Lâm Vũ Tường và Phạm Hồng Vũ vừa rời khỏi phòng làm việc, Tự Quân liền đứng dậy, chậm rãi bước ra đằng sau bàn công tác, ngồi xuống, suy nghĩ một chút, liền nhấc điện thoại lên gọi. - A lô.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói uy nghiêm, đó chính là Phó Bí thư Thành ủy Viên Lưu Ngạn.
- Bí thư Viên.
Tự Quân mỉm cười chào hỏi, rất thật thà, có thể thấy được quan hệ giữa hai người này rất thân cận.
- Ồ, là lão Tự à, có chuyện gì không?
Quả nhiên giọng nói của Viên Lưu Ngạn cũng trở nên vô cùng bình thản.
- Vừa rồi Phạm Hồng Vũ đến chỗ tôi, nói chuyện với mấy người Lâm Vũ Tường rồi… Tự Quân lập tức báo cáo tình hình cho Viên Lưu Ngạn. - Bọn họ đi Vân Hồ rồi.
- Được, tôi biết rồi, chuyện này, Ủy ban Mặt trận Tổ quốc các ông rất coi trọng, phối hợp với các đồng chí ở Mặt trận Tổ quốc Trung ương, có rất nhiều kinh nghiệm mà.
Viên Lưu Ngạn bình thản phân phó.
Tự Quân liền nói: - Được, Bí thư Viên, tôi sẽ sắp xếp. Phạm Hồng Vũ sau khi tời khỏi nhà khách Thanh Sơn, lập tức đi ô tô đến khách sạn Mai Sơn. Dù sao, Chủ tịch huyện cũng không muốn lấy hóa đơn về thanh toán, tiêu tiền của mình, tự nhiên cũng được ở thoải mái hơn.
Chủ tịch huyện Phạm không phải thánh nhập môn đồ, không đem đạo đức của mình nhập hoàn toàn. Muốn đánh bại những kẻ xấ, chỉ có một cách duy nhất là mình phải xấu hơn chúng mà thôi.
Phạm Hồng Vũ vào rửa mặt mũi xong, lập tức nhấc điện thoại trên bàn lên, gọi đến văn phòng của Lục Cửu. Hiện tại đã hơn năm giờ, Chủ tịch huyện cũng không dám khẳng định là Bí thư Lục có đang ở văn phòng hay không.
Cũng may mà chốc lát sau đầu dây bên kia đã có người nhấc máy.
- Xin chào, vị nào vậy?
Đúng là Lục Cửu.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói: - Bí thư Lục, có một chuyện muốn thông báo với ông đây.
Trước khi hắn lên tỉnh, thì cũng phải thông báo cho Lục Cửu một tiếng. Đi yết kiến lãnh đạo tỉnh vì công vụ như vậy, Phạm Hồng Vũ bình thường đều không giữ bí mật với Lục Cửu, như vậy để đỡ bị Lục Cửu nghi kỵ, điều đó là không cần thiết. Đương nhiên nếu như là đi vì việc cá nhân thì lại là chuyện khác.
- Ha ha, Chủ tịch huyện khách khí rồi, mời nói. Phạm Hồng Vũ đem nội dung nói chuyện với đám người Lâm Vũ Tường đơn giản nói lại một lần, có hơi thay đổi một chút xíu, đem những lời đánh giá cao của lãnh đạo Mặt trận Tổ Quốc TƯ đối với hắn chuyển thành đối với công tác của Ủy ban Mặt trận Tổ quốc huyện Vân Hồ.
Lục Cửu nghe xong, hai hàng lông mày dựng lên, thần sắc tỏ ra kinh ngạc, xen lẫn với chút niềm vui bất ngờ. Thật sự không nghĩ rằng công tác của Ủy ban Mặt trận Tổ quốc huyện lại được đánh giá cao như vậy.
- Bí thư, sáng mai, mấy người cục trưởng Lâm muốn đích thân đến Vân Hồ chúng ta điều tra nghiên cứu khảo sát.
- Được được, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh. Lục Cửu lập tức nói, giọng điệu vô cùng sung sướng. Sau đó lại nói thêm một câu: - Chủ tịch huyện vất vả rồi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, khiêm tốn vài lời.
Cúp máy xong, Phạm Hồng Vũ nằm dài xuống ghế sô pha, châm một điếu thuốc hút, rất thoải mái. Trong khoảng thời gian này, Chủ tịch huyện Phạm thật sự là mệt mỏi, việc công việc tư, nhiều vô kể.
Đương nhiên, chủ yếu là phí sức, chứ thể lực hắn vẫn không vấn đề gì.
Hút thuốc xong, Phạm Hồng Vũ lại nhấc điện thoại lên, gọi khách sạn mang cơm đến, không có ý định ra ngoài ăn.
Đúng vào lúc này, máy nhắn tin lại reo lên, Phạm Hồng Vũ cầm lên nhìn, đó là tin nhắn của Bành Na gửi đến: Anh, nghe nói người của Mặt trận Tổ quốc TƯ đến rồi, muốn tổng kết kinh nghiệm công tác của Ủy ban Mặt trận Tổ quốc huyện Vân Hồ.
Thời gian trước, trên thị trường giới thiệu nhiều loại máy nhắn tin tiếng Trung, Phạm Hồng Vũ đã đổi mới một cái.
Thật ra ở Giang Khẩu đã xuất hiện điện thoại di động, nhưng to như cục gạch, vẫn chỉ dùng ở nhà, hoặc mang đi để đề phòng đánh nhau mà thôi.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, trực tiếp gọi điện cho Bành Na.
- Na Na, đang ở chỗ nào thế?
- Vừa tan ca, đang ở ký túc xá thôi, anh đang ở đâu đấy? Nhận được tin nhắn của em chưa?
Giọng nói của Bành Na rất ngọt ngào, mỗi lần nhận được điện thoại của Phạm Hồng Vũ, Bành Na đều rất vui vẻ.
- Nhận được rồi. Em ăn chưa? Anh mời em đi ăn nhé. Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên tâm trạng rất tốt. Vốn không có ý định đi tìm Bành Na, nhưng Bành Na chủ động liên hệ với hắn, thì lại là chuyện khác, hắn cũng rất nhớ Bành Na.
- Hả…anh đang ở tỉnh à? Đang ở đâu?
Bành Na lập tức vui mừng hô ra tiếng.
Phạm Hồng Vũ khẽ nói: - Khách sạn Mai Sơn, em đến nhé, anh sẽ chờ em cùng đi ăn.
Bành Na cao hứng: - Được, em sẽ đến ngay.
Cúp máy xong, Phạm Hồng Vũ tưởng tượng cảnh Bành Na nhảy nhót vui mừng, mỉm cười lắc đầu.
Tốc độ của Bành Na rất nhanh, chừng mười phút sau đã nghe thấy tiếng gõ cửa, cửa vừa mở ra, thân hình xinh đẹp của Bành Na xuất hiện trước cửa.
- Anh…
Bành Na có chút lo lắng kêu lên một tiếng, cô tưởng là mình vào nhầm phòng.
Bỗng nhiên sau lưng có một bàn tay to ôm chặt lấy cô.
- Ya….
Do không chuẩn bị, Bành Na lập tức la lớn, khuôn mặt xinh đẹp trở nên đỏ ửng.
- Nhớ anh không?
Phạm Hồng Vũ ghé vào tai cô, khẽ nói.
---
Bành Na chỉ cảm thấy lỗ tai mình ngưa ngứa, cổ co rút lại, cả người mềm nhũn không còn chút khí lực. Con gái “được” người đàn ông cô yêu “tập kích” từ phía sau, đều trở nên yếu ớt như vậy…
Đầu lưỡi ướt át của Phạm Hồng Vũ, liếm liếm vành tai mềm mại của cô, hai tai di chuyển đên đôi gò bồng đảo, cảm giác như đôi gò này đầy đặn thêm vài phần. - Anh…
Bành Na run rẩy kêu lên, cả người đều mềm nhũn, nếu không phải có Phạm Hồng Vũ ôm phía sau thì có lẽ cô ngã tuột xuống đất rồi.
- Nào, cho anh xem, có gầy hay không?
Phạm Hồng Vũ từ phía sau quay tới, mỉm cười đánh giá Bành Na.
- Tốt lắm, không gầy, rất xinh đẹp.
Phạm Hồng Vũ liền gật đầu, vẻ mặt chiều chuộng.
Bành Na bỗng ôm lấy hắn, nhón chân lên hôn hắn một cái, hai mắt lệ rưng rưng.
Phạm Hồng Vũ cũng hôn trán cô, rồi đưa tay xuống bế bổng cô lên, đi đến chỗ ghế salon, ngồi xuống, đặt Bành Na ngồi lên đùi mình.
Bành Na hai tay ôm cổ hắn, thấp giọng nỉ non: - Anh, em rất nhớ anh.
Phạm Hồng Vũ cúi đầu hon xuống, Bành Na cũng đáp lại, hai đôi môi quyện chặt lấy nhau. Bàn tay thô to của hắn bắt đầu từ sau lưng di chuyển vào bên trong, luồn qua nội y co dãn, ôm trọn lấy hai trái đào tiên căng tròn.
Thân mình Bành Na khẽ run lên, phát ra tiếng kêu rên rỉ. Cô rõ ràng cảm nhận được dưới mông của mình đang có vật cứng “quật khởi”
Tuy nhiên nhân viên đưa cơm của khách sạn, rất mất lịch sự, đã cắt ngang “nhã hứng” của Chủ tịch huyện Phạm. Hắn cằn nhằn một tiếng ra mửa cửa, sửa sang lại quần áo, Bành Na mặt đỏ ửng, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh sửa sang lại mình.
Bữa tối mà khách sạn mang đến rất phong phú, những món ăn ngon mắt bày trên chiếc bàn nhỏ.
Bành Na từ nhà vệ sinh đi ra, trên mặt còn dính chút nước, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ ít nhiều vẫn có vài phần ngại ngùng.
Lúc ăn cơm, Bành Na mới nhớ tới “:chuyện nghiêm túc”, liền vội vàng nói: - Anh, người của Mặt trận Tổ quốc TƯ đến tìm anh, có chuyện gì vậy?
Thân là phóng viên báo tỉnh, tin tức của Bành Na cũng rất linh thông.
- Điều tra tổng kết kinh nghiệm tiên tiến, ha ha, chuyện đoàn chuyên gia Hongkong đó, bọn họ chơi trò gian trá rồi.
Phạm Hồng Vũ cười cười, khẽ nói, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường.
Bành Na lập tức lo lắng, nói: - Không đáng lo chứ? Có phải có người định giở trò gì không?
- Không sao đâu, em đừng lo lắng. Bất kể ai giở trò thì cũng không phải đơn giản đâu, nào, nếm thử món này đi, rất ngon đấy.
Phạm Hồng Vũ gắp cho Bành Na miếng thức ăn, cười nói.
Thật ra sự tình không nhẹ nhàng như hắn nói, chỉ là hắn không muốn Bành Na lo lắng mà thôi. Có một số việc, phải do một mình mình đối mặt.
----------oOo------.