Nói là kỳ lạ, mấu chốt chính là người gọi điện thoại nằm ngoài dự kiện của Phạm Hồng Vũ.
Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Tự Quân đích thân gọi tới cho hắn.
- Xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ.
- Xin chào, Chủ tịch huyện Tiểu Phạm, tôi là Tự Quân.
Trong điện thoại truyền ra thanh âm của người đàn ông trung niên, hơi lộ ra vài phần thân thiết.
Cái này có chút thú vị rồi. Phạm Hồng Vũ trước đó còn chưa bao giờ quen biết với Tự Quân. Đương nhiên, thân là thư ký Chủ tịch tỉnh, với Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Tỉnh ủy không phải là chưa từng gặp mặt. Vưu Lợi Dân và Tự Quân chắc chắn sẽ có công tác cần bàn bạc với nhau. Tuy nhiên, đó cũng không thể tính là Phạm Hồng Vũ quen biết với Tự Quân. Khi gặp thì cũng chỉ gật đầu chào, nói hai ba câu mà thôi.
Như thế nào, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc lại gọi điện thoại cho hắn? Giọng điệu lại còn thân thiết như vậy?
Không có lý do!
Khi đạt tới cấp bậc như Tự Quân, kết nối với các cán bộ không phải là dòng chính thân tín của mình, thì loại giọng điệu nào, vẻ mặt nào cũng phải có nguyên nhân.
Phạm Hồng Vũ trong lòng rõ như gương, mỉm cười nói:
- Chào ngài, Chủ tịch Tự có dặn dò gì không?
Tự Quân cười ha hả, nói:
- Chủ tịch huyện Tiểu Phạm công tác bận rộn chứ?
Phạm Hồng Vũ kính cẩn đáp:
- Chủ tịch Tự cũng biết, công tác cơ sở là rất phức tạp. Tuy nhiên, ở trước mặt ngài, làm sao dám nói tiếng “bận” chứ?
- Haha, Chủ tịch Tiểu Phạm không hổ danh là người công tác bên cạnh Chủ tịch tỉnh. Là như vầy, đồng chí Hồng Vũ, Mặt trận Tổ quốc trung ương sẽ phái đến tỉnh ba vị đồng chí, muốn tìm hiểu công tác Mặt trận Tổ quốc ở huyện Vân Hồ. Đồng chí Hồng Vũ nếu công việc không quá bận rộn thì mời cậu đến tỉnh một chuyến để giao lưu với các đồng chí Mặt trận Tổ quốc tỉnh.
Tự Quân lời nói càng thêm khách khí, thậm chí còn khen Phạm Hồng Vũ một câu. Địa vị đôi bên chênh lệch, Tự Quân làm như vậy có thể nói là không tầm thường. Căn cứ vào trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, ở thế giới kia, sau khi tiến vào thế kỷ hai mốt, trung ương đối với công tác Mặt trận Tổ quốc càng thêm coi trọng. Không chỉ có công tác ở tầng cao nhất mà ở các huyện cũng đều được coi trọng. Đa số Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc đều được vào bộ máy Ủy viên thường vụ.
Nhưng lúc này, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc ở trong bộ máy Ủy viên thường vụ vẫn còn rất ít. Tự Quân có thể đảm nhiệm chức Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc tỉnh và nằm trong bộ máy Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Thanh Sơn đủ để thấy địa vị của ông là không tầm thường.
Phạm Hồng Vũ mặc dù là thư ký của Chủ tịch tỉnh, nhưng dù sao cũng chỉ là một quyền Chủ tịch huyện nhỏ nhoi, không đảm đương nổi lãnh đạo Tỉnh ủy khách khí như vậy.
Xem ra Tự Quân cũng hiểu được, lần này đồng chí Mặt trận Tổ quốc Trung ương đặc biệt đến Thanh Sơn tìm quyền Chủ tịch huyện “giao lưu”, ở trong đó có nguyên nhân không hề tầm thường.
Phải nói, Tự Quân không hổ là lãnh đạo Tỉnh ủy, tính mẫn cảm chính trị rất khó lường.
Phạm Hồng Vũ chần chừ một chút rồi mới lên tiếng:
- Chủ tịch Tự, không nói gạt ngài, hiện tại tôi đang có công việc phải cần xử lý gấp. Ngài xem, tôi chiều nay đến giao lưu với các đồng chí ở Mặt trận Tổ quốc trung ương được không?
Nói thật, Chủ tịch huyện Phạm cũng chẳng có công tác gì quan trọng cần làm gấp. Hắn làm vậy, cũng chỉ là dò xét Tự Quân, tìm hiểu nội tình bên trong của chuyện này. Đồng thời cũng muốn hiểu biết một chút thái độ của Tự Quân ra sao.
Đây chính là nhân tố suy tính quan trọng để ứng đối tiếp theo.
Tự Quân lời nói vẫn rất khách khí như trước, nhưng thật sự là hơi khó chịu:
- Đồng chí Hồng Vũ, công tác của huyện quan trọng hơn. 3h chiều, cậu có thể đến chỗ của tôi được không?
Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày khẽ cau lại.
Đây mới thật là thái độ của Tự Quân. Từ thái độ này có thể phán đoán. Thứ nhất, sự hiểu biết của Tự Quân về vấn đề này cũng không phải quá nhiều, chỉ cảm thấy Phạm Hồng Vũ hơi cố ý làm chậm trễ ông, trong đầu cảm thấy tức giận. Thứ hai, Tự Quân rất rõ ràng nguyên nhân đích thực mà các đồng chí của Mặt trận Tổ quốc trung ương tìm Phạm Hồng Vũ. Và ông ta rất thích ý thúc đẩy chuyện này.
Nếu là loại thứ nhất thì chẳng quan trọng; nhưng nếu là loại thứ hai thì phiền toái một chút rồi.
Phạm Hồng Vũ khi còn làm thư ký cho Chủ tịch tỉnh, Tiêu Lang đã từng nói với hắn, Tự Quân sở dĩ có thể tiến vào bộ máy Tỉnh ủy là do Bí thư Viên Lưu Ngạn đã ra sức giúp đỡ. Bằng không, Tự Quân chỉ có thể kiêm nhiệm chức Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thôi.
Đương nhiên, Tiêu Lang cũng nói, đây cũng chỉ là lời đồn nào đó thôi. Có phải là thật hay không thì không ai khẳng định. Ứng cử viên bộ máy Tỉnh ủy nhất định phải do trung ương quyết định. Viên Lưu Ngạn và vị đại lão cao tầng nào đó ủng hộ Tự Quân tiến vào bộ máy, người bình thường làm sao mà có tin tức xác thực được?
Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ tin rằng, nếu như không có chứng cứ rõ ràng, Tiêu Lang tuyệt sẽ không nói với hắn điều này.
Phán đoán về mối quan hệ lãnh đạo Tỉnh ủy như vậy chính là một kiêng kỵ rất lớn. Nếu không may lọt vào “cạm bẫy” nào đó thì chính mình bị vấp một cái, mặt mũi bầm dập mà chẳng dám oán trách trời đất.
Hơn nữa, Phạm Hồng Vũ lúc đấy vẫn còn là thư ký Chủ tịch tỉnh, lại càng thêm không cho phép xuất hiện loại phán đoán không có căn cứ này.
Lục Nguyệt có uy danh của Trương gia đằng sau trợ giúp, ở cao tầng làm màn đẩy phía sau. Hơn nữa lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy lại âm thầm ủng hộ. Chuyện này thật đúng là khó giải quyết.
Việc này nói tiếp thì nó rất phức tạp. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Phạm Hồng Vũ lập tức kính cẩn đáp:
- Vâng, Chủ tịch Tự, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.
- Haha, tốt lắm, tốt lắm!
Tự Quân cười rồi cúp điện thoại.
Phạm Hồng Vũ vừa mới cúp máy xuống thì Lôi Minh đã xuất hiện, hạ giọng nói:
- Chủ tịch huyện, xe đã chuẩn bị xong.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng khoát tay chặn lại nói:
- Cậu hãy gọi điện thoại cho Hoàng Vĩ Kiệt, bảo anh ấy, tôi tạm thời có công việc, sẽ đến tỉnh một chuyến. Hôm nay không thể đến khu Hòa Bình được rồi. Bọn họ muốn là lồng nuôi cá thí nghiệm thì cứ để bọn họ trực tiếp liên hệ với nông trường, tìm Hoàng Tử Hiên hoặc Đỗ Song Ngư. Bên đó họ sẽ không giấu nghề đâu.
- Vâng!
Lôi Minh mặc dù có chút hơi kỳ quái, nhưng không dám hỏi nhiều, gật đầu vâng mệnh rồi lui ra ngoài, tự mình gọi điện thoại thông báo cho lãnh đạo khu Hòa Bình.
Tháng trước, Hoàng Vĩ Kiệt đã chinh thức đảm nhiệm chức Bí thư quận ủy khu Hòa Bình. Nghiêm Tiểu Quân thì đảm nhiệm Chủ tịch quận. Giống như Phạm Hồng Vũ đã dự liệu, hai người rất hợp ý với nhau. Nghiêm Tiểu Quân tuy rằng lớn tuổi hơn Hoàng Vĩ Kiệt, kinh nghiệm lý lịch kém, nhưng lại đi từ công tác của khu Hòa Bình ra, vị trí bày rất đoan chính. Hoàng Vĩ Kiệt khi có quyền to trong tay, lập tức thi triển khát vọng của mình, chuẩn bị thúc đẩy nền kinh tế của khu đi lên.
Phương pháp của Hoàng Vĩ Kiệt rất đơn giản, chính là học tập nông trường Triều Dương.
Phải nói, Hoàng Vĩ Kiệt đúng là người thông minh. Y biết rõ, khả năng về xây dựng kinh tế của mình và Phạm Hồng Vũ chênh nhau rất lớn. Nông trường Triều Dương chẳng khác nào là nơi thí điểm Phạm Hồng Vũ đích thân làm. Những biện pháp cải cách của Phạm Hồng Vũ ở nông trường Triều Dương nhất định là đã ngưng tụ được những tâm huyết về phương diện xây dựng kinh tế. Hướng nông trường Triều Dương học tập kinh nghiệm, rập khuôn máy móc, là cách nhanh và hữu hiệu nhất.
Trong chính trị mà nói thì đây chính là đường tắt.
Không cần quan tâm các phương pháp bên nông trường Triều Dương có dùng được hay không, ít nhất Hoàng Vĩ Kiệt đã biểu lộ quyết tâm đi theo Phạm Hồng Vũ đến cùng. Nếu chẳng may thật sự không dùng được thì cũng chỉ là kinh tế không phát triển, chứ trong chính trị tuyệt không ảnh hưởng.
Phạm Hồng Vũ khẳng định còn có thể cấp một số chiếu cố đặc biệt cho nông trường Triều Dương.
Lôi Minh vừa gọi điện thoại cho khu Hòa Bình vừa âm thầm tán thưởng thủ đoạn của Hoàng Vĩ Kiệt thật chu đáo.
Lôi Minh y nhất định phải học tập phương pháp này cho tốt.
Phạm Hồng Vũ ở trong văn phòng đốt một điếu thuốc, nhưng cũng không dựa lưng vào ghế. Sau một lúc trầm tư, hắn nhấc điện thoại lên, gọi đến chỗ thư ký Đại Lưu của UBND tỉnh.
Đường dây điện thoại đang bận.
Phạm Hồng Vũ thân hình liền dựa ra đằng sau, hút thuốc, hai hàng lông mày cau lại.
Sau khi hút xong điếu thuốc, hắn đem tàn thuốc dụi vào trong gạt tàn, rồi gọi lại cho Đại Lưu.
Điện thoại thông.
- Xin chào, văn phòng thư ký.
- Đại Lưu, là tôi.
- Trưởng phòng? Ai cha, tôi đang muốn gọi điện thoại tìm anh đây.
Đại Lưu trong giọng nói lộ ra niềm vui bất ngờ, nhưng cũng xen lẫn một tia âu lo.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói;
- Vừa mới gọi điện thoại cho anh, nhưng đường dây bận. Có phải là đang trò chuyện với Cao Ánh Huy?
Cao Ánh Huy là Phó chánh văn phòng Mặt trận Tổ quốc Tỉnh ủy, trên thực tế chính là thư ký của Tự Quân.
Đại Lưu lập tức lộ ra sự bất ngờ, kinh ngạc hỏi:
- Làm sao anh biết?
Phạm Hồng Vũ cười, không trả lời câu hỏi này, chỉ nói:
- Có phải là anh ta chủ động gọi điện thoại cho anh hay không? Và nói chuyện gì vậy?
Đại Lưu vội vàng áp chế sự kinh ngạc của mình, nói:
- Là anh ta chủ động gọi cho tôi, chỉ là nói chuyện phiếm. Anh ta bảo có ba vị đồng chí từ Mặt trận Tổ quốc trung ương đến, muốn tìm anh để tìm hiểu công tác Mặt trận Tổ quốc ở huyện Vân Hồ. Còn nói rằng Chủ tịch Tự còn đích thân gọi điện thoại cho anh, mời anh tới Mặt trận Tổ quốc Tỉnh ủy để gặp ba vị đồng chí kia.
Nghe xong lời này của Đại Lưu, Phạm Hồng Vũ trong lòng đã rõ.
Tự quân xem ra thật sự có được tính khuynh hướng nhất định rồi. Phạm Hồng Vũ là thư ký tiền nhiệm của Vưu Lợi Dân. Mặt trận Tổ quốc trung ương bỗng nhiên phái người tới, muốn tìm Phạm Hồng Vũ giao lưu, về tình vế lý Tự Quân đều phải gọi điện thoại cho Vưu Lợi Dân. Đương nhiên, Tự Quân đích thân gọi điện thoại cho Vưu Lợi Dân là không ổn, không có lý do. Cũng không thể nói, bởi vì Phạm Hồng Vũ đã từng là thư ký của Vưu Lợi Dân, có liên quan đến nhất cử nhất động của Phạm Hồng Vũ đều phải hướng Vưu Lợi Dân báo cáo.
Nếu bởi như vậy, chẳng khác nào Vưu Lợi Dân hay bao che khuyết điểm?
Khiến thư ký của mình gọi điện thoại cho thư ký của Vưu Lợi Dân nói chuyện phiếm là thích hợp nhất. Tin rằng Đại Lưu sẽ đem tin tức này chuyển cáo lại cho Vưu Lợi Dân, coi như là Tự Quân tự mình chào hỏi Vưu Lợi Dân.
Mấu chốt chính là thời điểm gọi điện thoại.
Theo lý, hẳn là trước khi Tự Quân gọi điện thoại thông báo cho Phạm Hồng Vũ, nên đem tin tức này báo cho Vưu Lợi Dân, xem Vưu Lợi Dân có dặn dò bước kế tiếp hay quyết định gì hay không. Hiện tại, Tự Quân gọi điện trước cho Phạm Hồng Vũ, rồi sau đó mới thông báo cho Vưu Lợi Dân, hương vị liền hoàn toàn khác nhau.
Nói cách khác, Tự Quân đã tự làm ra quyết định. Điện thoại thông báo cho Vưu Lợi Dân, chỉ có điều xuất phát từ lễ tiết.