Tuy rằng biết việc này cũng không thể che giấu hết được, trong lòng mọi người biết rõ, nhưng ai cũng không dám nói ra.
Buổi tối, Phạm Hồng Vũ về nhà.
Như hắn đã dự đoán, Phạm Vệ Quốc đã đợi sẵn hắn ở nhà.
Khác với lần trước khi bị cách chức để tự kiểm điểm, lần này hắn về nhà, Phạm Vệ Quốc lại tỏ ra rất ônn hòa, còn chủ động đưa thuốc là chí Phạm Hồng Vũ nữa, hai cha con ngồi một chỗ hút thuốc.
Quản Lệ Mai nhìn thấy vậy thì cảm thấy rất kinh ngạc.
Cảnh này rất ít khi xuất hiện. Phạm Vệ Quốc không phải là người nói nhiều, từ sau khi Phạm Hồng Vũ lên cấp hai, thì hắn vô cùng nghịch ngợm, Phạm Vệ Quốc phải thườngxuyên đi nhận lỗi thay con, về đến nhà, tự nhiên sắc mặt cũng không tốt, Phạm Hồng Vũ cũng thường xuyên phải nghĩ cách để tránh ba mình.
- Lão Phạm, có chuyện tốt gì à?
Quản Lệ Mai không kìm nổi, cười hỏi.
Bất kể là nguyên nhân nào, trông thấy cảnh hai cha con ngồi với nhau thân thiết như vậy, Quản Lệ Mai tự nhiên cũng cảm thấy vui mừng.
Phạm Vệ Quốc cười nói:
- Không có gì, Hồng Vũ về nhà rồi, đi ăn cơm đi.
- Được được, đi ăn cơm thôi.
Quản Lệ Mai cũng không hỏi nhiều, cả nhà bốn người ngồi bên bàn ăn, không khí im lặng. Phạm Hồng Vũ gắp cho ba mình một miếng thịt kho tàu, cười nói:
- Ba, công việc của ba nhiều, cần phải ăn nhiều thịt một chút để bổ sung dinh dưỡng.
Phạm Vệ Quốc mỉm cười, gật đầu.
Quản Lệ Mai nhìn thấy vậy đương nhiên là cũng cảm thấy vui mừng.
Chỉ cần hai người sau này hòa thuận như vậy, thì bất cứ việc gì cũng có thể giải quyết được.
Cơm nước xong, Phạm Hồng Thái theo thường lệ đi vào phòng học bài, Quản Lệ Mai ở ngoài phòng khách xem ti vi, hai cha con Phạm Vệ Quốc thì ngồi ở bàn ăn, nói chuyện.
Căn nhà tập thể này, rộng khoảng hơn 100 mét vuông, ba phòng ngủ, một phòng khách, hai vợ chồng Phạm Vệ Quốc một phòng, Phạm Hồng Vũ và anh trai là Phạm Hồng Học một phòng, phòng còn lại là của Phạm Hồng Thái, không còn chỗ để làm thư phòng.
- Hồng Vũ, việc này, con kể cho ba nghe từ đầu đến cuối nghe đi.
Phạm Vệ Quốc hít một hơi thuốc, ôn hòa nói.
Qua cuộc nói chuyện ở nhà khách Huyện ủy chiều hôm nay, Phạm Vệ Quốc đã nhìn đứa con trai thứ hai của mình với cặp mắt khác xưa. Thằng nhóc này, đúng là có tiền đồ, ngồi trước mặt Phó bí thư Khâu mà không hề luống cuống, nói có sách mách có chứng, rất nhiều điều trong đó, đến Phạm Vệ Quốc cũng chưa bao giờ nghe thấy. Riêng sự can đảm và khả năng suy luận logic, đã khiến cho Phạm Vệ Quốc cảm thấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng rồi.
Từ trước đến giờ Phạm Vệ Quốc luôn cảm thấy bực mình về chuyện này mà chưa một lần hỏi con xem đầu đuôi thế nào.
- Vâng!
Phạm Hồng Vũ gật đầu, nói lại cho ba mình những nội dung quan trọng nhất.
Sắc mặt Phạm Vệ Quốc thay đổi, giật mình nói:
- Ý con là, chính sách ở trên sẽ thay đổi?
- Vâng, cuộc đấu tranh về đường lối luôn rất kịch liệt. Con đoán, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi sẽ có kết quả. Tuy chưa chắc sẽ nhìn thấy được kết quả cuối cùng, nhưng tóm lại mặt nhân sự sẽ có thay đổi khá lớn. Đại nhân vật xảy ra vấn đề, từ trên xuống dưới, sẽ ảnh hưởng đến một số lớn cán bộ.
Trên thực tế, theo trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, ở thế giới kia, cuộc chiến về đường lối, còn tiếp tục kéo dài. Nhưng đợt phong ba sắp nảy sinh này, nếu như không có bài viết của hắn, thì lịch sử đã chứng minh, Khâu Minh Sơn sẽ không trụ nổi.
- Những…những thứ này làm sao con biết được?
- Phân tích một số bài báo của những báo, tạp chí lớn của Đảng thì sẽ nhận ra thôi. Lịch sử đã chứng minh, sau khi trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng thì chính là một đợt thanh trừ lớn. Chủ nghĩa chỉ có một loại là chính xác thôi, còn đường lối thì không phải như vậy. Quan điểm trước kia của Phó bí thư Khâu, đã quá mức cấp tiến rồi. Trong chính trị, cách làm được ăn cả ngã về không này chưa chắc đã sáng suốt đâu. Có thể Phó bí thư Khâu chỉ muốn nói lên quan điểm của mình, không lấy lòng ai, không phê phán ai. Nhưng chính trị, từ trước đến giờ không có chuyện hỏi điểm xuất phát mà chỉ hỏi kết quả thôi.
Phạm Hồng Vũ tỉnh táo nói.
Phạm Vệ Quốc không khỏi giật mình nói:
- Chẳng lẽ mấy thứ này, con vẫn luôn chú ý sao? Sao con lại nghĩ đến việc chú ý những điều này?
Nói cho cùng thì Phạm Hồng Vũ cũng chỉ mới lớn, trong con mắt của Phạm Hồng Vũ, vẫn còn là trẻ con mà thôi. Bỗng nhiên, giờ lại có vẻ am hiểu chính trị giống như một chuyên gia, không khỏi khiến cho Phạm Vệ Quốc cảm thấy khó hiểu.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Ba, bài viết đó của con, ba cũng đọc rồi. Việc luận sự, ba thấy con viết thế nào?
Phạm Vệ Quốc cũng cười nói:
- Còn phải cần ba cảm thấy sao? Bí thư Tỉnh ủy đều đã cho đăng trên Quần Chúng nhật báo rồi mà…
Nói đến đây, Phạm Vệ Quốc hiện rõ vẻ hãnh diện trên mặt.
Con trai của mình, thật sự đã là một nhân vật rồi, bài viết của nó đến Bí thư Tỉnh ủy cũng coi trọng, thậm chí lãnh tụ tầng cao nhất cũng cảm thấy vậy, thì sao lại tầm thường được.
Phạm Hồng Vũ nếu như không phải đã nghiên cứu kỹ những tình hình đó, thì không thể nào được như vậy.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Thật ra đây cũng là vì không có cách nào khác thôi, rất mạo hiểm. Lúc đó tình thế gấp gáp, con không thể không làm như vậy. Bây giờ nghĩ lại, quả là có chút liều lĩnh, chỉ nhầm một chút thôi cũng chết rồi.
Phạm Vệ Quốc khoát tay, nói:
- Theo những gì mà con vừa phân tích, thì cũng chưa gọi là mạo hiểm được. Nếu đúng như con nói, chính sách tầng cao sẽ có thay đổi thì Phó bí thư Khâu nhất định sẽ không thoát được nạn. Một khi đã như vậy, chỉ có thể vật lộn đọ sức thôi.
- Vâng!
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu.
- Hiện tại xem ra, quân cờ của con đã đi đúng hướng rồi, đại lãnh đạo bên trên chắc sẽ không có vấn đề gì.
Phạm Vệ Quốc nói xong, rất là vui mừng.
Khâu Minh Sơn không chỉ là “chỗ dựa vững chắc” của ông, mà còn là một lãnh đạo mà ông rất kính trọng, nếu như ông ấy đứng vững được, thì đương nhiên Phạm Vệ Quốc cũng cảm thấy vui mừng.
- Tuy nhiên…
Phạm Hồng Vũ do dự nhìn cha, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
Phạm Vệ Quốc liền cười, móc thuốc lá ra, đưa cho hắn một điếu, nói:
- Hồng Vũ, có phải con đang lo cho ba không?
Phạm Hồng Vũ nhướn mày, nói:
- Ba, ba cũng nghĩ đến à?
- Đương nhiên là thế rồi. Tuy rằng hôm nay con cho ba một niềm vui bất ngờ, ba rất vui vì con đã trưởng thành. Nhưng ba của con cũng đâu phải kẻ ngốc chứ, ha ha…
Phạm Vệ Quốc mỉm cười, vẻ mặt hơi “kiêu ngạo” nói.
Phạm Hồng Vũ gật đầu lia lịa.
Phải nói rằng, lời này của Phạm Vệ Quốc cũng khiến cho Phạm Hồng Vũ cảm thấy vô cùng vui mừng. Trong ấn tượng của Phạm Hồng Vũ, ba mình là người rất hậu đạo, những người bình thường luôn cho rằng, những người hậu đạo thật thà thì không thích hợp làm chính trị. Nhưng phúc hậu không có nghĩa là ngu dốt, rất nhiều thủ đoạn ở chốn quan trường, những người thật thà cũng có thể hiểu rõ như lòng bàn tay. Chỉ có điều những thủ đoạn độc ác, người nhân hậu không thể làm được mà thôi.
Phạm Hồng Vũ hiểu, mình phải hiểu thêm về con người ba mình.
Phạm Hồng Vũ cảm thấy rất hổ thẹn, ở đời trước, cha con mấy chục năm, nhưng mình cũng chỉ hiểu bề ngoài của ba mình mà thôi.
- Bí thư Lương Quang Hoa, độ lượng không rộng.
Phạm Hồng Vũ nói với vẻ oán giận.
Khâu Minh Sơn bỗng nhiên được lãnh đạo cấp trên coi trọng, toàn bộ địa khu Ngạn Hoa, người mất hứng nhất, khả năng chính là Lương Quang Hoa. Phạm Hồng Vũ lúc trước phân tích, người đem chuyện này tố với lãnh đạo cấp trên, là ám chỉ vào Lương Quang Hoa. Đương nhiên, cũng không loại trừ những người khác.
Phạm Hồng Vũ ở trước mặt Tào Tuấn Minh, luôn bảo vệ Khâu Minh Sơn, điều này chẳng khác gì việc đắc tội với Lương Quang Hoa.
Lương Quang Hoa sẽ không ra tay với Phạm Hồng Vũ nữa, bởi dù sao thân phận quá chênh lệch, Lương Quang Hoa cũng chú ý ảnh hưởng. Phạm Hồng Vũ cũng đã bị giáng chức rồi, chẳng lẽ còn muốn khai trừ hắn ra khỏi Đảng nữa hay sao? Nhưng còn Phạm Vệ Quốc thì khó nói lắm.
Thấy Phạm Hồng Vũ tỏ ra tức giận, Phạm Vệ Quốc vẫn tươi cười, đưa tay vỗ nhẹ vào bả vai rắn chắc của con trai, nói:
- Cũng không cần quá lo lắng. Ba chẳng làm gì sai cả, không tham ô không hối lộ, người khác muốn làm gì ba, cũng không dễ đâu. Nhiều nhất cũng chỉ là bị điều động công tác thôi, ở đâu cũng là làm cách mạng cả, dù sao ba cũng chỉ sống bằng lương, cho nên cũng chẳng sợ.
Nói thì nói vậy, nhưng đây không chỉ là vấn đề tiền bạc, mấu chốt là thể diện và cảm giác thành tựu của người đàn ông mà thôi.
Nếu thật sự giống như đời trước, Phạm Vệ Quốc bị đày đến phòng Bảo vệ Môi trường, thì đúng là một sự tổn thương quá lớn.
- Hơn nữa, chỉ cần Phó bí thư Khâu không sao, thì rồi cũng có cách thôi.
Phạm Vệ Quốc tiếp tục an ủi con.
Những lời này rất có tác dụng, Phạm Hồng Vũ lập tức cảm thấy đỡ lo hơn, liền gật đầu nói:
- Vâng, con cũng nghĩ như vậy.
Phạm Vệ Quốc cười nhạt một tiếng, chuyển đề tài nói:
- Nghe nói bây giờ con cũng đang làm kinh doanh công trái?
Phạm Hồng Vũ ngẩn người, không nghĩ việc này ba mình cũng biết.
- Vâng, có chuyện như vậy!
Phạm Vệ Quốc không hỏi cụ thể việc kinh doanh, mà chỉ nói:
- Hồng Vũ, ba không phản đối việc con kinh doanh, thời buổi bây giờ việc kinh doanh không đáng xấu hổ. Tuy nhiên ba vẫn phải nhắc con, con đừng biến mình thành nô lệ của đồng tiền. Tiền bạc, chỉ khi con có thể chi phối nó mới có tác dụng, còn ngược lại thì sẽ là mối họa lớn đó.
- Ba, con hiểu rồi ạ.
Phạm Vệ Quốc gật đầu đáp.
- Hiểu được là tốt, những gì con nói hôm nay khiến ba cảm thấy rất vui. Bất luận là thời điểm nào, thì có kiến thức, có can đảm thì mới là cơ sở để thành công được. Tiếp tục cố gắng, đừng có tự kiêu tự mãn/
Phạm Vệ Quốc nhìn con trai, trong ánh mắt của ông, tràn đầy vẻ khích lệ.