Mục lục
Quyền Lực Tuyệt Đối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệnh Hòa Phồn và A Mẫn rất “thức thời”, không ở trong phòng Triệu Ca mà rất nhanh liền đứng dậy rời đi.

Triệu Ca thu dọn cốc chén, vòng eo nhỏ nhắn, thân hình mềm mại đã bỗng nhiên bị Phạm Hồng Vũ ôm chầm lấy.

- Ca Nhi, đừng quản nhiều, nghỉ ngơi đi.

Phạm Hồng Vũ ghé miệng vào tai cô, nhỏ giọng nói.

Triệu Ca cắn môi, khẽ mỉm cười.

Hắn luôn thích “tập kích” đột ngột như vậy.

- Cứ dọn dẹp trước đá, ngày mai bị người ta nhìn thấy lộn xộn như vậy thì toi…

- Không có người tới đâu, em không mời ai mà dám đến chứ?

Phạm Hồng Vũ không mắc mưu, bàn tay hắn từ eo đã bắt đầu di chuyển lên phía trên, một trái một phải, nắm lấy đôi gò bồng đảo cao ngất, bỗng nhiên hắn mỉm cười, một nụ cười rất cổ quái.

- Hình như to lên thì phải…

Triệu Ca khúc khích cười, không kìm nổi đánh tay hắn một cái, cặp mông đẫy đà khẽ vặn vẹo. Không ngờ lại “gặp chuyện không may”, rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của một bộ phận nào đó của Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ dùng sức, ôm cả người cô vào trong lòng, khẽ cắn lên bờ vai trắng hồng của Triệu Ca.

- Đừng mà, anh tắm đi đã…

Triệu Ca có chút sợ hãi, thân mình hơi run, môi cắn nhẹ, nói nhỏ.

- Anh vừa ngâm ở suối nước nóng rồi.

- Vậy…

Triệu Ca không còn gì để nói nữa rồi. - Vậy, đóng cửa sổ lại, tắt đèn đi…

Một lúc sau, cô run rẩy nói, dưới ánh đèn pha lê, khuôn mặt cô bỗng đỏ ửng.

- Ha ha, đây là tầng cao nhất rồi, trong phạm vi mười dặm đều không có tòa nhà nào cao hơn…

Đầu lưỡi ướt át của Phạm Hồng Vũ quấn lấy vành tai mềm mại của Triệu Ca, rồi khẽ nói vào tai cô.

- Vậy, vào phòng ngủ đi…

Thân mình của Triệu Ca càng mềm nhũn, giọng nói càng trở nên run rẩy, nếu không phải là có Phạm Hồng Vũ ôm thì e là cô sẽ đứng không vững.

Phạm Hồng Vũ không nói gì, động tác càng lúc càng nhanh.

- Đừng…

Triệu Ca bỗng nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức cảm thấy lành lạnh, chiếc váy dài màu tím đã bị Phạm Hồng Vũ vén lên. Vùng ngoại ô nhà khách Suối nước nóng, bầu trời càng lúc càng chìm vào bóng đêm, gió ngoài trời khẽ lùa qua cửa sổ vào phòng.

Chẳng lẽ hắn muốn ở chỗ này hay sao?

Đây là phòng khách cơ mà?

Triệu Ca quả thực không dám nghĩ đến.

Triệu Ca rất sợ. Nhưng cô rất rõ ràng, Phạm Hồng Vũ thực sự có ý đồ như vậy, bàn tay thô to đã chạm vào “vùng đất” nhạy cảm nhất.

- Hồng Vũ, Hồng Vũ, không nên ở chỗ này…

Triệu Ca dịu dàng rên rỉ, giọng nói đã rất thấp.

Cửa ban công vẫn chưa đóng, cửa sổ cũng vậy, đám Lệnh Hòa Phồn ở cách đó không xa, nếu chẳng may bọn họ nghe được thì Chủ tịch hội đồng quản trị Triệu không biết phải giấu mặt vào đâu.

Phạm Hồng Vũ vẫn không lên tiếng.

Đây là thói quen của hắn, một khi đã vào “trạng thái chiến đấu” thì hắn không bao giờ nói chuyện.

Sau đó, lại chợt lạnh.

Tấm chắn cuối cùng cũng đã bị hắn cởi bỏ hoàn toàn.

Triệu Ca cũng không lên tiếng, răng cắn chặt đôi môi mọng đỏ, khom lưng xuống, hai tay chống lên ghế salon, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, nhẹ nhàng khép hai mắt lại.

- Ừm…

Lại một tiếng rên rỉ, với động tác cuồng bạo của Phạm Hồng Vũ, Triệu Ca đã hoàn toàn bị mất phương hướng.

Phạm Hồng Vũ cũng cởi bỏ hết “võ trang” của mình, hai thân thể không còn mảnh vải che quyện lấy nhau, thân hình cường tráng của hắn đã che mất phân nửa thân mình của Triệu Ca.

Dù là Chủ tịch huyện Phạm khỏe mạnh như trâu, nhưng giờ phút này cũng giống như Triệu Ca, vù vù thở dốc không ngừng.

- Ca Nhi.

Hôn lên mái tóc dài đen nhánh của Triệu Ca, Phạm Hồng Vũ khẽ gọi.

Triệu Ca không lên tiếng, đôi mắt to vẫn còn mơ màng như thể linh hồn chưa trở lại với thân xác vậy.

Rất kịch liệt. Rất kích thích.

Triệu Ca cũng không ngờ rằng, đổi sang một nơi khác lại thú vị đến vậy.

- A…. Qua mấy phút đồng hồ, Phạm Hồng Vũ xoay người xuống sô pha, cả người cô đã bị Phạm Hồng Vũ bế bổng lên, đi nhanh vào phòng tắm.

Linh hồn đã trở về cơ thể, Triệu Ca cảm thấy ngượng ngùng, ôm chặt lấy người tình và vùi đầu thật sâu vào trong lòng hắn.

Phòng VIP của nhà khách Suối nước nóng, bên trong có một bồn tắm lớn, rất xa hoa, ở thời điểm đó ngay cả nhà khách Thanh Sơn cũng không được như vậy. Nhưng nhà khách Suối nước nóng này thì khác, đây là thánh địa nghỉ dưỡng, có một số khách không muốn đến suối nước nóng mà chỉ muốn ngâm mình trong bồn tắm lớn này để hưởng thụ lạc thú.

Phạm Hồng Vũ bế Triệu Ca vào bồn tắm, mở vòi nước.

Dòng nước ấm áp dần bao vây thân thể của hai người.

Phạm Hồng Vũ vẫn ôm Triệu Ca, đem cánh tay rắn chắc của mình làm gối cho Triệu Ca, tuy nhiên bàn tay hắn không “ngoan ngoãn” chút nào, thỉnh thoảng lại trượt xuống dưới hai quả tuyết lê căng mọng của cô.

Triệu Ca nằm trong lòng hắn, bàn tay của cô cũng nhẹ nhàng mơn trớn cơ ngực rắn chắc của hắn, mặt hiện lên vẻ hạnh phúc.

- Hồng Vũ, làm chủ tịch huyện có vất vả không?

Triệu Ca nhẹ giọng hỏi.

Phạm Hồng Vũ cười nói: - Không có gì cả, cũng không quá cực khổ.

- Anh nói dối, anh sợ em lo lắng nên nói như vậy đúng không.

Triệu Ca không tin.

Trong suy nghĩ của cô, làm Chủ tịch huyện rất vất vả. Công ty Thiên Ca có vài trăm công nhân viên, Triệu Ca đã cảm thấy lớn lắm rồi. Phạm Hồng Vũ trông coi một huyện, hàng trăm ngàn người sao mà không vất vả được? Hơn nữa cán bộ huyện cũng không phải ai cũng nghe lời hắn, không giống như cô ở công ty, quyền uy cửu đỉnh vô thượng, gần như không ai dám gây sự với cô.

Nếu Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch huyện bình thường thì không nói, chỉ cần làm để đối phó với lãnh đạo cấp trên thì cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ mà không vất vả. Nhưng Triệu Ca rất rõ ràng, Phạm Hồng Vũ không phải loại người như vậy, nếu không, căn bản hắn không cần làm quan. Tự mở một công ty làm ông chủ, với tài năng của hắn thì sẽ tự do tự tại như thế nào? Công ty Thiên Ca chắc chắn sẽ lớn mạnh hơn bây giờ rất nhiều.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói: - Thật không sao mà. Vừa mới đến huyện, còn phải vừa làm vừa thăm dò. Đồng chí bên trong bộ máy, ý kiến bất đồng cũng là điều bình thường. Cho dù là ở công ty cũng có người có ý kiến trái ngược có đúng không nào? Làm lãnh đạo, không thể cái gì cũng biết được, có người nêu ý kiến là chuyện tốt. Ca Nhi, em phải rất khiêm tốn, với những ý kiến bất đồng cũng phải tôn trọng…

Triệu Ca khẽ cười, nói: - Em đâu có bá đạo giống anh chứ? Chỉ cần ý kiến của người ta có lý, em đều tôn trọng cả.

Phạm Hồng Vũ cười nói: - Em vừa mới làm chủ tịch, đương nhiên ý kiến nào cũng có thể nghe lọt. Anh nói là nói trong tương lai, khi công ty lớn mạnh cả trên thị trường quốc tế, đến lúc đó hào quang vây lấy em thì tâm tính sẽ thay đổi, có những ý kiến nghe không lọt…

Triệu Ca ngẫm nghĩ một chút, khẽ gật đầu nói: - Ừm, có khả năng…tuy nhiên đến lúc đó anh nhất định sẽ nhắc nhở em, có đúng không?

Bất kể đến khi nào, Phạm Hồng Vũ mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất trong lòng của cô.

- E rằng đến lúc đó Chủ tịch Triệu hào quang vạn trượng, ngay cả Phạm Hồng Vũ này cũng quên mất thôi, ha ha…

- Đáng ghét, anh biết là em sẽ không như thế mà…

Triệu Ca khẽ đánh hắn một cái, giả bộ giận dữ.

Dưới ngọn đèn vàng nhạt trong phòng tắm, vẻ đẹp của Triệu Ca dường như không gì so sánh được.

Phạm Hồng Vũ ki kìm nổi cúi đầu hôn cô một cái.

Triệu Ca cũng hôn hắn, một lúc sau, liền hỏi: - Đúng rồi, Hồng vũ, huyện của anh có muốn đầu tư không? Em đăng ký một công ty mới qua?

Triệu Ca luôn lo lắng quan hệ của mình và Phạm Hồng Vũ sẽ bị lộ ra ngoài, cho nên mọi thao tác đều rất cẩn thận, bình thường đều lấy danh nghĩa của Lệnh Hòa Phồn hoặc các hợp đồng hợp tác để đầu tư cho địa phương của Phạm Hồng Vũ.

- Tạm thời chưa cần, tình hình huyện Vân Hồ hiện tại không phải thiếu tài chính, mà là thiếu một hình thức quản lý tốt. Cứ để anh làm xong mặt này rồi tính sau, khi nào cần đầu tư anh sẽ thông báo cho em.

Triệu Ca dịu dàng gật đầu, rồi lại ôm lấy hắn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK