Hơn 5h chiều, một chiếc xe BMW đậu trước lầu văn phòng tại thủ đô, hấp dẫn vô số ánh mắt và tiếng chậc chậc tán thưởng.
Năm 89, xe BMW ở thủ đô tuyệt đối có thể được xem là loại xe xịn nhất. Cũng may là ở thủ đô, chứ nếu ở những thành phố nhỏ khác chỉ sợ là không có mấy ai có được.
Lý Xuân Vũ hạ cửa kính xe, hướng Phạm Hồng Vũ đang đứng chờ nhếch miệng cười.
- Lên xe đi!
Phạm Hồng Vũ bước qua ghế lái phụ, phía sau không có ai. Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng thở ra, nhưng mơ hồ cũng có chút mất mát. Nếu không dính đến chuyện tình yêu nam nữ, hắn kỳ thật rất thích Lý Thu Vũ. Một người con gái đáng yêu như vậy ai mà không thích. Mặc dù Lý Thu Vũ tính tình điêu ngoa nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Lý Thu Vũ biết hắn đang suy nghĩ cái gì, cười nói:
- Con bé ở nhà phụ mẹ rồi. Thật là kỳ lạ, con bé trước đây chưa bao giờ đụng tới việc nhà, sau khi từ Ích Đông trở về thì dường như hiểu biết hơn chút ít.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đến Ích Đông lần này tổng cũng có thu hoạch. Những đứa nhỏ ở vùng núi, năm sáu tuổi đã biết giúp gia đình làm việc nhà rồi.
- Xem ra gột rửa linh hồn cũng đáng giá.
Phạm Hồng Vũ trừng mắt nhìn hắn:
- Nói hay nhỉ, tôi thấy anh cũng nên đến khu Ích Đông một chuyến để gột rửa linh hồn dơ bẩn kia của anh.
- A, lời này không sai? Thế linh hồn của bạn không dơ bẩn à? Bạn yêu cùng lúc năm sáu cô, như vậy có được không?
Lý Xuân Vũ miệng nói xằng nói bậy, rồi nhấn ga, chiếc BMW nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, lưu lại một chuỗi ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Cũng không biết là hâm mộ chủ của chiếc BMW hay là hâm mộ Phạm Hồng Vũ.
Ước chừng ba mươi phút sau, chiếc BMW lái vào một đại viện nghiêm mật, vừa thấy chính là khu tập thể của một đơn vị lớn. Đây là khu tập thể của cán bộ xí nghiệp nhà máy trung ương. Bố của Lý Xuân Vũ Lý Thạch Viễn là Tổng giám đốc của nhà máy.
Lý Xuân Vũ trực tiếp lái xe đậu dưới lầu.
Nhìn qua, khu tập thể này cũng không có gì khác so với những khu tập thể khác. Từ bên ngoài nhìn vào thì thấy diện tích từng hộ gia đình lớn hơn một chút. Đoán chừng là dành cho lãnh đạo chủ chốt của khu tập thể.
Khu lầu tập thể không cao, chỉ khoảng sáu tầng, toàn bộ đều dùng thang máy.
Lý Xuân Vũ dẫn Phạm Hồng Vũ đến một phòng tại lầu bốn, cười nói:
- Tới rồi, phòng 401 tòa lầu thứ tám, lần tới nhớ kỹ nha.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Tôi không cần phải nhớ kỹ. Nếu không được mời thì tôi không thể tùy tiện tới nơi này.
- Thế thì không nhất định!
Lý Xuân Vũ vốn định đẩy cửa vào, nghe vậy liền dừng động tác, nhìn Phạm Hồng Vũ, thần sắc chân thành.
- Phạm nhị, tôi đã nói với cậu, sau tối nay, cậu cho dù có được mời hay không thì cũng có thể bất cứ lúc nào đến nhà của tôi. Mẹ của tôi rất ít khi mời khách đến nhà dùng cơm, bình thường chỉ toàn là bạn thân lắm.
Phạm Hồng Vũ vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu.
Trong suy nghĩ của Hùng Diễm Linh, hiện tại Phạm Hồng Vũ đã thuộc loại hàng ngũ “bạn tốt chí thân”. Một người tuổi còn trẻ, không có xuất thân hiển hách, không có bối cảnh hùng mạnh, có thể được Lý gia coi trọng như thế cũng là có một không hai rồi.
Két, cánh cửa phòng mở ra, Lý Thu Vũ hiện ra sau cánh cửa, cười hì hì.
- Trưởng phòng Phạm, hoan nghênh, hoan nghênh. Ba mẹ, Trưởng phòng Phạm đến rồi đấy.
Thật ra rất quy củ.
Tuy nhiên, cô bé vừa nghe thấy động tĩnh thì gần như không thể không chạy ra mở cửa ngay.
Phạm Hồng Vũ hoảng sợ, không nghĩ tới Lý Thạch Viễn đang ở nhà.
Khá long trọng!
- Hồng Vũ, mời vào nhà!
Về đến nhà, ngay cả Lý Xuân Vũ cũng trở nên quy củ. Sự hưng phấn cũng đều thu vào.
Phòng khách khá lớn, trong phòng trang hoàng không nói đến sang trọng nhưng lại rất có phẩm vị; sắc điệu đơn giản, thanh thoát, không quá đa dạng. Dụng cụ gia đình bày biện rất có chú ý, hiển thị rõ sự tao nhã lịch sự của chủ nhân.
Lý Thạch Viễn mặc quần áo ở nhà, ngồi trên sofa xem báo, còn Hùng Diễm Linh thì cũng thay đổi đồ mặc ở nhà. Nhìn thấy trang phục này, Phạm Hồng Vũ trong lòng cảm thấy bình yên được một chút. Lý Thạch Viễn, Hùng Diễm Linh trang phục càng tùy ý thì liền chứng minh mọi người đối với hắn không có khách khí. Từ ý nghĩa nào đó mà nói thì Phạm Hồng Vũ đã qua được khảo nghiệm, chính thức được gia tộc này chấp nhận làm bằng hữu.
Còn Lý Thu Vũ thì lại ăn mặc rất tỉ mỉ. Đồ trang sức thanh nhã, nhưng tính trẻ con vẫn còn hiện diện. Con gái ở phương diện này lại cực có thiên phú. Tuy nhiên, nói gì thì nói, đã xinh đẹp như vậy, cho dù có trang điểm hay không thì cũng không cần thiết.
Thấy Phạm Hồng Vũ bước vào cửa, Lý Thạch Viễn buông tờ báo xuống, gật đầu mỉm cười.
Phạm Hồng Vũ bước nhanh tới, hơi cúi đầu chào hỏi Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh:
- Xin chào Lý tổng, xin chào cô Hùng!
Lý Thạch Viễn cười nói:
- Tiểu Phạm, xem ra đãi ngộ của tôi không bằng cô Hùng nhỉ? Bà ấy là cô, còn tôi thì là Lý tổng.
Phạm Hồng Vũ hoi ngại, vội vàng sửa miệng:
- Xin chào chú Lý!
- Haha, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.
Lý Thạch Viễn mỉm cười nói, giơ tay ra hiệu một chút.
Nếu Lý Thạch Viễn ở nhà thì ông là người chủ gia đình. Hùng Diễm Linh trong lúc làm việc, nổi tiếng là người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ, nhưng ở nhà bà lại là một người vợ, người mẹ hiền.
Phạm Hồng Vũ kính cẩn nói lời cảm ơn, rồi ngồi nghiêm chỉnh bên ghế sofa.
Mặc dù Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh đều tỏ ra thân thiết với hắn, nhưng lần đầu tiên đến nhà, lại là con cháu, Phạm Hồng Vũ vẫn phải tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, không thể đắc ý vênh váo. Trong nhà quyền quý, quy củ là rất quan trọng. Có lẽ không phải nhà quyền quý nào cũng coi trọng quy củ, nhưng đây là điều cần thiết. Càng là gia tộc khổng lồ, hệ thống khổng lồ thì lại càng phải nói đến quy củ. Nếu không thì sẽ loạn hết. Dần dà, quy củ trở thành dựng thân căn bản quan trọng nhất của nhà quyền quý, cũng là tiêu chuẩn quan trọng để phân biệt người đó ưu tú hay không.
Lý Thạch Viễn khẽ gật đầu, đối với việc Phạm Hồng Vũ tuân thủ nghiêm ngặt quy củ thì rất hài lòng.
Lý Thu Vũ hai tay cầm một tách trà thơm nóng, đặt trước mặt Phạm Hồng Vũ, mỉm cười nói:
- Trưởng phòng Phạm, mời dùng trà.
Nhìn qua, rất nhu thuận.
Khó trách Lý Xuân Vũ nói y mới chính là người thành thật, còn cô bé thì là vua giả bộ. Hiện tại vừa thấy thì quả nhiên là thế. Chỉ nhìn một cách đơn thuần biểu hiện này của Lý Thu Vũ, ai có thể đem danh hiệu Tiểu ma nữ mà gán cho cô?
Phạm Hồng Vũ vội khom người, hai tay nhận lấy, quy củ nói:
- Cảm ơn!
- Đừng khách khí, chúng ta đã từng trải qua hoạn nạn. Trưởng phòng Phạm thần uy, hạ gục ba kẻ cướp. Hihi, ba mẹ, lúc ấy mọi người không có ở hiện trường, Trưởng phòng Phạm rất uy phong, ba tên vô lại kia hoàn toàn bị anh ấy dọa cho bể mật.
Cô nàng líu ríu nói, tuy rằng đã trải qua rất nhiều ngày, nhưng mặt mày vẫn hớn hở, hưng phấn như trước.
- Thu Vũ…
Phạm Hồng Vũ lớn tiếng kêu lên.
Người trẻ tuổi rất thích tranh đấu tàn nhẫn. Ở trong mắt Lý Thu Vũ, tất nhiên là dũng mãnh vô cùng. Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh uy nghiêm và kiêu ngạo như vậy, cũng không phải là một ví dụ để đi theo.
Đã từng là thế hệ đi trước, Phạm Hồng Vũ biết rõ, ở trước mặt bề trên mà nói như vậy, thật sự là tạo ấn tượng xấu.
- Chú Lý, cô Hùng, lúc đó khá gấp gáp, sợ Thu Vũ bị thương, cho nên không thể không động thủ. Haha, thật sự là hổ thẹn.
Phạm Hồng Vũ liền vội vàng giải thích hai câu, tỏ vẻ chính mình là người khiêm tốn, tao nhã. Đả thương người cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Lý Thạch Viễn khoát tay nói:
- Tiểu Phạm, cậu không cần giải thích. Ở trong tình huống đó, cậu nhất định phải đứng ra. Đàn ông phải nên có tâm huyết.
- Đúng vậy, đúng vậy. Lúc ấy chủ yếu còn lo lắng, sợ Thu Vũ nhìn thấy cảnh máu tanh thì sẽ lưu lại tâm lý oán hận.
- Trưởng phòng Phạm, anh thật sự là coi thường người khác mà. Tôi mà yếu đuối như vậy sao? Tôi đã là người trưởng thành rồi mà.
Lý Thu Vũ lập tức vô cùng khó chịu, rất không hài lòng nói.
Hùng Diễm Linh sắc mặt trầm xuống, hiển nhiên là vì biểu hiện không chút thục nữ của cô làm cho mất hứng.
Lý Thu Vũ liền thè lưỡi, quay đầu sang chỗ khác cười trộm.
Lý Thạch Viễn nói:
- Thu Vũ, con có biết rời nhà đi nguy hiểm như thế nào không? Xã hội bây giờ vàng thau lẫn lộn, loại người nào cũng có. Nhất là những vùng sâu vùng xa, trị an không tốt. Con sau này phải chú ý đặc biệt, không cần nhất thời kích động làm ra những động tác nguy hiểm.
- Ồ, con biết rồi. Ba, con lúc ấy cũng đã nói với ba, con sẽ không đi Ích Đông một mình. Trưởng phòng Phạm, nếu không đi theo giúp con thì cũng có Đới Tuấn mà?
Cô bé cười hì hì nói, nhìn như nhu thuận nhưng lại cực kỳ già mồm. Cô quên mất mình đã lừa dối Lý Thạch Viễn như thế nào, chỉ muốn Phạm Hồng Vũ cũng đi, người khác thì không.
Lý Thạch Viễn lắc đầu, đối với con gái thì không thể không cưng chiều:
- Tóm lại, nhất định phải chú ý, xã hội rất phức tạp, không đơn giản như những gì con tưởng tượng. Đương nhiên, làm tốt thì có thể giúp đỡ được người nghèo khó. Con lần này đến Ích Đông, căn cứ vào những gì con nói với ba thì thu hoạch vẫn không nhỏ đâu. Chính mắt thấy được những tình huống thật sự, đối với sự trưởng thành của con sau này rất có trợ giúp. Tuy nhiên, con bây giờ là sinh viên, nhiệm vụ duy nhất chỉ là học tập cho tốt. Chỉ có bản thân mình mạnh thì mới có năng lực giúp đỡ người khác, hiểu không?
- Con hiểu, ba cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ học tập cho tốt.
Lý Thu Vũ mỉm cười nói.
Hiện tại, Phạm Hồng Vũ có ở bên cạnh, cô bé rất vui, biểu hiện cũng đặc biệt khiêm tốn, cẩn thận, dịu dàng.
Hùng Diễm Linh thản nhiên nói:
- Thu Vũ, ba của con luôn cưng chiều con, kỳ thật đối với con chẳng có chỗ tốt. Sau này làm việc gì cũng phải nghĩ cho kỹ, không thể tùy hứng. Con gái và con trai khác nhau đấy.
Lý Thu Vũ lại thè lưỡi, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.