tống Mân lạnh nhạt nói:
- Như vậy hoàn toàn là xuất phát từ hảo tâm?
Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu đang lừa dối ai vậy?
Tống Mân tôi dễ lừa như vậy sao?
Phương diện này khẳng định còn có mục đích không thể cho ai biết. Phạm Hồng Vũ cậu đừng tưởng là tôi không đoán được gì.
Phạm Hồng Vũ bình tĩnh nói:
- Bí thư Tống đúng là công tâm.
Tống Mân mỉm cười, cười đến âm trầm, xen lẫn một chút bất đắc dĩ.
Thật đúng không phải là đèn cạn dầu.
- Vậy cậu có nghĩ tới, cậu làm như vậy sẽ khiến cho Thị ủy và UBND thị xã rất bị động không? Thị ủy chuyên môn phát văn kiện xuống, động viên toàn thị xã đi lên. Hiện tại Nhật báo quần chúng lại như một chậu nước lạnh dội xuống, vẫn là vì bài văn do chính tay Phạm Hồng Vũ cậu viết. Từ nay về sau, các đồng chí ở dưới sẽ đối đãi với văn kiện như thế nào?
Tống Mân lạnh lùng hỏi, lại tức giận lên.
Vấn đề mặt mũi!
Phạm Hồng Vũ cậu nếu thật là có lòng tốt thì đúng là một mảnh công tâm rồi. Cậu không thể nói với tôi trước sao, cùng nhau thương lượng một chút, nghĩ ra biện pháp ứng đối? Nhất định phải trực tiếp đăng lên Nhật báo quần chúng sao?
Mặt của tôi dễ đánh như vậy à?
- Bí thư Tống, có sai tất phải sửa, chính là tôn chỉ nhất quán của Đảng ta.
Phạm Hồng Vũ vô cùng đơn giản trả lời vấn đề này.
- Cậu khẳng định phương pháp của cậu là chính xác, vậy chúng tôi đều là sai lầm sao?
Tống Mân không tự chủ được nhớ tới lời phát biểu của Lục Nguyệt trong Nhật báo Thanh Sơn lần trước, còn có bài phát biểu của Lục Thành Đốngc nằm trong tài liệu tham khảo nội bộ nên rất có nắm chắc.
Bất kể thế nào, đối với ý tưởng của đại nhân vật siêu cấp trung ương, Lục Thành Đống tuyệt đối so với Phạm Hồng Vũ hiểu biết càng thêm thấu triệt. Là người suốt ngày ở bên cạnh lãnh đạo trung ương, rất nhiều chính sách trung ương có lẽ là xuất phát từ trong tay đám người Lục Thành Đống.
- Cậu có phải cảm thấy cậu có thể thay thế trung ương?
Tống Mân giọng điệu trở nên vô cùng nghiêm khắc, hai mắt sáng ngời, đe dọa nhìn Phạm Hồng Vũ.
Mặc kệ Phạm Hồng Vũ có cái gì, thì một chút cũng không thể thay đổi. Ở chuyện này, Tống Mân nhất định phải có một thái độ, hơn nữa còn phải rõ ràng. Bằng không, Lục Nguyệt sẽ thứ cho không hầu tiếp.
Muốn Lục Nguyệt trước mặt Lục Thành Đống tính toán, mưu trí thì nào có dễ dàng như vậy.
Phạm Hồng Vũ khe khẽ thở dài.
Hắn biết, Tống Mân rốt cuộc đã đưa ra lựa chọn.
Đây đúng là không còn cách nào khác.
Nếu đổi chỗ, hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy.
- Bí thư Tống, bài văn tôi đã đăng, ý kiến của tôi cũng được trình bày rất rõ ràng. Đối với phương thức cải cách chế độ công hữu của các doanh nghiệp nhà nước, tôi phản đối. Về phần nên xử lý thế nào thì mời lãnh đạo thị xã định đoạt.
Lời này rất kiên cường!
Tống Mân sắc mặt trở nên đen kịt, nhìn chằm chằm vào Phạm Hồng Vũ, không nói được một lời. Sau đó nhẹ nhàng phất tay, thân mình đồng thời ngả về phía sau, trên mặt hiện lên chút mệt mỏi.