Lư Đại Chính giận dữ, không thể kiềm chế được, hừ lạnh một tiếng, nói: - Du tổng, một bữa cơm thôi mà, có gì đâu. Chủ tịch huyện Phạm không tán thành phô trương lãng phí, thép tốt dùng ở lưỡi đao. Bốn năm trước, Chủ tịch huyện Phạm mới đến thị trấn Phong Lâm chúng tôi, thu nhập tài chính mỗi năm của thị trấn mới có ba bốn chục ngàn, mà bây giờ thu nhập tài chính của thị trấn Phong Lâm lên đến hơn 1,2 triệu. Hình thức Phong Lâm chính là do một tay Chủ tịch huyện Phạm xây dựng nên. Khu vực duyên hải các anh có chính sách, có tiền bạc, không thiếu cái gì cả, thị trấn Phong Lâm ở nội địa, cho đến hiện tại vẫn chưa thông đường sắt. Nhưng trong thời gian bốn năm mà thu nhập tài chính tăng lên bốn trăm lần, thì liệu có mấy thị trấn làm được?
Du Thiên Lạc sắc mặt hơi thay đổi, lập tức khôi phục lại bình thường, nói: - Là Chủ tịch thị trấn Lư đúng không? Hình thức Phong Lâm tôi cũng đã nghe nói, nhưng liệu có lợi hại như vậy thật hay không thì còn phải tận mắt nhìn mới được. Nếu có cơ hội, tôi rất muốn đi thị trấn Phong Lâm khảo sát một chuyến.
Lư Đại Chính đang định nói, thì Phạm Hồng Vũ khoát tay, nói: - Chủ tịch Du, tôi xuất thân từ địa phương nhỏ, nhìn quen cuộc sống bình thường của nhân dân rồi, thấy một buổi tiệc rượu thịnh soạn như vậy nên không quen mà thôi, chứ không nhắm vào ai cả. Du tổng lãnh đạo công ty Thiên Lạc, tôi cũng ngưỡng mộ đại danh đã lâu, mấy năm nay phát triển triển rất mạnh, hy vọng có thể học tập lẫn nhau.
Lời này rất đúng mực.
Du Thiên Lạc hôm nay là chủ nhà, tiệc rượu chưa bắt đầu, cũng không nên để căng thẳng quá. Đắc tội đám nhà quê ở Thanh Sơn này thì không sao, nhưng nếu làm đài trưởng Diêu không vui thì hỏng hết việc.
- Được được, học tập lẫn nhau, học tập lẫn nhau…
Du Thiên Lạc tiếp tục cười ha hả, nói cho có lệ.
Các người muốn quấy rối, tôi còn lâu mới mắc mưu.
Du Thiên Lạc hai tay cầm chén rượu lên, nói với Đài trưởng Diêu, nói: - Đài trưởng Diêu, cảm ơn anh đã có mặt ngày hôm nay, tôi thay mặt cho toàn thể nhân viên của công ty Thiên Lạc, xin được kính mời Đài trưởng Du một ly. Chúc Đài trưởng Diêu khỏe mạnh, mọi sự như ý.
Về phần thăng quan tiến chức, thì Du Thiên Lạc cũng không nói gì.
Người ta đã là Phó giám đốc Đài truyền hình trung ương, quyền cao chức trọng. Du Thiên Lạc chỉ là một thương nhân, nói như vậy, không khỏi đi quá giới hạn rồi.
Đài trưởng Diêu vốn có chút tức giận, đám người từ Thanh Sơn đến này đúng là không biết trời cao đất dày. Tuy nhiên trong lúc này Đài trưởng Diêu cũng không chấp nhặt với bọn họ, chỉ nhìn Lâm Mai một cái, ý vị khó đoán.
Các người trước đây hợp tác với những người này?
Đúng là không tiêu chuẩn.
Hủy bỏ tư cách hợp tác của bọn họ, đó chính là quyết định chính xác nhất.
Lâm Mai hơi sợ hãi, ánh mắt oán hận nhìn về phía Phạm Hồng Vũ, Lư Đại Chính.
Đài trưởng Diêu không thèm để ý đến đám người Phạm Hồng Vũ, nâng ly rượu lên cụng với Du Thiên Lạc, cười ha hả nói vài lời khách sáo, một hơi cạn sạch.
Phải nói rằng, Du Thiên Lạc và đoàn đội của y đều có ý xây dựng không khí đầm ấm của buổi tiệc, đám nhà quê từ Thanh Sơn này có thể cũng ý thức được việc gây sự như vậy không hề có lợi gì cho mình, nên cũng không quấy rối nữa.
Tuy nhiên nhìn kỹ, không khí trong phòng có chút kỳ lạ, chỉ có một nửa bàn là nhiệt liệt mà thôi. Đài trưởng Diêu và đám người Du Thiên Lạc nói chuyện với nhau rất vui vẻ, không thèm để ý đến đám người Phạm Hồng Vũ. Mà đám người Phạm Hồng Vũ cũng không mời rượu Đài trưởng Diêu, mà cứ vừa ăn vừa nhìn như vậy.
- Đài trưởng Diêu, việc quảng cáo, còn cần Đài trưởng Diêu chiếu cố nhiều hơn…
Du Thiên Lạc giơ chén lên cụng với Đài trưởng Diêu, cười nói.
Đài trưởng Diêu cười cười, nói: - Cái này không thành vấn đề, Du tổng, hãy nói kế hoạch của các anh đi.
Du Thiên Lạc hai mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, rồi nhanh chóng thu về, mãn nguyện nói: - Đài trưởng Diêu, là như thế này, công ty chúng tôi dự tính trong năm nay sẽ đưa ra sản phẩm mới – đồ uống Thiên Lạc, một loại đồ uống tăng lực cho con người. Đây chính là sản phẩm chủ lực của chúng tôi sau này, trước mắt đã bắt đầu quảng cáo ở Đông Hải, nhưng nếu chỉ dừng lại ở thị trưởng nhỏ bé như vậy thì không đủ, mà chúng tôi còn muốn mở rộng ra toàn quốc, đưa ra thế giới, trong ba năm xây dựng thương hiệu số một về đồ uống ở trong nước.
Đài trưởng Diêu gật đầu nói: - Ừm. kế hoạch này thật lớn, chỉ cần sản phẩm của các anh tốt, được quần chúng chào đón, cộng với sức ảnh hưởng mạnh mẽ của quảng cáo thì việc thực hiện mục tiêu của các anh cũng không quá khó khăn.
- Ha ha, cảm ơn Đài trưởng Diêu đã khen ngợi, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng. Đài trưởng Diêu, chúng tôi có kế hoạch làm quảng cáo phát trên CCTV vào giờ vàng, mong Đài trưởng Diêu ủng hộ chúng tôi. À, Đài trưởng Diêu, chúng tôi là xí nghiệp quốc doanh.
Du Thiên Lạc thêm vào một câu.
Phạm Hồng Vũ hơi có chút kinh ngạc.
Trong trí nhớ của hắn, công ty Thiên Lạc hình như không phải là xí nghiệp quốc doanh mà là tư doanh. Tuy nhiên Du Thiên Lạc giải thích rồi, nên không thể sai được, có khả năng trí nhớ của Phạm Hồng Vũ đã nhầm lẫn.
Đây cũng là điều bình thường.
Não người dù sao cũng không phải máy tính.
Ở thế giới kia, Cảnh sát Phạm cũng không thể đi quan tâm đến một công ty thực phẩm của Đông Hải là quốc doanh hay tư nhân.
Từ khi Khâu Minh Sơn đến Văn phòng quản lý việc thay cải cách xí nghiệp công hữu của Quốc vụ viện, đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm thường trực, việc cải cách doanh nghiệp quốc doanh được dần dần trải ra toàn quốc, rất nhiều xí nghệp quốc doanh thực hiện phương thức chế độ nhận thầu, có thể công ty Thiên Lạc là một trong số đó.
Ngay cả tên doanh nghiệp cũng được sửa lại, mang tên của Du Thiên Lạc.
Tuy tên đổi rồi, nhưng quân bài của xí nghiệp quốc doanh vẫn phải đánh. Ở thế giới kia, rất nhiều xí nghiệp cải cách nảy sinh tranh chấp tài sản, thậm chí một số còn bị vào “nhà đá”.
Đài trưởng Diêu sùng sức xua xua cánh tay mập mạp của mình, hào sảng nói: - Du tổng yên tâm, đối với công ty quốc doạn chúng tôi vẫn rất ủng hộ, suy xét ưu tiên.
Nói như vậy, đến tầng cấp như Đài trưởng Diêu, nói chuyện đều khá hàm súc, cũng không biết Đài trưởng Diêu và Du Thiên Lạc có quan hệ như thế nào, mà Đài trưởng Diêu lại thẳng thắn mà không để ý đến suy nghĩ của đám người Phạm Hồng Vũ chút nào như vậy.
Một Chủ tịch huyện của tỉnh Thanh Sơn với hai cán bộ một là cán bộ cấp phòng, một là người phụ trách của một công ty tập thể của thị trấn. Trong mắt của Đài trưởng Diêu, chẳng là cái thá gì cả.
- Cảm ơn Đài trưởng Diêu, tôi lại mời anh một ly… - Chờ một chút.
Phía sau, Phạm Hồng Học bỗng lên tiếng. Tất cả mọi người đều nhìn lại.
Phạm Hồng Học ngồi nghiêm chỉnh, nói: - Đài trưởng Diêu, căn cứ theo quy định của hợp đồng được ký kết giữa công ty chúng tôi với quý đài, sau khi hợp đồng đến hạn, dưới điều kiện ngang nhau, chúng tôi có quyền được ưu tiên để ký tiếp.
Hai hàng lông mày của Đài trưởng Diêu dựng lên, không vui nói: - Phạm tổng, ai có quyền ưu tiên, không phải do các cậu quyết định mà phải do đài truyền hình chúng tôi quyết định. Công ty của Du tổng đây là công ty quốc doanh, đương nhiên phải ưu tiên.
Phạm Hồng Học nói: - Đài trưởng Diêu, theo pháp luật, đơn vị sở hữu pháp nhân đều là ngang hàng, cũng không có quy định công ty quốc doanh được ưu tiên hơn công ty tập thể. Chúng tôi ký hợp đồng là có hiệu lực pháp luật, dưới điều kiện bằng nhau thì chúng tôi có quyền được ưu tiên như nhau.
Sắc mặt Đài trưởng Diêu âm trầm xuống, không lên tiếng.
Tuy rằng ai ưu tiên ai không ưu tiên, đài truyền hình bọn họ có quyền quyết định, nhưng đó dù sao cũng là chuyện đằng sau, hiện tại Phạm Hồng Học luôn miệng nói luật, Đài trưởng Diêu cũng không muốn tranh chấp với Phạm Hồng Học trên bàn rượu. Một là không để người khác nắm đằng chuôi, nói ông ta đường đường là Phó giám đốc đài truyền hình trung ương mà không hiểu luật, chỉ biết lấy quyền đè người, không có trình độ; hai là Đài trưởng Diêu không cảm thấy Phạm Hồng Học có tư cách nói chuyện bình đẳng với ông ta.
Còn chất vấn người khác nữa chứ? Mày là cái thá gì?
Các người muốn quản cáo trên CCTV, lão Diêu này nói một câu là xong đấy.
Du Thiên Lạc liếc mắt nhìn Phạm Hồng Học một cái, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: - Phạm tổng, cái gọi là điều kiện ngang nhau, nếu như tôi không hiểu sai thì chính là ai ra nhiều tiền thì người đó được ưu tiên? Tôi thật muốn lĩnh giáo một chút công ty đồ uống Khả Hân các anh muốn quảng cáo trên giờ vàng của CCTV, mỗi năm bỏ ra bao nhiêu tiền?
- Một triệu, ba năm ba triệu, mỗi năm trả một lần.
Phạm Hồng Học cũng không giấu diếm.
Cái giá này, phỏng chừng đám người Du Thiên Lạc cũng đã biết. Đến thủ đô chạy quan hệ, ngay cả tình hình cơ bản của đối thủ mà cũng không biết thì đâu có được.
- Mới một triệu một năm? Du Thiên Lạc lộ vẻ mặt khoa trương: - Phạm tổng, có rẻ quá không? Đúng là tổn hại đến thể diện của đài truyền hình trung ương, các anh được lợi quá lớn rồi…
Những người khác của công ty Thiên Lạc cũng lộ thần sắc khinh thường, phối hợp rất ăn ý.
- Hai triệu, tôi ra hai triệu một năm.
----------oOo------.