Phạm Hồng Vũ chỉ một mình đến nhà ga đón người.
Chỉ trong chốc lát, đám đông nhộn nhịp hướng về lối ra mà đi, ba người đàn ông trẻ tuổi mỏi vì bị cuốn theo dòng người trong đám đông. Ai cũng mặc trang phục giày da đặc biệt của các du khách, phần đông lữ khách bên trong có vẻ khá chú ý đến họ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười đưa tay lên chào.
- Bí thư Phạm...
Những người trẻ tuổi kia khi nhìn thấy Phạm Hồng Vũ liền kêu lên một tiếng, người nam tử này nhìn qua so với Phạm Hồng Vũ còn khá trẻ, nhìn có vẻ cũng là một cán bộ lãnh đạo, đúng là chủ tịch thị trấn, trấn Lâm Phong thành phố Ngạn Hoa Lô Đại Chính.
Người đàn ông đi bộ phía trước đeo một chiếc kính đen, nhã nhặn lịch sự, có phong độ của một người tri thức, diện mạo có chút khá giống với Phạm Hồng Vũ, đó cũng chính là anh trai của Phạm Hồng Vũ, anh ta làm ở khu Công nghiệp Phong Lâm "Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân", Chủ tịch kiêm tổng giám đốc kỹ thuật Phạm Hồng Học, người đàn ông còn lại là Bí thư Đảng ủy trấn Phong lâm Cố Dưỡng Hạo.
Ba vị này ở thị trấn Phong Lâm là ba nhân vật quyền lực, đã cùng đến kinh sư này.
Lô Đại Chính vẫn hay gọi danh hiệu với Phạm Hồng Vũ.
Ba người đến trước mặt Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Học nhìn em trai quan sát một chút vội hỏi:
- Hồng Vũ, Hồng Thái đâu?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Hồng Thái đi học rồi, tối mới về, tối gọi nó ăn cơm cùng.
Phạm Hồng Học gật gật đầu không nói gì thêm, tính cách của hai anh em nhà Phạm gia hoàn toàn trái ngược nhau, Phạm Hồng Học tao nhã, lời nào nói như vàng, là người khá khiêm tốn, còn Phạm Hồng Vũ thì trẻ trung cương nghị hơn người, thật sự không biết mẹ hắn lại sinh ra hai người khác nhau như thế.
- Chủ tịch huyện Phạm, cậu khỏe không?
Cố Dưỡng Hạo tay buông hành lý ra, hai tay nắm lấy tau của Phạm Hồng Vũ bắt thật kính cẩn, đối với Phạm Hồng Vũ cũng khá xem trọng. Khác với Lô Đại Chính, Cố Dưỡng Hạo không phải bộ hạ cũ của Phạm Hồng Vũ, nhưng trước mặt Phạm Hồng Vũ không dám tùy ý.
Cố Dưỡng Hạo là Thị ủy tiền nhiệm của Bí thư Tống Mân, sau khi Tống Mân được chuyển đi khỏi Ngạn Hoa Cố Dưỡng Hạo đã mất chỗ dựa vững chắc, làm việc khá cẩn thận, sợ đi sai bước. Nhưng hai năm nay, Phạm Hồng Vũ một tay đề bạt trưởng trấn trẻ tuổi Lô Đại Chính để phối hợp làm việc với anh ta, còn Nhạc Kế Đình kế nhiệm Bí thư Thành ủy vẫn chưa tìm ra "sự cố" của anh ta, kinh tế của thị trấn Phong Lâm liên tục phát triển Cố Dưỡng Hạo dần dần cũng tạo được uy tín, ngỗi vững ghế Bí thư Đảng ủy của thị trấn.
Như vậy nên Cố Dưỡng Hạo đối với Phạm Hồng Vũ vô cùng cung kính.
Bởi vì hắn biết, Lô Đại Chính sở dĩ phối hợp với anh như vậy hoàn toàn vì Phạm Hồng Vũ đối với Lô Đại Chính đặc biệt có ân huệ, Nhạc Tây Đình cũng không tìm anh ta "sự cố", cũng chính nhờ có Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ có vị hôn thê là Cao Khiết, chính là Thường vụ Phó chủ tịch thành phố Ngạn Hoa, là nhân vật quyền lực.
Đương nhiên, Cố Dưỡng Hạo cũng hiểu rõ chuyện này, Phạm Hồng Vũ làm như vậy cũng vì chuyện công, có sự cân nhắc của riêng mình. Điều quan trọng chính là Lô Đại Chính còn quá trẻ, Phạm Hồng Vũ hy vọng mọi người ở thị trấn Phong Lâm có thể đồng tâm hợp lực làm tốt công tác của mình.Với thành tích đạt được Lô Đại Chính đã làm khá tốt, mới tiếp nhận chức vụ Bí thư Đảng ủy thị trấn nhưng đối với Cố Dưỡng Hạo mà nói cũng không phải là chuyện xấu, chỉ cần anh ta không làm gì sai lầm thì sẽ được sắp xếp tăng lên một bậc.
Hiện giờ bố Phạm Hồng Vũ chính là Chủ tịch địa khu, toàn bộ mọi chuyện đều có uy vọng.
Phạm Hồng Vũ bắt tay Cố Dưỡng Hạo, nhẹ nhàng vỗ vai hai cái, ánh mắt thể hiện sự khích lệ.
Cố Dưỡng Hạo thật sự xúc động.
Chỉ cần Phạm Hồng Vũ có ấn tượng không kém về anh ta thì anh ta có hy vọng được "một lần nữa đứng trong hàng", được Phạm Vệ Quốc, Nhạc Tây Đình tiếp nhận, như vậy Cố Dưỡng Hạo đã tìm ra được "tổ chức" của chính mình. Căn cứ theo tình hình thực tế phân tích thì thực lực đích thực của "tổ chức mới" so với "tổ chức cũ" Tống Mân thì mạnh hơn khá nhiều, tiềm lực tương lai là không giới hạn.
Chỉ cần có vị Chủ tịch huyện Phạm Hồng Vũ hai mươi tuổi này thì không sao cả.
- Bí thư....
Biểu hiện của Lô Đại Chính cùng Cố Dưỡng Hạo hoàn toàn khác nhau, không nghiêm chỉnh bắt tay cùng Phạm Hồng Vũ, anh ta hưng phấn không thôi, chân nhảy loạn xạ.Trước mặt Phạm Hồng Vũ, Lô Đại Chính thật sự khá vất vả để giữ vẻ chín chắn cùng quan uy, trong phút chốc đã biến mất tăm.
Phạm Hồng Vũ cười vỗ vai gã nói:
- Thật khoẻ mạnh, Đại Chính, so với trước kia có vẻ cường tráng hơn.
Giọng nói nghe vô cùng thân thiết, thái độ hoàn toàn như của một người huynh trưởng đối với em trai vậy.
Cố Dưỡng Hạo mỉm cười nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, Đại Chính làm đúng theo lời dặn của ngài, mỗi sáng sáu giờ rưỡi rời khỏi giường, kiên trì rèn luyện một giờ, thói quen làm việc nghỉ ngơi cùng ngài trước kia giống như đúc.
Câu giải thích này cũng khá chính xác.
Lô Đại Chính vốn là người tâm phúc của Phạm Hồng Vũ, Cố Dưỡng Hạo đâu dám nói xấu gã, ca ngợi Lô Đại Chính chính là làm cho Phạm Hồng Vũ nở mày nở mặt.
- Đúng vậy sao? Tốt, tốt lắm, thân thể là vốn quý nhất của con người, rèn luyện tinh thần được tốt mới có thể tập trung vào công tác.
Phạm Hồng Vũ lại vỗ vỗ vai của Lô Đại Chính, cổ vũ y.
Bốn người đi một hàng hướng bãi đỗ xe mà đi.
Phạm Hồng Vũ mượn xe việt dã của Lý Thu Vũ, xe này Lý Thu Vũ rất ít có cơ hội để dùng, chỉ có ngày nghỉ cuối tuần Lý đại cô nương mới đi hóng gió. Ở trường học, Lý Thu Vũ rất cẩn thận, không quá ngang ngược, nếu đi bảng số xe việt dã đến trường học đấu đá lung tung thì làm thế nào?
Phạm Hồng Vũ biết được ý này của Lý Thu Vũ, thường xuyên như thế thì giảm được nhiều chuyện.
Lô Đại Chính nhìn thấy lập tức kêu lên:
- Bí thư, xe này thích thật!
Ở thị trấn Phong Lâm, Lô Đại Chính xưng Cố Dưỡng Hạo cũng là "Bí thư", vì có Phạm Hồng Vũ ở đây nên Cố Dưỡng Hạo không hiểu sai. Qua giọng nói cùng trình độ có thể đoán được gã ta đang nói ai.
Phong Lâm mấy năm nay kinh tế phát triển nhanh chóng, sản lượng kinh tế tăng lên khá cao, xuất hiên nhiều tầng lớp xã hội. Hiện tại thị trấn Phong Lâm đã có được xe cao cấp có rèm che, thậm chí so với địa ủy Ngạn Hoa càng nhiều hơn. Tuy rằng công vụ chất lượng không quá cao nhưng Lô Đại Chính lại có thể đoán được.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Mượn xe của bạn, phải chú ý một chút, đừng để bẩn, bằng không tôi không chịu nổi.
Sao lại đùa như vậy chứ? Làm cho Cố Dưỡng Hạo cùng Lô Đại Chính thật sự kinh ngạc.
Bạn nào mà lợi hại thế?
Khi lên xe, mùi thơm thoang thoảng, Cố Dưỡng Hạo cùng Lô Đại Chính càng thêm kinh ngạc.
Chẳng lẽ, Chủ tịch huyện Phạm lại có bạn là nữ nhân sao?
Nếu là nam thì không sử dụng nước hoa nữ tính thế này.
Thật sự quá kinh ngạc, trong lòng nhủ như thế nhưng không dám hỏi, có lẽ sợ chạm đến sự riêng tư của Phạm Hồng Vũ.
"Vi tôn giả húy", đạo lý này mọi người đã đọc được.
Chỉ có Phạm Hồng Học là không chú ý đến chuyện gì, gã ta đang suy nghĩ đến cấp trên. Xe vừa khởi động, Phạm Hồng Vũ lại hỏi:
- Hồng Vũ, khi nào cùng gặp mặt đàm phán với Đài truyền hình trung ương?
Lần này ba vị "tai to mặt lớn" từ thị trấn Phong Lâm đến thủ đô chính vì chuyện này.
Khi "Công ty TNHH nước uống Khả Hân" mới được thành lập, Phạm Hồng Vũ cùng anh trai thực hiện chiến lược tiếp thị, cùng các khía cạnh quan trọng nhất, đó là một tập hợp các chương trình của CCTV thực hiện thời gian quảng cáo và tất cả các kỹ thuật tiếp thị khác, mọi chuyện quay xung quanh liên kết này để tiến hành.
Những năm chín mươi, quảng cáo là chuyện khan hiếm, đài truyền hình trung ương cả nước thống trị không có gì có thể "phá vỡ", nhất là tiết mục đài truyền hình trung ương lúc bảy giờ, có thể tranh thủ được thời gian ngắn đó cả nước đang xem, không có truyền thông nào có khả năng thay thế. Trước đó, hầu như không có công ty nào nghĩ đến ý tưởng đúng giờ vàng này.
Quan niệm khá lạc hậu.
Đối với xí nghiệp bình thường thì trong mắt họ Đài truyền hình trung ương là một thứ gì đó xa vời không thể leo tới, nào dám nghĩ muốn thực hiện tiết mục quảng cáo chứ?
Cho nên Công ty TNHH nước uống Khả Hân không gặp được đối thủ cạnh tranh, cùng CCTV đàm phán thuận lợi, nhanh chóng có thể hợp tác. Công ty TNHH nước uống Khả Hân thực hiện show quảng cáo đã tạo nên một hiệu ứng khá tốt, chỉ trong một đêm diễn ra ở thị trấn cũ của Ngạn Hoa, Công ty TNHH nước uống Khả Hân trở nên nổi tiếng. Liên tục quảng cáo trong ba năm, kỳ tích đúng như Phạm Hồng Vũ đoán, Công ty TNHH nước giả khát Khả Hân đã trở thành một công ty hàng đầu quốc gia và cùng CCTV trong các phương tiện truyền thông quốc gia bao gồm các tỉnh, thành phố trên toàn quốc, vào năm trước, đã thành công đối với thị trường nước ngoài.
Mặc dù đang được bán tại thị trường nước ngoài nhưng không thể nào như thị trường trong nước được dù sao cũng là hướng đi thế giới.
Đây là một bước đi đáng mừng, chẳng những thật sự có ý nghĩa mà cũng có ý nghĩa tượng trưng. Điều này đã làm cho thị trấn Phong Lâm thực sự được các nhà kinh doanh khác chú ý, nhưng dù gì người nước ngoài cũng không thể chấp nhận được.
Thật sự khá vui mừng.
Nhưng năm nay, đã có nhưng tình huống bất ngờ xảy ra.
Trước đó không lâu, Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân bỗng nhiên nhận được thông báo của đài truyền hình trung ương hợp đồng kỳ hạn ba năm đã sắp hết, Đài truyền hình trung ương không có ý định ký gia hạn hợp đồng, nên báo cho Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân được biết.
Không phải mời Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân đến thủ đô đàm phán mà là đưa về một bảng thông báo, không có chút tình cảm nào, như trong ba năm làm việc chung đã không còn tồn tại.
Bất thình lình đưa ra thông báo lạnh băng như muốn phá vỡ kế hoạch của Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân. Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân đang buôn bán thật tốt, lợi nhuận ròng khá cao. Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân đã thực hiện một kế hoạch tiếp thị mới dựa trên thời gian quảng cáo của CCTV, sau đó thêm một vài khía cạnh khác của việc đầu tư quảng cáo, với những nội dung không hoạt động quảng cáo khác để tiếp tục khai thác tiềm năng của thị trường trong nước.
CCTV quảng cáo vào giờ cao điểm, vẫn là nền tảng của chương trình tiếp thị mới này
Nếu không có tiền đề này, không nói nói về bất cứ điều gì, ít nhất, hiệu quả quảng cáo sẽ giảm mạnh. Chuyện này làm cho nhà lãnh đạo nhà sản xuất nước giải khát quốc gia của doanh nghiệp khó khăn để xử lý.
Là người lịch sự nhã nhặn, làm việc gì cũng từ tốn nhưng ngay cả Phạm Hồng Học cũng lo lắng vô cùng nên lôi kéo Cố Dưỡng Hạo cùng Lô Đại Chính đến thủ đô.