Quản Lệ Mai hung hăng nói.
Không có tên khốn khiếp này phạm tội, Phạm Hồng Vũ cũng không bị dính vào như vậy.
Phạm Hồng Vũ nhíu mày nói:
- Trịnh Phong Khuông có chết hay không không quan trọng.
Quan trọng chính là Phạm Hồng Vũ phải làm sao bây giờ?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Hắn phải chết, hắn chết rồi thì con mới an toàn được.
Phạm Vệ Quốc hỏi thêm một câu:
- Có chắc không?
Hiện tại ông đã vô tình coi con trai mình là đối tượng có thể nói ngang hàng với mình được, có vẻ như đứa con này của ông đã trưởng thành một cách dị thường. Cho nên Phạm Vệ Quốc cũng không thể “lên mặt” với hắn được. Sự thật đã chứng minh rất nhiều thứ ông chưa từng nghĩ đến thì Phạm Hồng Vũ đã nghĩ ra trước rồi.
- Hắn chết rồi sẽ chứng minh Bảo gia đang phát lực.
Phạm Hồng Vũ nhẹ giọng nói.
Giai đoạn hiện tại, thái độ của Bảo gia thế nào quyết định việc Phạm Hồng Vũ có được thoát tội hay không. Tuy rằng theo quy định của luật pháp thì hắn đích xác là ngăn chặn hành vi phạm tội, chỉ có điều kịch liệt một chút, nếu như định tội phòng vệ quá mức thì cũng là hợp lý.
Dù sao thì hắn cũng đã nổ ba phát súng.
Thời điểm đó, đây là một việc lớn đủ để khiến các nhân vật ở tầm cao phải khiếp sợ.
Nhưng tính cách Phạm Hồng Vũ vốn là như vậy. Việc này cố nhiên phải được chuẩn bị chu đáo, nhưng trong quá trình thực thi lại không tránh được việc bị tâm trạng ảnh hưởng. Con người dù sao cũng không phải là chiếc đồng hồ quả lắc, càng không phải là máy móc. Có máu có thịt, ắt sẽ có cảm xúc, có xúc động.
Nhưng nếu như Bảo gia đồng ý che chở cho hắn thì sẽ chẳng có vấn đề gì.
Càng ở trong cơ quan chính trị pháp luật lâu thì Phạm Hồng Vũ càng hiểu rõ tác dụng của quyền lực. Nếu trong lòng không có suy nghĩ này thì cho dù Phạm Hồng Vũ có kích động đến đâu cũng sẽ không sử dụng thủ đoạn kịch liệt như vậy.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là lão Bảo là ngón tay cái của quân giới, có lối suy nghĩ của quân nhân, dù sao lối suy nghĩ cũng sẽ khác so với cán bộ địa phương, đây cũng là một trong những “đồng tiền đặt cược” của Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ rất tự tin, sóng yên biển lặng chứ không có chút mạo hiểm nào.
Phạm Vệ Quốc trầm ngâm một chút, khẽ vuốt cằm.
Hiện tại, cũng chỉ có thể hy vọng như vậy thôi. Nhưng bất kỳ thế nào, biết được bối cảnh kinh thiên của Bảo gia, trong lòng Phạm Vệ Quốc bình yên được vài phần.
- Ba, hiện tại ba đừng có quản vụ án này nữa, chúng ta còn rất nhiều chuyện để làm.
Phạm Hồng Vũ nhấc chén trà, nhấp một ngụm, chậm rãi nói.
Lông mày Phạm Vệ Quốc hơi dựng lên, nói:
- Con nói xem.
- Ba tốt nhất là tối nay trở về Ngạn Hoa, ngày mai đi gặp Phó Bí thư Khâu. Đây là cơ hội tốt nhất.
Phạm Vệ Quốc cả kinh, lập tức nói:
- Con nói, vị trí của Chủ tịch địa khu kia?
- Đúng vậy.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu.
Cha mình tuy phúc hậu, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, trong chốn quan trường cũng tự hiểu rõ, nếu không quan hệ giữa ông và Khâu Minh Sơn dù có tốt đến đâu thì với tính cách của Khâu Minh Sơn thì cũng sẽ không thể đề bạt ông lên vị trí lãnh đạo như vậy.
- Tuổi tác Lý Hữu Trí đã đến tuyến rồi, từ chiếm vị chí Chủ tịch địa khu không chịu nhường, con thấy, chủ yếu là vì ông ta và Lương Quang Hoa vẫn hòa thuận, trên tỉnh có người ủng hộ.
Ở trong căn phòng bí mật nói chuyện, Phạm Hồng Vũ không chút khách khí, thẳng thắn khiển trách Bí thư Địa ủy và Chủ tịch địa khu.
Quản Lệ Mai liền kinh ngạc nhìn con trai mình một cái.
Đây đã là lúc nào rồi mà nó còn suy nhĩ đến đại sự của địa khu như vậy?
- Ừ, bọn họ đều đề phòng Phó bí thư Khâu.
Phạm Hồng Vũ cũng có cùng nhận thức với con trai.
Trên thực tế, Lương Quang Hoa và Lý Hữu Trí đã hợp tác với nhau nhiều năm, quan hệ cũng chưa biết thế nào. Đều là những cán bộ bản địa lõi đời, đều có nhân mã của riêng mình, Lý Hữu Trí cũng không nhường mọi chuyện cho Lương Quang Hoa. Theo quy tắc của quan trường, giữ gìn quyền uy của nhân vật số 1, nhưng nếu so sánh thì trong mắt Lương Quang Hoa thì Lý Hữu Trí hơn Khâu Minh Sơn nhiều.
Khâu Minh Sơn là dám ngang nhiên chống lại ông ta.
Hai người liên kết, bảo đảm cho Lý Hữu Trí ngồi ở vị trí Chủ tịch địa khu thêm một hai năm nữa, đến lúc đó, Khâu Minh Sơn không chừng cũng đã bị điều đi rồi. Hơn nữa, cho dù không bị điều đi thì trong thời gian hai năm, ai biết sẽ xảy ra biến cố gì?
Hoàn cảnh xấu hổ nhất của Khâu Minh Sơn chính là chưa từng có một chỗ dựa vững chắc.
Cao Khiết mặc dù đã đáp một tuyến, nhưng cũng chỉ là ẩn như hiện. Dù sao Cao Khiết ở ngoài gia tộc đó chỉ là thế hệ con cháu, cơ hội để góp tiếng nói là rất ít, khó khăn lắm mới có được cơ hội nói chuyện, nhưng có thể khiến cho đại nhân vật trong gia tộc coi trọng hay không còn rất khó nói.
Bài lý luận trên Quần chúng nhật báo đã lên tiếng ủng hộ bài văn của Khâu Minh Sơn, điều này cũng có tác dụng nhất định trong việc giữ vị trí của Khâu Minh Sơn. Muốn tiến thêm một bước thì còn cần phải có thêm một lực lượng ủng hộ.
Nếu như Phạm Hồng Vũ nói thì hiện tại chính là cơ hội tốt nhất.
Trịnh Thiên Bình là do một tay Lý Hữu Trí nhấc lên, hiện giờ đã xảy ra đại án như vậy, rất có khả năng sẽ liên lụy đến Lý Hữu Trí. Dù sao tuổi của ông ta cũng đã đến tuyến rồi, trực tiếp điều ông ta đến tuyến thứ hai, thuận lý thành chương, không để bị xử phạt đã là nể tình lắm rồi.
Hạ Lý Hữu Trí, chỉ cần Bảo gia động thủ một cáu là chức chủ tịch địa khu khia sẽ nhanh chóng rơi vào tay Khâu Minh Sơn.
Đương nhiên, phân tích thì như thế, nhưng kết quả cuối cùng như thế nào còn phải trải qua nhiều thao tác.
Khâu Minh Sơn phải tự mình vận động rồi.
Điểm này Phạm Hồng Vũ cũng không phải lo lắng, Khâu Minh Sơn cũng không phải là kẻ thông thái rởm, một cán bộ già đời, thời khắc mấu chốt như thế nào, làm sao lại không biết được.
Một lúc sau, Phạm Vệ Quốc còn nói thêm:
- Ngày mai ba sẽ đi gặp ông ấy.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Ba, cục Công nghiệp địa khu chẳng có gì hay ho cả, con nghĩ ba nên về huyện Vũ Dương đi.
Quản Lệ Mai mỉm cười, nói chen vào:
- Thằng bé này, con nghĩ mình là lãnh đạo Địa ủy đấy à? Công tác của ba con phụ thuộc vào việc sắp xếp của con ư?
Quản Lệ Mai vốn trong lòng cũng rối như tơ vò, nhưng thấy Phạm Hồng Vũ điềm tĩnh tự nhiên, nên cũng bị ảnh hưởng, dần dần bị câu chuyện giữa cha con họ hấp dẫn. Tuy rằng bà không hiểu nhiều điều ở chốn quan trường cho lắm, nhưng dù sao cũng là vợ của “quan” nhiều năm, cho nên ít nhiều cũng hiểu được đôi chút. Huống hồ cha con họ nói chuyện thẳng thắn như vậy.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Mẹ, mẹ cho rằng đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà Bí thư Quy, Chủ tịch huyện Vương có thể ngồi ở vị trí đó nữa sao? Trịnh Thiên Bình thì khỏi phải nói nữa, bị phán ba đến năm năm tù là đã nhẹ cho ông ta lắm rồi.
Ở thế giới kia, Trịnh Thiên Bình cũng vì tham ô nhận hối lộ, bao che tội phạm nên bị xử rất nặng. Lần này, Bảo Hưng không chết, Đông Vũ cũng không tàn, có lẽ sự tức giận của Bảo gia cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng nếu như nói sẽ buông tha cho cha con nhà họ Trịnh thì tuyệt đối sẽ không có khả năng. Lý Hữu Trí vì để rửa sạch can hệ cũng sẽ ném đá xuống giếng.
Giới quan trường, xưa nay vốn là như vậy.
“Động đất” ở chốn quan trường huyện Vũ Dương, không thể tránh được. Lập tức để trống ra nhiều vị trí quan trọng như vậy, khả năng Phạm Vệ Quốc được trở lại huyện Vũ Dương là rất lớn. Chỉ cần Khâu Minh Sơn có thể thuận lợi ngồi lên ghế Chủ tịch địa khu thì Phạm Vệ Quốc sẽ có cơ hội đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Vũ Dương. Bất kể nói thế nào, Phạm Hồng Vũ cũng là con trai của Phạm Vệ Quốc, Bảo gia cũng phải có chút báo đáp. Nếu chỉ đơn giản là cởi trói cho Phạm Hồng Vũ thì quả là không “trượng nghĩa” chút nào. Nếu không phải là Bảo Hưng, thì Phạm Hồng Vũ sẽ không dám mạo hiểm như vậy.
Nói tới chuyện của mình, Phạm Vệ Quốc liền cười cười, khoát tay, nói:
- Cái này để sau hẵng nói.
Phạm Hồng Vũ liếc nhìn cha một cái, muốn nói điều gì đó song lại thôi.
- Có gì thì con cứ nói đi.
Phạm Hồng Vũ liền nói:
- Ba, xin thứ lỗi cho con nói thẳng, ba là người phúc hậu, tâm phúc quá tốt, năng lực công tác cũng không chê được, nhưng chốn quan trường vốn hiểm ác, sống cùng với đám độc địa như lang như hổ, nếu như thật thà quá cũng không tốt đâu.
Phạm Vệ Quốc ngẩn người ra, không ngờ con trai mình lại phê bình mình như vậy.
Quản Lệ Mai cũng không phản bác con trai, ngược lại bà còn đỡ lời cho Phạm Hồng Vũ:
- Đúng vậy đấy lão Phạm, đúng là ông có mỗi nhược điểm như vậy. Người ta làm quan, trong nhà không có núi vàng núi bạc thì cũng có đủ để ăn no mặc ấm. Còn ông thì đem tiền lương tiền thưởng của mình tặng cho người khác. Chúng ta không nói đến việc phải tranh vàng cướp bạc về nhà, nhưng cũng phải lấy được “vốn”, không thiệt thòi mới được.
Phạm Vệ Quốc liếc nhìn vợ con một cái, có chút không hài lòng, nói:
- Nói cái gì vậy? Cái gì gọi là chịu thiệt? Người ta cần phải giúp đỡ, chúng ta lại có năng lực đó thì đương nhiên phải giúp đỡ chứ.
Quản Lệ Mai cũng cứng miệng, không lên tiếng, nhưng cũng có thể nhìn ra trong lòng bà không phục, chỉ có điều không muốn tranh cãi vào lúc này mà thôi.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Mẹ, tính cách của ba luôn như thế, mấy chục năm rồi, muốn sửa được cũng khó. Việc trước đây ba không cần phải lo lắng, con sẽ phụ trách. Kiếm tiền cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Ba muốn giúp ai cú việc giúp, con sẽ chu cấp cho gia đình.
- Ồ, khẩu khí này cũng không nhỏ nhỉ. Con lấy bốn ngàn tệ của mẹ còn chưa trả đâu đấy, lại còn ở đây mạnh miệng nữa.
Quản Lệ Mai liền trừng mắt, nói với vẻ không hài lòng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Mẹ, mẹ đừng nóng vội. Mẹ có biết, bốn ngàn tiền vốn mẹ cho con, kinh doanh lãi được bao nhiêu không? Những năm ngàn cơ đấy.
- Hả?
Quản Lệ Mai chấn động, trợn tròn mắt.
- Lãi những năm ngàn cơ cà? Không thể nào có chuyện đó được, mới được có một thời gian như vậy. Con đang nhặt được tiền đó à?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cũng gần như thế! Ở ngoài xã hội có nhiều tiền lắm, chỉ cần chúng ta động não một chút thì chỗ nào cũng có thể kiếm được tiền. Ba, ba đừng có trợn mắt, đây đều là những đồng tiền chân chính, không hề phạm pháp. Ba, con biết suy nghĩ của ba, muốn làm việc tốt cho nhân dân, để cho lòng mình được thoải mái, để thanh danh mình luôn tốt đẹp, điều đó con hoàn toàn ủng hộ. Tuy nhiên có một điều, con cũng muốn nhắc nhở ba rằng. Quan càng càng lớn thì càng có thể giúp được nhiều điều cho nhân dân hơn. Ba lấy tiền của mình đi giúp người khác thì liệu có thể giúp được bao nhiêu? Làm cho đại bộ phạn nhân dân mau chóng giàu có mới là điều tốt nhất. Ba, cái này đáng tranh thủ lắm.
Phạm Vệ Quốc hai hàng lông mày dựng lên, giật mình nhìn Phạm Hồng Vũ.