Được ba tuần rượu, Phạm Hồng Vũ lấy một xấp tài liệu từ trong túi giấy tờ màu đen bên mình, hai tay đưa cho Liêu Khải Chính, cười nói: - Liêu tổng, đây chính là tài liệu cơ bản về huyện Vân Hồ chúng tôi, mời anh xem qua!
Liêu Khải Chính nhận lấy, tiện tay lật vài trang, nhẹ nhàng đặt sang một bên, nói: - Chủ tịch huyện Phạm yên tâm đi, nếu Vương nhị ca lên tiếng, tôi nhất định sẽ đầu tư ở Vân Hồ. Ba năm mấy chục triệu, không phải là con số gì to tát. Chủ yếu là kết được bạn tốt. Dù tôi là người làm ăn, nhưng cũng không chú ý lắm đến tiền bạc. Đàn ông Đông Bắc có câu nói tuy thô lỗ nhưng cũng rất có lý. Tiền tài ấy mà, nó giống như đứa con trai vậy. Anh càng để ý đến nó, nó càng làm khó làm dễ. Anh chẳng coi nó là gì, nó sẽ sóng chết chạy vào nhà anh, haha…
Phạm Hồng Vũ liền xúc động nói: - Liêu tổng là ông chủ lớn thực sự, tiền nhiều như nước.
Ba năm mấy vài chục triệu, đừng nói là nội địa những năm đầu thập niên 90, con số này tuyệt đối là một con số lớn, cho dù là sau này, đây cũng là một món tiền lớn. Chính miệng Liêu Khải Chính nói ra, chẳng khác gì ba năm mấy ngàn tệ cả.
Người này thật sự có tiền.
Liêu Khải Chính trên mặt hiện lên tia kiêu ngạo.
Ngay cả chị em họ Tề cũng giật mình. Các cô đi theo Liêu Khải Chính một thời gian, tự cho rằng ở trên giường đã nhìn thấu được người đàn ông này, ai ngờ căn bản không phải như vậy. Trong suy nghĩ của các cô, ba năm mấy chục triệu tệ, chắc hẳn là toàn bộ gia sản của Liêu Khải Chính rồi. Điều này vô cùng, vô cùng khiến người ta sửng sốt, khiến người ta ngưỡng mộ. Không ngờ Liêu Khải Chính có thể tùy tay vung một khoản tiền mà các cô ngay cả nghe qua cũng chưa từng để đầu tư vào một huyện nhỏ.
Xem ra, cùng lắm thì các cô chỉ hiểu rõ cái xác của người đàn ông này, chưa thể hiệu được tâm cơ thực sự của gã. Còn cần phải tiếp tục cố gắng. Có lẽ hôm nay sau khi giúp Liêu Khải Chính làm chuyện này xong, Liêu Khải Chính sẽ tiến thêm một bước để lộ cho các cô chút gì đó, hiện nay họ chẳng ham có được món lợi thực chất gì, chỉ hy vọng có thể hiểu được thêm nhiều cơ mật của Liêu Khải Chính. Chỉ khi một người đàn ông muốn chia sẻ điều cơ mật với người phụ nữ, thì người phụ nữ ấy mới thực sự bước vào tim hắn.
Điều này hai chị em sinh đôi trẻ tuổi vẫn chưa hiểu rõ, có đôi lúc biết càng nhiều chuyện cơ mật sẽ không gặp được chuyện tốt. Anh không có bản lĩnh nắm giữ nó thì những cơ mật này giống như quả bom khổng lồ. Bất cứ lúc nào cũng có thể khiến anh tan xương nát thịt.
Liêu Khải Chính khoát tay nói: - Chưa đến mức nhiều như nước. Tôi chỉ thích kết thêm bạn thôi. Nào, Chủ tịch huyện Phạm, cạn chén nữa đi! Hôm nay mọi người phải hết mình, không say không về.
- Được, Liêu tổng đã hết mình, tôi cũng liều mình tiếp quân tử. Nào, cụng ly!
Xem ra, Phạm Hồng Vũ rất vui, lại một lần nữa cụng ly với Liêu Khải Chính, rất hào sảng uống một hơi cạn ly rượu.
Liêu Khải Chính uống rượu, ăn đồ ăn đồng quê, thỉnh thoảng hỏi Phạm Hồng Vũ vài chuyện về hoàn cảnh cá nhân, rất thoải mái. Phạm Hồng Vũ thì cẩn thận tiếp khách, dường như hơi lo lắng không ứng đối được sẽ đắc tội với vị thần tài Liêu Khải Chính này.
Biểu hiện của Phạm Hồng Vũ khiến Liêu Khải Chính rất hài lòng.
Dần dần, mặt Phạm Hồng Vũ càng ngày càng đỏ, ánh mắt cũng lờ mờ, bắt đầu không khống chế được mình, hai mắt nhìn thẳng Liêu Khải Chính, càng về sau, thật sự không kiên trì được nữa, số lần liếc nhìn hai chị em sinh đôi càng lúc càng nhiều hơn, thậm chí còn dùng đùi mình ép sát vào cặp đùi nõn nà của hai chị em sinh đôi dưới gầm bàn.
Kỳ thật cho đến giờ, một chai rượu còn chưa uống hết.
Xem ra Chủ tịch huyện Phạm tửu lượng chẳng được là bao.
Lúc này, điện thoại của đại ca Liêu Khải Chính vang lên, Liêu Khải Chính cầm cục gạch màu đen, mỉm cười nói với Phạm Hồng Vũ - Chủ tịch huyện Phạm, tôi đi nghe điện thoại, mọi người cứ tự nhiên…
Nói xong, liền bước ra khỏi phòng riêng.
Liêu Khải Chính vừa ra ngoài, bên trong lập tức trở nên phong tình. Hai chị em họ Tề cởi chiếc áo lông cừu mỏng manh, chỉ mặc chiếc áo trong cổ rất thấp, bốn quả núi cực đại hơn phân nửa để lộ ra ngoài, chiếc áo lót dây trong ép hai trái ngực tạo thành khe rãnh cực kỳ mê người.
Phạm Hồng Vũ cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Hai chị em liếc mắt nhìn nhau, cười hì hì, đồng loạt bước đến ngồi cạnh Phạm Hồng Vũ, gần quan được hưởng lộc, cánh tay cũng ôm lấy cổ Phạm Hồng Vũ, khuôn mặt trang điểm đậm gần như dính sát vào mặt Phạm Hồng Vũ, giọng người khanh khách ngọt ngào.
- Á!
Chủ tịch huyện Phạm còn cố gắng duy trì được chút cẩn trọng cuối cùng, đưa tay định đẩy cô ra. Nhưng Chủ tịch huyện Phạm thực sự hơi say, đẩy mà chẳng có chút lực, còn đẩy vào giữa hai khối thịt mềm mại, chỗ bàn tay tiếp xúc đúng là mềm mại kinh người.
- Á, anh xấu quá, sờ chỗ này của người ta…
Cô em cười khanh khách không ngừng, thừa cơ hội nắm lấy tay Phạm Hồng Vũ, bỏ vào trong cổ áo, đặt thẳng lên vùng da thịt căng tròn mềm mại. Cô chị cũng cười hì hì, cặp mông đầy đặn nhấc lên ngồi lên đùi Phạm Hồng Vũ.
Những người đàn ông có kinh nghiệm đều biết, trên giường, những người như chị em họ Tề là “sát thủ” thực sự, ngực nở mông to, cho dù là Liễu Hạ Huệ thì cũng bị “hủy hoại” thôi.
Rất nhanh, áo khoác của Chủ tịch huyện Phạm cũng bị cởi ra vứt sang một bên, giống như hai chị em song sinh, chỉ còn mặc bộ đồ trong, trong nháy mắt, bộ quần áo này cũng bị sờ nắn đến mức toàn là nếp nhăn, vài cái nút đã bị cởi.
Có tiếng “tách tách” vang lên.
Nếu Chủ tịch huyện Phạm lúc này mà tỉnh táo, chắc chắn có thể nhận ra, đây tiếng tiếng chụp ảnh.
Có người đang chụp ảnh hắn.
Đáng tiếc, lúc này Chủ tịch huyện Phạm hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ hồ, chỉ lo vật lộn với hai chị em kia.
Trong phòng vô cùng hỗn loạn…
Chừng mười phút sau, hai chị em họ Tề ra khỏi phòng riêng. Hai chị em lúc nãy hết sức phóng đãng giờ đã ăn mặc chỉnh tề, bộ dạng rất đứng đắn, khóe miệng còn nở nụ cười châm chọc, giống như được đúc từ một khuôn ra.
Liêu Khải Chính hay tay chắp sau lưng bước đến, khóe miệng cũng nở nụ cười châm chọc.
- Làm tốt lắm!
Liêu Khải Chính mỉm cười khích lệ nói.
- Chỉ là một tên gà mờ, vậy mà anh cứ làm như lợi hại lắm ấy!
Hai chị em đồng loạt bĩu môi, rất khinh thường nói
- Cẩn thận không thừa đâu. Suýt chút nữa tên này đã là Phò mã đảng rồi, chắc chắn không ngu ngốc đâu, cẩn thận một chút cũng chẳng sao.
- Stop! Giờ thì giống bãi bùn rồi… nhưng, chúng rm vừa mới cho hắn uống một bát trà lạnh lớn, chắc hẳn lúc này cũng tỉnh rồi đó!
- Haizz, anh Liêu, chuyện anh đồng ý với bọn em không được quên đâu đấy!
Hai chị em sinh đôi nũng nịu nói.
- Yên tâm! Có khi nào anh nói đùa với bọn em chưa? Mau, các em có thể lấy thứ các em muốn!
- A! Anh Liêu, anh tốt quá!
Hai chị em mỗi người một bên ôm lấy Liêu Khải Chính, hôn“chụt” một cái lên mặt gã.
Liêu Khải Chính lắc đầu cười, có chút bất đắc dĩ, lấy khăn tay ra lau vết son trên mặt, sửa sang lại áo quần, chậm rãi đẩy cửa phòng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, cho dù chỉ nhìn bóng dáng cũng có thể nhận ra lúc này trong lòng Liêu tổng rất đắc chí.
Liêu tổng phàm việc gì cũng chú ý đến lịch sự, phong độ rốt cục cũng khó tránh lộ vẻ đắc ý.
Đúng là một trận thắng quá gọn ghẽ, Liêu tổng kiêu ngạo cũng xứng.
Trong phòng riêng vẫn hỗn loạn như cũ.
Phạm Hồng Vũ dựa vào sofa, chỉ mặc quần áo trong, châm điếu thuốc, phong phanh, vẻ mặt chán nản. Liêu Khải Chính bước vào cũng chỉ liếc nhìn một cái, không có phản ứng gì.
Áo lông cừu và áo khoác, lung tung lộn xộn trên ghế sofa.
Liêu Khải Chính chầm chậm bước qua, kéo cái ghế, ngồi xuống đối diện Phạm Hồng Vũ, mỉm cười nói: - Chủ tịch huyện Phạm, say rồi à? Khá hơn chưa? Cần pha cho anh tách trà nóng uống cho tỉnh rượu không?
- Được!
Phạm Hồng Vũ thuận miệng đáp, vẫn co rúc trên sofa, cũng không quá kinh hoàng.
Liêu Khải Chính cười ha hả, đứng dậy đi pha hai tách trà đậm, đặt một tách trước mặt mình, tách kia nhẹ nhàng đặt trước mặt Phạm Hồng Vũ, đánh giá bộ y phục thiếu chỉnh tề của Phạm Hồng Vũ, giống như mèo bắt chuột, vẻ mặt đủa cợt.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi ngồi thẳng người, dúi đầu thuốc vào gạt tàn, liếc mắt nhìn Liêu Khải Chính một cái, thản nhiên nói. - Liêu tổng, anh có gì nói đi!
Vẻ ngà ngà say trên mặt dường như tiêu tan không ít.
- Muốn thỉnh giáo!
- Chẳng cần lập lờ như vậy, anh biết như thế khó chịu lắm không?
Xem ra Phạm Hồng Vũ rất bất mãn.
Liêu Khải Chính cười ha hả nói: - Chủ tịch huyện Phạm, tôi nghĩ, như vậy là đủ rồi. Con người tôi ấy mà, anh vẫn chưa hiểu được đâu, kỳ thực tôi chẳng hài phòng chút nào, ngược lại rất keo kiệt, không rộng rãi đến mức chia sẻ người phụ nữ của mình với người khác. Lúc nhỏ, nhà tôi rất nghèo, đã quá quen với những ngày cực khổ rồi. Tất cả mọi người đều cười tôi, châm chọc tôi, trước giờ chưa có ai muốn chia sẻ thứ gì của họ với tôi. Cho nên từ đó trở đi, tôi hiểu rõ một đạo lý, thứ tốt nhất định phải giữ cho mình, không được chia sẻ cho người khác… Xin lỗi, Chủ tịch huyện Phạm, không thể để anh vui vẻ, nhưng anh là Chủ tịch huyện, đợi anh về Vân Hồ, phụ nữ của huyện các anh, anh muốn chơi ai thì chơi, cũng chẳng coi là thiệt thòi.
- Vậy tại sao anh làm như vậy, chơi vui lắm sao?
- Đương nhiên, đương nhiên rất vui. Chủ tịch huyện Phạm, chẳng lẽ anh không hiểu, hôm nay anh gặp kết cục thế này là vì bản thân anh. Là vì Chủ tịch huyện Phạm anh chơi rất vui vẻ. Nếu anh là Lý Xuân Vũ, thì sẽ không như vậy. Tôi nói không chừng còn cố nhin đau, bỏ qua thứ mình yêu thích, luyến tiếc chụp thằng nhỏ lại… Đáng tiếc, anh chỉ là bạn trai của em gái anh ta. Xin lỗi, không thể hưởng thụ đãi ngộ tốt như thế!
Hai hàng lông mày của Phạm Hồng Vũ nhíu lại: - Anh có ý gì?
- Anh vẫn chưa hiểu tôi muốn nói gì à? Chủ tịch huyện Phạm, biểu hiện của anh khiến tôi rất thất vọng. Tôi thật không hiểu, lúc đầu ông cụ Lý sao lại coi trọng anh chứ? Quả thực là… được rồi, tôi không vòng vo với anh nữa. anh nhìn mấy thứ này đi…
Nói xong, Liêu Khải Chính lấy từ trong túi ra một xấp ảnh, đặt lên trên bàn.
----------oOo------.