Hai đồng nghiệp thư ký cũng nhận ra được tình thế khá căng thẳng, không ai dám có một động tĩnh nhỏ nào cả, sợ có chút tiếng động sẽ rước họa vào thân.
Với tính cách xưa nay của Trịnh Mỹ Đường các đồng nghiệp ai cũng hiểu rõ cả, chuyện gì không thích thì “trút giận sang người khác”, đó chính là đặc điểm của Trịnh Mỹ Đường. Còn Phạm Hồng Vũ thì không phải cạn tình cạn nghĩa như vậy. Uy phong của Trịnh Mỹ Đường ở cơ quan Tỉnh ủy khá nổi bật, thậm chí khá áp đảo đối với bí thư Tỉnh ủy thứ nhất Tào Thành, gã ta chỉ có một lần bị hoảng sợ khi nằm trong tay Phạm Hồng Vũ.
Hiện giờ, bỗng nhiên Phạm Hồng Vũ đến đây bảo có chuyện đại sự xảy ra.
Có trò hay để nhìn.
Thời điểm này, cửa phòng bằng gỗ lim của Viên Lưu Ngạn mở, một người cán bộ trung niên hiện ra ở cửa, nhìn kỹ đó chính là Tỉnh ủy Ủy viên Thường vụ, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Tự Quân.
Tự Quân ở cửa xoay người lại, hướng bên trong cúi đầu chào, vẻ mặt khá tươi cười, đó chính là chào tạm biệt Viên Lưu Ngạn...
Viên Lưu Ngạn cũng mỉm cười gật đầu, bỗng nhiên vẻ mặt đọng lại nụ cười có chút kinh ngạc.
Không thể nghi ngờ, chính là Bí thư Viên nhìn thấy Chủ tịch huyện Phạm.
- A, Chủ tịch huyện Phạm hả?
Tự Quân nhẹ nhàng xoay người lại, lập tức ngẩn đầu ưởn ngực, uy phong lẫm liệt, dường như đó là người khác, đôi mắt nhìn xoáy dường như ngạc nhiên khá sâu sắc.
- Chào ngài, Trưởng ban Tự.
Phạm Hồng Vũ hơi cúi đầu, nho nhã lễ độ nói.
Tự Quân nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, hướng Phạm Hồng Vũ khẽ gật đầu, còn hướng Trịnh Mỹ Đường và Trưởng phòng Giản gật sơ qua, không nói câu nào, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi mà đi.
Phân công công việc của lãnh đạo tỉnh ủy chủ chốt, trước đó không lâu tiến hành điều chỉnh công tác, công việc của Mặt trận Tổ quốc đều đến để Viên Lưu Ngạn phân công công việc. Tự Quân xuất hiện ở văn phòng của Viên Lưu Ngạn đó cũng là điều dễ hiểu.
Trưởng phòng Giản liền hướng Trịnh Mỹ Đường hạ giọng nói:
- Bí thư Trịnh, xin đợi một chút để tôi báo cáo với Bí thư Viên.
- Được.
Trịnh Mỹ Đường gật gật đầu, lập tức chỉnh lại trang phục cho nghiêm túc, giơ tay vuốt tóc.
Trưởng phòng Giản nhẹ nhàng đẩy cửa mở bước vào, còn chưa mở miệng bên trong liền nghe tiếng của Viên Lưu Ngạn nói:
- Tiểu Giản, mau gọi Phạm Hồng Vũ vào đây.
Đang chỉnh sửa lại dáng vẻ Trịnh Mỹ Đường có chút không ngờ, hai tay đang vuốt tóc đứng sựng lại.
- Dạ, Bí thư Viên.
Trưởng phòng Giản không dám nói nhiều, liền xoay người bước ra, chuyển hướng về phía Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch huyện Phạm, Bí thư Viên mời cậu vào.
Khi nói không dám nhìn Trịnh Mỹ Đường.
Thật sự nhìn sắc mặt của Bí thư Trịnh rất không tốt, xanh hơn con thú “ Mặt xanh”.
- Được, cảm ơn Trưởng phòng Giản.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười bước về phía trước.
Mặc dù biết trong lòng Trịnh Mỹ Đường giận đến phát điên, vô cùng buồn bực, Trưởng phòng Giản lại không dám làm trái quy định, rất khách khí dẫn Phạm Hồng Vũ vào văn phòng.
- Bí thư Viên, đồng chí Phạm Hồng Vũ đến rồi ạ.
Viên Lưu Ngạn đang ngồi ở bàn làm việc của mình, thân mình hơi dựa vào ghế xoay, ánh mắt có cái nhìn vô cùng lợi hại quan sát khắp người Phạm Hồng Vũ, gật gật đầu, không nói lời nào.
Phạm Hồng Vũ bước nhanh lên phía trước, đến trước mặt Viên Lưu Ngạn cuối chào, cao giọng nói:
- Bí thư Viên khỏe không?
Viên Lưu Ngạn gật đầu chào hắn, vẫn như trước không nói lời nào.
Trưởng phòng Giản do dự một chút, vẫn làm theo quy tắc rót cho Phạm Hồng Vũ một chén trà, nhẹ nhàng đặt trước phòng của Viên Lưu Ngạn, lại rót nước đầy chén của Viên Lưu Ngạn, thấy Viên Lưu Ngạn không nói gì mới nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Viên Lưu Ngạn không bảo Phạm Hồng Vũ ngồi xuống, nhìn hắn chậm rãi hỏi:
- Phạm Hồng Vũ, Cục trưởng Lâm của Mặt trận Tổ quốc đang ở huyện Vân Hồ điều tra nghiên cứu khảo sát, công việc tiến triển đến đâu rồi?
Lại không gọi hắn là Chủ tịch huyện mà gọi thẳng tên Phạm Hồng Vũ.
Tuy nhiên với sự chênh lệch về tuổi tác cũng như chức vụ thì Viên Lưu Ngạn có nói như vậy cũng không có gì gọi là vô lễ.
Phạm Hồng Vũ đứng thẳng lưng, tư thế rất nghiêm chỉnh, nói:
- Báo cáo Bí thư Viên, chuyện có liên quan đến công việc Mặt trận Tổ quốc, huyện ủy đang phụ trách công việc, Đồng chí Lục Cửu đang cùng đi tiến hành nghiên cứu khảo sát với Cục trưởng Lâm.
Viên Lưu Ngạn cười nhạt một tiếng nói:
- Vớ vẩn, chuyện tiếp đoàn Chuyên gia Hongkong một tay cậu đón tiếp, thúc đẩy, sao lại là Lục Cửu tiếp họ?
Phạm Hồng Vũ hoảng sợ.
Viên Lưu Ngạn không ngờ nói với hắn từ “ vớ vẩn”.
Nhưng Phạm Hồng Vũ lập tức bình thường trở lại, có nhiều cán bộ lãnh đạo thế hệ trước quả thật khi nhìn vào thì khá hiền lành. Trên thực tế, những người đồng trang lứa với Viên Lưu Ngạn đã trải qua có được “phẩm chất anh hùng” của thời đại đó, đó là thời đạ vẻ vang của người thất học, người có tri thức cẩm thấy hổ thẹn, ai nghèo văn hóa thì càng vinh quang, thậm chí ngụy tạo cho mình thành giáo sư đầy bụng kinh luân, khi đưa ra những lời phát biểu, đều có lời lẽ thô tục.
Những từ ngữ đánh rắm đều xuất hiện trong lời nói của ông ta.
Hơn nữa ngoại từ “vớ vẩn” chính Viên Lưu Ngạn nói trắng ra không chút quanh co lòng vòng. Với phân tích thì đó không phải là cách nói chuyện của Viên Lưu Ngạn, và cũng không giống cách nói chuyện của vô số đại quan lớn. Không hiểu sao lúc này cách nói chuyện của Viên Lưu Ngạn đối với Phạm Hồng Vũ lại ngoại lệ như vậy.
Có lẽ trong mắt Viên Lưu Ngạn thì Phạm Hồng Vũ căn bản không đáng để ông ta“ nói năng cẩn thận”.
Phạm Hồng Vũ tỉnh táo mà đáp:
- Bí thư Viên, Đoàn chuyên gia Hongkong đến là do tôi mời đến nhưng quy định cũng là quy định, công tác Mặt trận Tổ quốc huyện chính phủ với quyền Chủ tịch huyện như tôi không thể nào thay thế được.
Nếu Viên Lưu Ngạn đã thẳng thắn nói với hắn như vâỵ nên Chủ tịch huyện Phạm cũng không cần nói “cẩn thận” nữa.
Viên Lưu Ngạn chỉ “hừ” một tiếng.
Phạm Hồng Vũ không ngờ trước mặt ông ta lại nói phép tắc.
- Làm việc không thể quơ đũa cả nắm, bảo thủ không chịu thay đổi, phải căn cứ tình huống thực tế mà thực hiện. Đoàn Chuyên gia Hongkong đều được cậu mời đến, cậu hiểu rõ được mọi chuyện, đồng chí Lâm Vũ Tường đã gọi điện phản ánh tình hình nói nhiều về đoàn Chuyên gia Hongkong, Lục Cửu và những người khác không quen thuộc mọi chuyện, hy vọng cậu có thể giao lưu với bọn họ một chút. Chuyện này lãnh đạo Mặt trận Tổ quốc khá xem trọng, sao huyện các cậu lại phớt lờ chứ? Sau khi trở về phải toàn lực ứng phó, phối hợp làm việc với Lâm Vũ Tường. Đây chính là nhiệm vụ, cần phải thực sự được xem trọng.
Viên Lưu Ngạn ngồi thẳng người, uy phong nói.
- Dạ được, Bí thư Viên, tôi sẽ chuyển chỉ thị của ngài đến các đồng chí ở huyện.
Lời nói này khen chê chưa rõ, Viên Lưu Ngạn liếc hắn một cái nói:
- Hôm nay cậu đến đây có chuyện gì vậy?
Phạm Hồng Vũ không chút do dự nói:
- Bí thư Viên, tôi đến để tố cáo.
- Tố cáo?
Câu nói này hiển nhiên vượt qua khỏi dự kiến của Viên Lưu Ngạn..
- Tố cáo chuyện gì? Tố cáo ai?
- Tôi đến tố cáo đồng chí Trịnh Mỹ Đường.
Bộ dáng Phạm Hồng Vũ thật sự khá nghiêm trọng.
Một lát sau, Viên Lưu Ngạn trầm giọng hỏi:
- Cậu tố cáo hắn vì chuyện gì?
- Tôi tố cáo anh ta phá hủy ổn định tình hình chung và làm mất tình đoàn kết của thành phố Tề Hà.
- Vớ vẩn.
Viên Lưu Ngạn “hừ” một tiếng, vẻ mặt có chút không hài lòng.
- Bí thư Viên, hôm trước Cục công an thành phố Tề Hà không hiểu sao lại đến Nông trường Triều Dương bắt Đỗ Song Ngư. Đồng chí Đỗ Song Ngư là Phó chánh văn phòng Nông trường Triều Dương, là truyền tin viên của tôi.
- Hừ, hừ, tên Đỗ Song Ngư này tôi biết, ba tháng trước có gây rối, gã ta chính là phần tử lãnh đạo hàng đầu xúi dục. Sao chỉ trong nháy mắt đã biến thành Phó chánh văn phòng Nông trường Triều Dương rồi hả? Phạm Hồng Vũ cậu có biết cậu làm vậy thì tính chất vấn đề nghiêm trọng đến mức nào không? Là cậu bao che, tụ tập chúng gây rối, kích động vài trăm người vây quanh Ủy ban Thành phố, cậu cho đó là trò chơi tập làm người lớn sao? Đó là phần tử hư hỏng, cậu chẳng những không xử lý mà còn đề bạt trọng dụng, có chuyện gì xảy ra vậy?
Viên Lưu Ngạn không chút khách khí khiển trách, vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc.
- Bí thư Viên, tôi không cho Đỗ Song Ngư là kẻ xấu.
Phạm Hồng Vũ cũng không chút khách khí đáp, đối chọi một cách gây gắt.
- Tình huống lúc đó người tự mình ở hiện trường cũng thấy được, công nhân viên chức ở Nông trường Triều Dương không có hành động gì gây hư hại của công cả. Vấn đề của Nông trường Triều Dương đã được đề cập qua mấy thập niên rồi, không được giải quyết thích đáng, nên quần chúng đưa ra ý kiến là đương nhiên rồi. Không biết quần chúng phản ánh bao nhiên lần, nhưng cũng không có một lần được giải quyết tốt, đều lừa gạt. Chuyện như vậy mà bỏ qua theo tôi thấy thật sự không chút công bằng nào cả. Tôi cho rằng chuyện xảy ra ở tháng ba năm nay mà bị xem là gây rối, đó chỉ là tình huống muốn phản ánh ý kiến của mình lên thượng cấp, tuy nhiên phương pháp của họ hơi quá kích. Chính Bí thư Vinh đã phê bình họ ngay tại chỗ, họ đã nhận thức được sai lầm rồi, trong ngày nhanh chóng quay về nông trường, không có bất cứ hành vi nào quá kích cả. Chuyện này cho được xem là đã giải quyết đích đáng, hiện tại ở Nông trường Triều Dương đã có nhiều thay đổi, cán bộ công nhân viên muốn đồng tâm hiệp lực thực hiện công việc, tình hình tiến triển khá tốt. Đột nhiên đồng chí Trịnh Mỹ Đường lại ra lệnh cho Cục công an bắt đồng chí Đỗ Song Ngư, đó chẳng phải là cố ý gây sự, là cố ý phải hỏng đại cục việc đoàn kết nội bộ của Nông trường Triều Dương sao? Hôm qua tôi có đến nhà đồng chí Trịnh Mỹ Đường để nói đến chuyện này, Trịnh Mỹ Đường chẳng những không nhận ra sai lầm của mình còn lấy quyền lực ức hiếp người, tiếp tục sai lầm của mình càng ngày càng xa hơn. Chính vì thế hôm nay tôi cố đến gặp ngài phản ánh tình hình, hy vọng đồng chí Trịnh Mỹ Đường có thể lập tức sữa chữa hành vi sai trái của mình, không được can thiệp vào công tác của Cục công an, càng không được muốn bắt ai thì bắt. Nhân danh pháp luật, tôi kiên quyết phản đối.
- Thật càn gỡ.
Viên Lưu Ngạn đập mạnh tay xuống bàn quát lớn một tiếng.
Phạm Hồng Vũ này, lá gan cũng lớn thật.
Không ngờ chạy đến phòng làm việc của ông ta nói năng như vậy, chẳng những tố cáo đại bí thư của hắn.Qua lời nói của hắn có thể mơ hồ có ý chỉ trích Viên Lưu Ngạn.
Thật sự quá ngông cuồng, quá kiêu ngạo.
- Trịnh Mỹ Đường là Phó bí thư Thành ủy, là lãnh đạo thượng cấp của cậu, cậu không hiểu điều này sao? Sao lại nói phá hỏng tình đoàn kết đại cuộc. Thật nực cười! Chẳng lẽ bắt Đỗ Song Ngư thì tạo nên lỗ thủng, mọi người đều muốn tạo phản sao?
- Tự cho mình là đúng, lên tiếng đe dọa.