Nhìn chiếc xe Nissan chạy lại, Tiểu Liêu lập tức vui mừng, không cần suy nghĩ, liền băng ra giữa đường, hướng chiếc Nissan liên tục vẫy tay.
Ngô Huy bị cậu ta làm cho kinh hãi, vội vàng đạp thắng. May mà xe khi quẹo vào cổng cục Công an, Ngô Huy đã giảm tốc độ, nên mới không đâm vào cậu ta. Tuy nhiên, Ngô Huy sắc mặt thật không tốt. Nếu không phải suy xét đến tâm trạng của Chủ tịch huyện Phạm không tốt, Ngô Huy đã muốn răn dạy tiểu tử này một phen.
Phạm Hồng Vũ hạ cửa kính xe.
- Bí thư Phạm, Chủ tịch Hoàng.
Tiểu Liêu lao tới, ghé vào cửa sổ, thở hồng hộc kêu lên.
- Tiểu Liêu, tình huống thế nào?
- Là như vầy, khoảng hơn 11h trưa nay, chúng tôi đến cục Tài chính thành phố làm một số việc. Mới đến chưa được vài phút thì có mấy người cảnh sát ập đến, bắt Chủ nhiệm Đỗ lại, nói anh ấy tháng ba năm nay đã tụ tập quần chúng gây rối, bao vây chính quyền thành phố, làm nguy hại đến an toàn công cộng, sau đó đã mang anh ấy đi. Bọn họ tự xưng là chi đội cảnh sát hình sự cục Công an thành phố.
Tiểu Liêu nuốt nước miếng, vội vàng nói.
- Có đưa giấy chứng nhận ra không?
- Có, một trong số người đó có chào hỏi với một nhân viên của cục Tài chính, hình như là người quen.
Phạm Hồng Vũ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được, vậy lên xe đi. Chúng ta cùng đến cục hỏi thăm một chút.
Nói xong, liền chuyển sang một vị trí khác.
- Vâng, vâng!
Tiểu Liêu vội vàng gật đầu, rồi cẩn thận lên xe.
- Tiểu Liêu à, lần sau đừng có đi ra giữa đường như vậy, rất nguy hiểm đấy.
Ngô Huy rốt cuộc không kìm nổi nói một câu. Mỗi lần Phạm Hồng Vũ đến nông trường Triều Dương làm việc, đều là Ngô Huy đưa hắn đi, nên quen biết với rất nhiều cán bộ của nông trường.
- A, rất xin lỗi, rất xin lỗi. Anh Ngô, là do em sốt ruột quá, lần sau em sẽ chú ý.
Tiểu Liêu vẻ mặt hổ thẹn, luôn miệng nói.
Ngô Huy gật đầu, không nói gì, bắt đầu tăng tốc, lái chiếc xe đến cục Công an. Lần này, cục Công an thành phố Tề Hà cũng không quản nghiêm lắm, chiếc Nissan lái thẳng vào trong. Bảo vệ cổng mí mắt cũng chẳng thèm nâng, lại càng không cần hỏi đến đăng ký. Trong thời gian này, sử dụng xe nhập khẩu còn là quần chúng phổ thông sao?
Trụ sở cục Công an thành phố là được xây dựng mới, bảy tầng. Tuy rằng kiểu dáng và trang trí bên ngoài cũng không tính là mới, nhưng cũng rất uy nghiêm. Phạm Hồng Vũ, Hoàng Tử Hiên bước vào trong trụ sở. Lúc này không khí rất yên tĩnh.
Phạm Hồng Vũ nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới 2h. Đây vẫn còn là giờ nghỉ trưa.
- Bí thư Phạm, văn phòng đội cảnh sát hình sự ở lầu một. Bên này…
Tiểu Liêu vội ở một bên dẫn đường. Lại nói tiếp, Tiểu Liêu coi như là cũng có dũng khí. Đỗ Song Ngư bị bắt ngay trước mặt cậu ta, cậu ta còn dám chạy đến cục Công an để “trinh sát” địa hình, cũng không bị dọa đến mức phải chạy về nông trường.
Toàn bộ khu vực làm việc của chi đội cảnh sát hình sự chỉ có một cánh cửa khép hờ, còn lại là đóng chặt, bao gồm phòng của Chi đội trưởng, Chính ủy và Phó chi đội trưởng cùng các lãnh đạo khác.
Phạm Hồng Vũ đẩy cánh cửa duy nhất không khóa, bước vào.
Bên trong có hai gã cảnh sát trẻ đang nói chuyện phiếm với nhau. Thấy có người vào cửa thì đồng loạt nhìn sang. Một gã cảnh sát thoáng lớn tuổi hơn liền hỏi:
- Tìm ai?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên đáp:
- Tôi là Phạm Hồng Vũ, là Bí thư Đảng ủy nông trường Triều Dương. Tôi muốn đến tìm lãnh đạo chi đội của anh.
Hai gã cảnh sát vốn thần sắc đang lãnh đạm, lập tức ngẩn ra, rồi nở nụ cười tươi rói:
- A, là Chủ tịch huyện Phạm. Xin chào Chủ tịch huyện Phạm.
Đại danh của Chủ tịch huyện Phạm, ở cục Công an thành phố Tề Hà không người nào là không biết. Mấu chốt là sáng nay chi đội hình sự đã bắt thư ký của người ta, cũng chẳng phải là hành động bí mật gì. Đa số cảnh sát của chi đội đều biết tình huống này. Không ít người lén nghị luận, không rõ lãnh đạo cục tại sao lại không buông tha cho thư ký của Chủ tịch huyện Phạm.
Đều xem chừng, hẳn là sẽ có trò hay để xem.
Không nghĩ tới Chủ tịch huyện Phạm nhanh như vậy đã đến tận cửa.
- Xin chào!
- Chủ tịch huyện Phạm, mời ngồi, mời ngồi.
Hai gã cảnh sát đều có điểm luống cuống tay chân.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cảm ơn, phiền hai anh thông báo với lãnh đạo chi đội một tiếng được không?
- Vâng, vâng. Tiểu Quách, cậu ở đây tiếp Chủ tịch huyện Phạm, tôi đi tìm lãnh đạo.
Gã cảnh sát lớn tuổi hơn, rõ ràng là người thông minh, kinh nghiệm phong phú. Không đợi Tiểu Quách hồi phục tinh thần lại, y đã chạy ra khỏi phòng, bỏ lại Tiểu Quách một mình. Phạm Hồng Vũ tuy rằng trẻ tuổi, nhưng lại là Chủ tịch một huyện, lại còn đến tận cửa “khởi binh hỏi tội”, làm cho người ta cảm thấy áp lực rất lớn.
Gã cảnh sát lớn tuổi hơn vừa đi khỏi, Tiểu Quách liền luống cuống chân tay, trên trán rất nhanh đổ mồ hôi.
Phạm Hồng Vũ cũng không cố làm ra vẻ trước mặt tiểu cảnh sát, chỉ mỉm cười, nhiều hứng thú đánh giá bốn phía. Đây là một gian phòng rất lớn, bên trong có đến bảy tám cái bàn làm việc. Đoán chừng là phòng làm việc chung của chi đội cảnh sát hình sự.
Loại phòng làm việc này, Phạm Hồng Vũ rất quen thuộc.
Ở thế giới kia, Phạm cảnh quan đã từng ở trong căn phòng như vầy rất nhiều năm. Giờ nhìn lại cảm thấy rất thân thiết.
- Chủ tịch huyện Phạm, mời ngồi. Các vị, mời ngồi.
Tiểu Quách rốt cuộc hồi phục tinh thần, vội vàng nói. Y nhìn so với Phạm Hồng Vũ còn trẻ hơn, phỏng chừng là vừa mới tham gia công tác không bao lâu, trên mặt còn lưu lại chút trẻ con.
Phạm Hồng Vũ cười gật đầu, rồi ngồi xuống một cái bàn làm việc.
Lôi Minh ở bên cạnh hạ giọng nói:
- Chủ tịch huyện, có cần trực tiếp tìm Bí thư Tiêu hay không?
Bí thư Tiêu chính là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy kiêm Cục trưởng cục Công an Tiêu Hàn Nguyệt, “lão đại” của hệ thống chính trị pháp luật thành phố Tề Hà. Lôi Minh nghĩ, Đỗ Song Ngư mặc dù là do chi đội hình sự của cục Công an thành phố bắt giữ, nhưng chi đội cảnh sát rõ ràng chỉ là chấp hành nhiệm vụ. Cho dù là Chi đội trưởng cũng không có khả năng tự tiện làm ra quyết định này. Tìm lãnh đạo chi đội, trên thực tế cũng chẳng có tác dụng gì. Muốn tìm, chi bằng tìm “chính chủ”.
Phạm Hồng Vũ khẽ lắc đầu.
Tiêu Hàn Nguyệt khẳng định là phải tìm, nhưng không phải bây giờ. Phạm Hồng Vũ cũng không phải không rõ ràng, cảnh sát hình sự chỉ là người chấp hành mà thôi, chứ không phải người quyết định. Tuy nhiên, trình tự này là phải đi. Phạm Hồng Vũ không muốn người ta lên án, ỷ vào cái tấm biển thư ký Chủ tịch tỉnh của mình, không thèm xem đồng chí ở cơ sở Tề Hà vào mắt.
Ước chừng hai chục phút sau, trên hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập. Rất nhanh, cửa phòng làm việc được đẩy ra. Ba gã cảnh sát bước vào. Người đi trước ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, mặc trang phục cảnh sát, tóc húi cua, khung xương thô to nhưng dáng người lại gầy yếu, chẳng làm cho người ta có cảm giác cường tráng, khôi ngô gì cả. Tuy nhiên, đôi mắt lại rất sáng ngời, sắc bén.
- Chủ tịch huyện Phạm xin chào.
Gã cảnh sát trung niên vừa vào cửa, ánh mắt vung mạnh, lập tức nhìn thấy Phạm Hồng Vũ ngay, liền bước đến, từ xa đã vươn hai tay ra.
- Xin chào!
Phạm Hồng Vũ đứng dậy, bắt tay với y.
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi là Cao Chấn Đông, là người phụ trách của chi đội hình sự.
Gã cảnh sát trung niên và Phạm Hồng Vũ nhiệt tình bắt tay, sau đó tự giới thiệu mình. Nhìn gã bây giờ cười rất vui vẻ, ai có thể nghĩ ba giờ trước đây, gã đã cho người bắt thư ký của Phạm Hồng Vũ.
- Chi đội trưởng Cao, xin chào. Tôi lần này đến đây là có chút vấn đề, muốn hướng chi đội trưởng Cao thỉnh giáo.
Phạm Hồng Vũ cũng mỉm cười, không nóng không vội nói.
Cao Chấn Đông mặt không đổi sắc, đối với mục đích đến đây của Phạm Hồng Vũ rất rõ ràng. Vẫn vẻ mặt tươi cười như trước, nói:
- Tôi hiểu mà, Chủ tịch huyện Phạm, mời cậu vào phòng làm việc của tôi. Nơi này nóng quá.
Lý do này cũng có chút hứng thú.
- Được, vậy làm phiền Chi đội trưởng Cao.
- Không phiền, không phiền. Chủ tịch huyện Cao, xin mời.
Phạm Hồng Vũ cũng không vội vàng đáp, giới thiệu Hoàng Tử Hiên với Cao Chấn Đông:
- Chi đội Cao, đây chính là Hoàng Tử Hiên, là đồng nghiệp của tôi, Chủ tịch nông trường Triều Dương.
Cao Chấn Đông vội vàng bắt tay Hoàng Tử Hiên:
- Xin chào, Chủ tịch Hoàng.
Hoàng Tử Hiên cũng không có được công phu dưỡng khí như Phạm Hồng Vũ, sa sầm mặt, rất cứng ngắc bắt tay Cao Chấn Đông, miệng rặn ra một câu “xin chào”, thì chẳng còn nói câu nào. Hoàng Tử Hiên nghĩ, bày ra bộ dạng vờ vịt như trong quan trường, chi bằng trực tiếp giết y thì hơn. Không có trừng mắt với Cao Chấn Đông, xem như đã là Hoàng Tử Hiên tự kềm chế lắm rồi.
Cao Chấn Đông sắc mặt hơi trầm xuống, có vẻ xấu hổ, nhưng rồi lại tươi cười ngay.
Đã sớm nghe qua Hoàng Tử Hiên của nông trường Triều Dương là một tên lưu manh, dám dẫn người tấn công đồn công an. Hiện tại vừa thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền. Loại tính cách này, cũng chỉ làm được cán bộ ở nông trường mà thôi. Nông trường dù sao cũng là một đơn vị bán quân sự, so với quan trường chân chính khác nhau rất lớn.
Nếu là ở huyện, Hoàng Tử Hiên cho dù có ngồi được chức Chủ tịch huyện cũng chưa chắc đã vững.
Cho nên nói, con người cả đời, chú ý nhất chính là vận khí.
Lập tức Phạm Hồng Vũ, Hoàng Tử Hiên và Cao Chấn Đông bước vào văn phòng Chi đội trưởng. Văn phòng Chi đội trưởng trang hoàng so với phòng làm việc chung xa hoa hơn nhiều. Ngoại trừ không có phòng trong phòng ngoài, thì so với phòng làm việc của Chủ tịch huyện Phạm không kém chút nào.
Điều hòa không khí của văn phòng chi đội trưởng mở rất mát. Quả thật so với phòng làm việc lớn thì mát mẻ hơn nhiều.
Một số chi đội ở cục Công an thành phố đều chính thức là biên chế cấp phó phòng. Cao Chấn Đông là chi đội trưởng, được hưởng thụ đãi ngộ này là tương đối cao.
- Nào, Chủ tịch huyện Phạm, Chủ tịch Hoàng, mời ngồi.
Cao Chấn Đông mời Phạm Hồng Vũ và Hoàng Tử Hiên ngồi xuống trước, rồi cầm hai chai nước khoáng tới, đặt trước mặt mọi người.
Trong giai đoạn này, nước khoáng vừa mới xuất hiện không bao lâu. Hai ba đồng một chai, tuyệt đối là hàng xa xỉ. Đơn vị bình thường cũng không được xa hoa như vậy. Chỉ có khách quý thì mới được hưởng thụ loại đãi ngộ này mà thôi.
Nếu qua vài năm nữa, việc cung cấp nước khoáng trở nên phổ biến, thì khách quý sẽ quay trở lại hưởng thụ đãi ngộ nước trà.
----------oOo------.