Trên thực tế, từ khi Liêu Khải Chính bắt đầu bị giam giữ, ở Bắc Kinh đã dấy lên một làn sóng, và làn sóng này nhanh chóng lan đến hai tỉnh Giang Hoài, Giang Nam, khiến không ít người của hai tỉnh này thất kinh.
Liêu Khải Chính thực sự là một tên rất có khả năng gây sức ép, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã tạo được một mạng lưới quan hệ khổng lồ khiến người ta phải giật mình. Mạng lưới này còn có cả những nhân vật lớn, cấp bậc cao, quả thực khiến cho người ta hoa cả mắt. So ra, những công tử như Vương Thiện, Cổ Hiểu Lượng chẳng hề thu hút mà đã trở thành những “nhân vật nhỏ” rồi.
Trong hệ thống quan trưởng của quốc gia, hiện tượng như vậy cũng thường xảy ra. Phán định mức độ quan trọng của một người, có có thể dựa vào chức vụ để luận cao thấp. Trong con mắt lão đạo tầng cao, các công tử chẳng đáng để họ để ý. Chẳng hạn Vương Thiện, ở trong hội con ông cháu cha Bắc Kinh có thể hô phong hoán vũ, năng lượng kinh người, những đầu não của các bộ và ủy ban trung ương bình thường không thể nào sánh được. Nhưng đây dù sao cũng không phải là một thân phận chính thức. Dưới con mắt của những nhân vật lớn tầng cao kia, một vị Bí thư huyện ủy của thành phố xa xôi tỉnh Giang Hoài dường như còn có phân lượng hơn Vương nhị ca kia.
Lý Thạch Viễn sớm đã dự đoán được tình hình này, trong thời khắc mấu chốt đã đưa vấn đề này đám phán rõ ràng với bên trên nên mới có thể ra tay xử lý được mấy công tử có tên tuổi này.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ người khởi xướng việc này lại rất nhàn nhã, cũng chẳng hề vội vã trở về Vân Hồ mà còn ở lại Bắc Kinh thăm hỏi người thân bạn bè mấy ngày.
“Quán café Hoa Nhài” cách Đại học Bắc Kinh không xa, đây chính là nơi ăn chơi nghỉ ngơi mà các sinh viên có điều kiện kinh tế tương đối tốt thường ghé đến. Đầu những năm 90, nhà hàng Tây, quán café đã mọc lên như nấm ở các thành phố lớn, những nơi như sàn nhảy, bar gì đó tạm thời vẫn chưa thịnh hành.
Sinh viên và thanh niên những năm này, tuy cũng tràn đầy sức sống, nhưng tóm lại vẫn chịu giới hạn của thời đại, ngoại trừ một vài người điên cuồng phá cách thì cũng không lập tức được mọi người tiếp nhận. Phàm việc gì cũng cần phải có quá trình phát triển.
Trên chiếc ghế sát cửa sổ của Quán café Hoa Nhà, Phạm Hồng Vũ ngồi đó, nhấp từng ngụm trà. Dù đây là quán café, nhưng lúc này thứ Phạm Hồng Vũ đang uống lại là Hoàng Sơn Mao Phong chính góc. Quán café này quy mô không lớn lắm, phẩm chất kinh doanh cũng được. Phạm Hồng Vũ không phải không thích café, mà là sợ ghiền.
Đã nghiện thuốc lá rồi, không nên nghiện thêm café.
Ở thế giới kia, Phạm Cảnh Quan nghiện cả hai thứ, để phá án, đôi khi phải thường xuyên thức đêm, không uống café không thể tỉnh táo, còn liên tục hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cứ thế khiến sức khỏe của bản thân nhanh chóng xuống dốc. Giờ làm Chủ tịch huyện, dù công việc không thường xuyên thức khuya, nhưng cũng có chỗ phải lao tâm.
- Anh hai!
Một giọng nói trong trẻo mang chút tinh nghịch đột nhiên vang lên bên cạnh Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười đứng dậy, dịu dàng xoa đầu Phạm Hồng Thải, Đông Nhan lẳng lặng đi theo sau cũng mỉm cười gật đầu. Ở Đại học Bắc Kinh, hai người bạn tốt nhất của Phạm Hồng Vũ chính là “chị nhỏ” mà cô sùng bái, một là Lý Thu Vũ, một là Đông Nhan.
Sự sùng bái của Phạm Hồng Thải với Đông Nhan không cần phải nói. Đông Nhan là tài nữ nổi tiếng nhất của khoa Trung văn đại học Bắc Kinh, không ngừng có những tác phẩm được đăng lên báo. Phạm Hồng Thải tuy học tự nhiên, nhưng tự nhiên cũng càng thêm sùng bái Đông Nhan.
Gia đoạn đầu những năm chín mươi của thập niên tám mươi, đây chính là thời điểm thịnh hành nhất của văn học. Văn học thanh niên nhất là nhà thơ thanh niên rất được người khác sùng bái. Đừng nói là văn thanh mỹ nữ hạng nhất Đông Nhan thì lại càng thêm hiếm hoi. Bất kỳ hội bút nào, chỉ cần Đông Nhan tham gia, cô nàng sẽ trở thành nhân vật tiêu điểm, thậm chí là còn nổi bật hơn người phụ trach chủ sự.
Đông Nhan vẫn vậy, vẫn mặc chiếc áo khoác len đơn giản, quần jean xanh nhạt phết, rất giống sinh viên bình thường, trên người cô toát ra một sự thần kỳ, mái tóc dài xõa ngang vai nhẹ nhàng tung bay khiến người ta vừa thấy đã thoát tục.
- Thu Vũ đâu?
Phạm Hồng Vũ hỏi.
Hôm nay hắn mời ba cô nàng đến đây uống café.
Phạm Hồng Thải vội vàng nói: - Họp hội sinh viên, chị Thu Vũ không đến được, em với chị Đông Nhan đến trước!
Lý Thu Vũ là Phó chủ tịch Hội sinh viên đại học Bắc Kinh.
Ở đại học, Phó chủ tịch hội sinh viên của trường nếu ở thế hệ sau này là một chức vụ rất hiển hách. Rất nhiều Hội sinh viên của trường đại học, cũng tràn ngập những cạnh tranh như chốn quan trường, đôi lúc sự cạnh tranh này còn vô cùng kịch liệt.
Tuy nhiên hiện nay thì vẫn chưa đến mức độ đó.
May là như thế, Phó chủ tịch hội sinh viên của Đại học Bắc Kinh sau này khi bố trí công việc sẽ được công thêm rất nhiều điểm. Không ít các đơn vị hành chính thích nhận những sinh viên tốt nghiệp đại học như vậy.
Có thể là Phó chủ tịch hội sinh viên của Đại học Bắc Kinh chỉ có hai lý do, hoặc là năng lực bản thân cực kỳ xuất chúng hoặc là gia đình có quyền thế. Trừ hai điều đó ra thì không có điều thứ ba.
Hai cái này Lý Thu Vũ đều có, cô nàng không là Phó chủ tịch hội sinh viên thì ai còn làm được? Có lẽ đợi đến năm tư, cô nàng này sẽ là Chủ tịch hội sinh viên Đại học Bắc Kinh,
Đông Nhan chắc chắn sẽ không đảm nhiệm bất kỳ “chức vụ quan lại” nào, căn bản những thứ này không hợp với cô.
- Đi, chúng tôi ngồi trước đi. Đến đây, Đông Nhan, mời ngồi!
Đối với Đông Nhan, Phạm Hồng Vũ luôn rất khách khí.
Đông Nhan cười nhạt, cùng Phạm Hồng Thải ngồi đối diện Phạm Hồng Vũ.
Lập tức có một nhân viên phục vụ ăn mặc đáng yêu bước đến, hỏi các cô chọn gì. Nhân viên phục vụ tò mò đánh giá Phạm Hồng Thải và Đông Nhan. Hai cô nàng này thật là xinh đẹp, bình thường ở đây có không ít những cô nàng sinh đẹp của Đại học Bắc Kinh ghé đến, nhưng không ai sánh được với hai cô nàng này.
Trên thực tế, Lý Thu Vũ, Đông Nhan và Phạm Hồng Vũ đã được vài người ở Đại học Bắc Kinh gọi là “Nhóm ba hoa khôi”.
Ba cô nàng dù là cùng lúc xuất hiện ở bất cứ ngóc ngách nào của Đại học Bắc Kinh, nơi đó lập tức trở thành nơi có mật độ dân cư đông đúc nhất của Đại học Bắc Kinh.
- Café, ít đường!
Đông Nhan dịu dàng nói.
- Em cũng vậy, café, nhiều đường hơn một chút…
Phạm Hồng Thải nói xong, bèn làm mặt quỷ dới Đông Nhan.
Đông Nhan thản nhiên cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo đích khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nàng. Động tác như vậy, đối với Đông Nhan mà nói đã là rất phá lệ rồi. Trước kia, thậm chí ngay cả Lý Thu Vũ cũng chưa từng được hưởng “đãi ngộ” như thế này. Vì Lý Thu Vũ và Đông Nhan tuổi tác tương đương, tính cách lại cực kỳ mạnh mẽ, trước mặt Đông Nhan luôn ra vẻ chị gái, là “người bảo vệ”, nên những động tác như vậy Đông Nhan sẽ không làm trước mặt Lý Thu Vũ.
Phạm Hồng Thải tuổi còn nhỏ, hoạt bát đáng yêu, lại là em gái Phạm Hồng Vũ, Đông Nhan bèn đối xử với cô bé không giống với mọi người.
- Anh hai, không phải anh nói, sẽ cho chúng em một niềm vui bất ngờ sao? Đâu? Đâu? Sao không nhanh lấy ra, nhanh đi…
Nhân viên phục vụ vừa đi, Phạm Hồng Thải đã đứng dậy, vô cùng hưng phấn.
Anh hai trước nay chưa bao giờ gạt cô, Phạm Hồng Thải thực sự không kìm chế được, thực sự muốn biết rốt cuộc là niềm vui bất ngờ gì.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Vẫn hấp tấp vậy à…
- Đương nhiên là phải hấp tấp rồi, nhanh lên, nhanh lên anh…
- Đợi một chút!
Phạm Hồng Vũ nói xong, liền xoay người xuống, lấy cặp táp màu đen đặt lên bàn, cảm xúc có chút lắng xuống.
- Đây là cái gì?
Phạm Hồng Thải lập tức nhìn vào cái thứ màu đen này.
Phạm Hồng Vũ mở cặp ra, hay tay lấy ra một thứ màu đen, vuông vuông, vỏ ngoài hình như là kim loại.
- Ha, đây là… Laptop? Laptop à?
Phạm Hồng Thải la lên, đôi mắt đen lập tức tròn xoe, dường như có một tia khó tin.
Trong giai đoạn này, ngay cả máy tính bàn cũng là món đồ cực hiếm, một chiếc bình thường đáng giá cả mấy trăm ngàn tệ. Một chiếc laptop, chính là thứ đồ trong truyền thuyết, đây là chiếc laptop đầu tiên được toàn thế giới công nhận, cũng chỉ gần 60 năm trước, chiếc laptop T1100 được sản xuất. Trong nước, hầu hết mọi người căn bản đều chưa từng nghe nói đến danh từ laptop này.
Phạm Hồng Thải không hổ là sinh viên khoa tự nhiên của Đại học Bắc Kinh, vừa nhìn đã lập tức nhận ra được.
- Anh hai, cái này tặng em thật à?
Phạm Hồng Thải cẩn thận hỏi han, nhìn Phạm Hồng Vũ., tâm tình cực kỳ không yên cho dù anh hai luôn chìu chuộng cô nàng, nhưng món quà quý như vậy, trong thời gian ngắn Phạm Hồng Thải có chút không tin được. Cái này ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn tệ đó?
Tiền sinh hoạt phí trong một tháng của Phạm Hồng Thải còn chưa đến một trăm tệ đâu.
Phạm Hồng Vũ Vũ cười nói: - Đương nhiên, không phải tặng cho em, anh lấy ra khoe à?
- A!
Phạm Hồng Thải nhảy bật dậy. Tuy nhiên cô nàng vẫn chú ý đến hoàn cảnh, không quá lớn tiếng, nhưng khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng, dường như không có gì có thể che đậy được. Hơn nữa, cô nàng cần gì phải che đậy chứ?
Anh hai từ trước đến nay luôn thương yêu cô nhất.
Phạm Hồng Vũ cười đặt chiếc laptop trước mặt cô, Phạm Hồng Thải vội vàng mở ra, sờ sờ mó mó, vô cùng cẩn thận, dường như sợ sẽ làm hỏng món đồ quý vậy.
Ngay cả Đông Nhan cũng không kìm được đến gần thưởng thức.
Phạm Hồng Vũ không nói tiếng nào, xoay người đạt chiếc cặp táp màu đen thứ hai lên bàng, mở ra, cũng là một chiếc laptop, đặt trước mặt Đông Nhan, cười nói: - Đông Nhan, cái này tặng em!
- Tặng cho em?
Đông Nhan lắp bắp kinh ngạc hỏi.
Phạm Hồng Vũ tặng quà cho cô, cô không thấy lạ, dù sao mọi người cũng là bạn bè. Nhưng món quà quý như vậy, thực sự là quá quý giá khiến người không đụng đến khói lửa nhân gian như Đông Nhan cũng không khỏi giật mình.
- Đây còn một cái nữa, là của Thu Vũ.
Phạm Hồng Vũ nhìn xuống chân, mỉm cười nói.
Ba cái laptop, cộng lại e là không dưới hai trăm ngàn tệ, vậy mà tùy tiện đặt dưới chân, Chủ tịch huyện Phạm đúng là tiền nhiều như nước, nếu trên cổ đeo thêm một sợi dây chuyền vàng to tướng, tay đeo thêm chiếc nhẫn kim cương cực đại thì đúng là bộ dạng của nhà giàu mới nổi điển hình.
Đương nhiên, nếu bên cạnh còn thêm mỹ nữ gợi cảm nữa thì càng chính xác.
- Chủ tịch huyện Phạm, món quà này quá quý…
Lập tức, Đông Nhan thấp giọng nói, không dám đụng vào chiếc laptop kia.
Từ đầu đến cuối, cô đều gọi chức vụ của Phạm Hồng Vũ.
.