Mục lục
Quyền Lực Tuyệt Đối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Núi Kim Ngô không cao, nhưng đường núi lại rất ngoằn ngoèo, đi theo bậc đá lên có biển chỉ dẫn, dựa vào bản đồ thì Long Hổ quan không nằm ở đỉnh núi mà là ở gần đỉnh núi.

- Long Hổ quan trước đây em đi qua một lần rồi, địa thế khá bằng phẳng, có một vùng đất trống lớn. Chúng ta đi xem các chùa miếu khác trước nhé, sau đó mới đi Long Hổ quan, nghe nói còn cung ứng đồ ăn chay nữa đấy.

Đứng ở chỗ ngã ba, Cao Khiết nói.

- Đồ ăn chay ấy à…

Thư ký Phạm mặt buồn rầu. Nói thật, đối với Phạm Hồng Vũ mà nói, hắn chỉ có hứng với thịt chá, chứ với đồ ăn chay thì lực hấp dẫn không lớn.

Cao Khiết lập tức “phát tác”:

- Haiz, anh không thể lúc nào cũng ăn thịt được, phải ăn nhiều rau quả, ăn dầu thực vật mới tốt, chứ đừng ăn dầu mỡ heo…

- Mỡ heo ăn ngon mà…

Không đợi cao khiết giáo huấn xong, Phạm Hồng Vũ đã ngắt lời cô, nói rõ lý do của mình.

- Ngon thì ngon, nhưng không được ăn nhiều. Anh bây giờ còn trẻ, sức khỏe tốt, thể lực tiêu hao lớn còn không lo, nhưng mấy tuổi nữa, hoạt động giảm lập tức sẽ trở nên béo phì. Đến lúc đó nào thì cao huyết áp, tiểu đường, và vô số bệnh tật khác tìm đến.

Cao Khiết trừng mắt lên. Cô xuất thân từ thế gia quan lại, những ví dụ như vậy thật sự là đã nhìn thấy rất nhiều.

- Không, chắc chắn sẽ không, em nói là người ta, chứ không có anh trong đó. Sức khỏe anh thì khỏi lo.

Phạm Hồng Vũ cứng đầu không nhận lời khuyên nhủ, hai tay nắm chặt tay Cao Khiết, vung vẩy.

- Anh ấy à…. Vậy hôm nay ăn cùng với em một bữa chay được chứ?

Cũng may mà Cao Khiết hiểu rõ tính cách cứng đầu cứng cổ của người này, hơn nữa Phạm Hồng Vũ còn trẻ như vậy, vấn đề sức khỏe còn rất xa xôi, sau khi cưới rồi, từ từ sửa thói quen không tốt của hắn cũng chưa muộn.

- Được được được, một bữa thì còn có thể. Bên này bên này đi xem hòa thương trước, rồi mới đi xem đạo sĩ.

Phạm Hồng Vũ sợ Cao Khiết nói tiếp, nên liền kéo bàn tay nhỏ bé của cô, đi theo đường rẽ bên phải.

Núi Kim Ngô phong cảnh đẹp tuyệt trần, hai người vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ, đến tận trưa mới đến Long Hổ quan. Nghiêm chỉnh mà nói, Long Hổ quan chỉ là biệt viện, Long Hổ quan thật sự, “tổng đà” của Thiên Sư đạo không ở Hồng Châu. Nếu ở thời cổ đại thì tình hình này sẽ không xuất hiện. Thiên Sư đạo và Long Hổ quan trong truyền thừa đạo giáo, địa vị tương đối tôn sùng, không để người khác khinh thường.

Hiện giờ là xã hội mới, cũng không ai để ý đến quy củ xa xưa này.

- Ồ, quy mô lớn như vậy, xây dựng thêm rồi hả?

Vừa đến Long Hổ quan, Cao Khiết liền giật mình kinh hãi, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

- Mấy năm trước em đến đây, khu du lịch mới bắt đầu xây dựng, Long Hổ quan cũng khá cũ nát. Hình như trước đây không phải tên là Long Hổ quan mà là Tam Thanh quan…

- Chị, à không, Tiểu Khiết…hôm nay chúng ta chỉ đi chơi thôi, quản nhiều như vậy làm gì. Trương Thiên Sư thật sự, còn ở Long Hổ quan kia kìa, Trương Thiên Sư ở nơi này, ai biết ông ta từ đâu chui ra?

- Ừm, nghe nói rất nhiều người đều tin ông ta, tôn ông ta là Thiên sư, không cẩn thận chính là tên giả thần giả thánh ấy chứ.

Cao Khiết gật đầu, hạ giọng nói.

Tuy là giống với Cao Hưng Hán, Cao Khiết cũng là người kiên định thuyết Vô thần, nhưng ở “thánh địa” của đạo fiaos, xung quanh nhìn thấy nhiều tín đồ cung kính, Cao Khiết cũng không muốn khiến nhiều người tức giận.

- Quái lực loạn thần, trên cơ bản cũng có thể gọi là giả thần giả thánh.

Phạm Hồng Vũ cười nói, trong đầu không khỏi hiện lên một bóng ma. Nếu thế gian này thật sự vô thần, thì tất cả xảy ra trên người hắn giải thích như thế nào? Trước khi quay ngược thời gian, Phạm Hồng Vũ cũng là người thuộc thuyết Vô thần, nhưng hiện tại thì đã không còn hoàn toàn như vậy nữa rồi.

- Thật ra anh cũng muốn gặp vị Trương Thiên Sư này, có thể có nhiều tín đồ như vậy, chắc cũng phải có bản lĩnh.

Một lúc sau, Phạm Hồng Vũ nói thêm.

- Được thôi, anh muốn gặp thì đi gặp, chỉ cần anh không bị ông ta mê hoặc đòi xuất gia là được.

Cao Khiết nói.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Yên tâm đi, hiện tại Tôn giáo được tự do mà, hòa thượng và đạo sĩ cũng có thể kết hôn cưới vợ đấy. Lùi lại một bước, anh cũng có thể ở nhà làm một cư sĩ.

Cao Khiết liền liếc mắt lườm hắn.

Như thể hắn mà xuất gia thì mình sẽ không có ai lấy vậy, cứ nằm đấy mà mơ.

Long Hổ quan sau khi được mở rộng, khí thế rộng rãi, mảnh đất trống bên ngoài cũng được trải xi măng, hai bên là từng cửa hàng bán hương nến, và một số đồ lưu niệm. Cách đó không xa có một “Nhà ăn lớn”, chuyên cung ứng đồ ăn, phong cách cổ xưa. Nghe nói đây cũg là sản nghiệp của Long Hổ quan.

Người ra người vào, trông náo nhiệt vô cùng.

Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ vẫn cứ nắm tay nhau đi vào trong, cũng guống như những người khác, bọn họ cũng bị chặn lại bắt mua vé.

Cao Khiết kinh ngạc nói:

- Còn phải mua vé nữa cơ à? Tôi nhớ trước kia đâu có phải mua vé?

- Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Hiện tại ở đây đã trở thành khu danh thắng, nếu không bán vé vào cửa, không có khoản thu vào thì lấy đâu tiền mà trùng tu di tích? Hình như hai người là sinh viên hả? Đưa thẻ ra, sẽ được ưu đãi đấy, chiết khấu 70%.

Bảo vệ cửa cũng là hòa khí, nhìn hai người một cái, lên tiếng nhắc nhở.

Cao Khiết nhìn Cao Khiết, hé miệng cười, có chút tự đắc. Phụ nữ, chỉ cần tuổi tròn hai mươi mà thôi, không ai thích được người khác khen trẻ cả. Cho dù là đệ nhất phu nhân, bà chủ gia đình cũng đều không ngoại lệ.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả, kéo tay Cao Khiết ra chỗ mua vé, hạ giọng nói:

- Anh có thẻ sinh viên, không biết họ có nhận không nhỉ?

Thẻ học viên của trường Đảng, có lẽ không nằm trong phạm vi ưu đãi.

Cũng may mà Phạm Hồng Vũ xứng danh là người giàu có, không thèm để ý mấy đồng bạc lẻ này.

Hai người đi mua vé rồi đi vào.

- Bị hủy rồi…

Đang lưu luyến Long Hổ quan rộng rãi, đôi mi thanh tú của Cao Khiết chau lại, lắc đầu thở dài.

Phạm Hồng Vũ phụ họa theo:

- Ừ, nơi này khăp nơi đều là mạnh khí, đâu còn ý cảnh thanh tịnh nữa.

Bất luận miếu thờ nào, một khi đã mở để du lịch thì sẽ trở nên biến chất, rất ít có ngoại lệ.

- Mấy năm trước không như thế, sớm biết vậy không đến nữa còn hơn.

Phạm Hồng Vũ nói:

- Chúng ta đi gặp Trương Thiên Sư, ăn một bữa ăn chay rồi về luôn. Nếu về sớm thì còn đi bách hóa Hồng Châu dạo phố và mua mấy bộ quần áo mới.

Đi dạo phố và mua quần áo mới cũng là sở thích của Cao Khiết.

- Ừm!

Cao Khiết gật đầu đẩy hứng thú.

Phạm Hồng Vũ bắt gặp một vị khách hành hương, liền đi đến hỏi thăm Trương Thiên Sư.

- Cậu muốn gặp Trương Thiên Sư?

Vị khách hành hương này chứng bốn mơi lăm tuổi, cao thấp đánh giá Phạm Hồng Vũ một chút rồi hỏi, thần sắc có chút ngạc nhiên.

- Đúng vậy, có gì không ổn sao?

- Ha ha, chắc là cậu không biết quy định rồi đúng không? Trương Thiên Sư không phải là người ai muốn gặp cũng được đâu. Chỉ có người giàu và quan lớn mới được gặp thôi, còn người bình thường thì khó được cái phúc ấy lắm.

Người khách hành hương cười, nói.

Phạm Hồng Vũ cau mày:

- Thế sao? Còn có quy định như vậy nữa à? Vậy anh cho biết Trương Thiên Sư ở đâu?

- À, ở bên kia, Tĩnh tâm trúc.

Khách hành hương chỉ tay về phía trước.

Theo tay ông ta chỉ, liền nhìn thấy một cánh cổng, phía trên viết ba chữ “Tĩnh Tâm Trúc” thật to, ngoài cổng có hai thanh niên ăn mặc kiểu đạo sĩ đứng gác.

Bên cạnh cánh cổng, có dựng một tấm biển thông báo: Du khách dừng lại.

Cao Khiết nói:

- Sao lại thế nhỉ? Nhìn qua, Tĩnh Tâm Trúc này chiếm diện tích còn rộng hơn cả chính điện nữa.

- Ha ha, hai người không biết hả? Đây là nơi Trương Thiên Sư thanh tu ngộ đạo, nghe nố bên trong còn có động thiên đó.

Khách hành hương trung niên chủ động nói.

Cao Khiết càng không hiểu:

- Có động thiên khác? Bên trong có sơn động?

- Cái gì mà sơn động, nghe nói là phòng khách của nhà khách…

Nói đến đây vị khách hành hương liền giảm nhỏ giọng nói của mình, nhìn xung quanh một cái, không thấy ai mới dám nói tiếp:

- Nói với cô cậu nhé, rất nhiều người làm quan và kẻ có tiền bao hết phòng ở đây, giá cả còn đắt hơn ngoài khách sạn…nghe nói còn có nhiều con gái xinh đẹp trong đó nữa.

Nói xong, ánh mắt của người này xéo qua Cao Khiết, ngắm tới ngắm lui, trông rất mờ ám.

Cao Khiết không hài lòng nói:

- Hồng Vũ, chúng ta đi thôi, không xem cũng được.

Phạm Hồng Vũ lại dường như có hứng thú, cười nói:

- Nếu đã đến đây rồi thì vào xem đi. Cõ lẽ quy củ cũng không phải không thay đổi đâu.

- Được, vậy thì đi xem, phải xem vị Trương Thiên Sư này phô trương thế nào chứ.

Nhìn Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đo đến, khách hành hương trung niên thậm chí đã lộ ra vẻ mặt vui vẻ khi người khác gặp họa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK