Phạm Hồng Vũ cũng giống như vậy.
Bảo Hưng ở một bên giải thích:
- Bộ đội cảnh vệ của chúng tôi nhiệm vụ tác chiến chủ yếu là bảo vệ thành phố. Chiến đấu trên đường phố cũng là bài học huấn luyện quan trọng.
Cho nên, y nhất định phải đặt một mô hình đường phố thật lớn trong phòng khách để thỉnh thoảng nghiên cứu.
Phạm Hồng Vũ cười gật đầu, cũng không nói tiếp vấn đề này nữa, tránh cho Bảo Hưng khó xử.
Điều này dính đến cơ mật quân sự.
Phạm Hồng Vũ lập tức xoay người, nhìn bản đồ quân sự thật to treo trên tường, nói:
- Bảo Hưng, xem ra trong khoảng thời gian này, anh đã hạ không ít công phu.
Bảo Hưng cũng không phủ nhận, cười gật đầu:
- Đúng vậy, muốn làm tấm bản đồ này cũng không dễ dàng gì. Tôi lúc còn học ở trường quân sự đã làm nó. Tôi cũng có bạn học ở bên trường quân đội làm cùng.
- Thế kết quả phân tích của anh như thế nào?
Bảo Hưng liền cầm lấy một cây thước thật dài, chỉ tấm bản đồ nói:
- Cậu nói không sai, hiện tại Vùng Vịnh chính là một cái thùng thuốc súng, mà tổng tống Irac Saddam Hussein là một cái ngòi nổ. Cái thùng thuốc súng này bao giờ nổ thì còn phải xem ngòi nổ có nổ nổi hay không.
Phạm Hồng Vũ không khỏi bật cười.
Bảo Hưng dùng từ "ngồi nổ" hình dung rất chuẩn xác.
Bảo Hưng lại nói tiếp:
- Saddam Hussein người này là điển hình của một người kiêu ngạo, ngông cuồng, tự đại đến cực điểm. Từ sau khi ông ta lên chức, Iraq càng không ngừng chiến tranh. Nhưng đánh với Iran tám năm rồi mà cũng chẳng chiếm được tiện nghi gì. Lại thỉnh thoảng khiêu khích mấy nhóm sắc tộc, muốn trở thành anh hùng thế giới. Cho nên, anh nói rất đúng, Saddam sẽ không lặng yên như vậy. Nhất định sẽ còn gây ra động tĩnh rất lớn.
- Vậy cậu cảm thấy Saddam Hussein sẽ gây ra động tĩnh gì nữa?
Phạm Hồng Vũ hỏi, nhưng cách hỏi như vậy chẳng khác nào dẫn đường.
Bởi vì hắn sớm biết chuyện đã trải qua như thế nào và kết cục của Saddam Hussein là ra sao. Trong mắt của Phạm Hồng Vũ lúc này, người đang giễu võ dương oai ở vùng vịnh này bất quá chỉ là âm hồn đã chết nhiều năm mà thôi.
- Chiến tranh đối ngoại, chiến tranh xâm lược.
Bảo Hưng không chút do dự nói.
- Lý do gì chứ?
- Tuy rằng Saddam Hussein ở trong nước thống trị cực đoan, nhưng trên thực tế địa vị thống trị của ông ta cũng không phải rất củng cố. Trong lịch sử, Irag là một quốc gia tôn giáo. Nhưng chính quyền Iraq bây giờ lại không phải là chính quyền tôn giáo hợp nhất, lực ngưng tụ không đủ. Saddam Hussein chủ yếu dựa vào chính sách cao áp để duy trì thống trị. Hồi giáo trong các địa vị lãnh đạo rất ít. Mâu thuẫn xung đột tôn giáo rất gay gắt. Saddam Huseein không kêu gọi sức mạnh tôn giáo, đơn thuần dựa vào chính sách cao áp để duy trì thống trị, nên sẽ không vững chắc. Chỉ có không ngừng phát động chiến tranh đối ngoại thì mới có khả năng duy trì quyền lực trong tay ông ta. Lấy danh nghĩa an toàn quốc gia, tiêu diệt sạch những người chống đối, đồng thời tạo nên hình tượng anh hùng cho ông ta. Cho nên, bây giờ cần ngồi xem ai đánh với ai và khi nào thì đánh.
Phạm Hồng Vũ giơ ngón tay cái lên.
Mấy thứ này đối với hắn chỉ như là kiến thức phổ thông. Nhưng Bảo Hưng lại có thể phân tích rõ ràng như vậy thì cũng không đơn giản. Dù sao lúc này cũng mới chỉ là đầu thập niên 90, máy tính, internet vẫn còn chưa phổ biến. Con đường tin tức cực kỳ bế tắc. Quần chúng phổ thông đối với tình huống trong nước cũng còn chưa rõ ràng lắm, làm sao còn có thể đi chú ý trạng thái ở Iraq chứ?
Bảo Hưng công phu lần này không thể nói là hạ không sâu.
Lúc này, Đông Vũ bưng trà ra, thấy hai người đang đứng thì đặt nước trà lên bàn, mỉm cười nói:
- Hai anh em đang nghiên cứu gì vậy? Thời gian gần đây, Bảo Hưng cứ như bị ma nhập, suốt ngày tìm hiểu về sự kiện vùng vịnh.
- Hồng Vũ nói với anh, vùng vịnh có thể xảy ra chiến tranh, bảo anh chú ý một chút. Anh cẩn thận nghiên cứu lại, quả thật là có chuyện như vậy.
- Chiến tranh? Bọn họ vẫn luôn chiến tranh mà. Chiến tranh Iraq vừa đánh hết tám năm, chỉ có hai năm yên tĩnh, chẳng lẽ lại tái chiến à?
Bảo Hưng lắc đầu nói:
- Không, đánh tiếp với Iran, Iraq cũng chẳng chiếm được tiện nghi gì. Đánh hết tám năm bất phân thắng bại, đạo lý này Saddam Hussien nếu không hiểu rõ thì thật là ngu xuẩn.
- Thế không đánh với Iran thì đánh với ai?
- Kuwait. Anh cho rằng, mục tiêu kế tiếp của Iraq chính là Kuwait.
Cây thước dài trực chỉ vào Kuwait bên cạnh Iraq.
Phạm Hồng Vũ trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị.
Hắn lần trước chỉ mới nói Bảo Hưng chú ý đến thế cục vùng vịnh, nhưng không có nói với Bảo Hưng rằng Iraq sẽ xâm lược Kuwait. Kết quả này hoàn toàn là do Bảo Hưng tự mình suy luận ra.
Chuẩn xác vô cùng!
Xét ở lĩnh vực quân sự, Bảo Hưng thực tại có nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều.
- Iraq tại sao lại đánh Kuwait?
Đông Vũ dường như cũng có hứng thú hỏi.
Đương nhiên, những vấn đề như vậy không thể công khai tùy tiện thảo luận. Dù sao hai quốc gia này hiện tại còn đang bình an vô sự. Nếu là quần chúng phổ thông thảo luận thì không lo ai chú ý. Mấu chốt là thân phận của Bảo Hưng không giống với. Y là tham gia quân đội, lại là con cháu dòng chính của Bảo gia, cần phải chú ý tới ảnh hưởng của mình.
Nhưng tùy tiện nói chuyện trong gia đình thì cũng không sao.
- Bọn họ có sự tranh chấp lãnh thổ. Saddam Hussein trong vấn đề đối ngoại có tuyên bố, Kuwait là một phần của Iraq. Tuy rằng nhỏ hẹp nhưng sản lượng dầu mỏ lại vô cùng phong phú. Nếu thật thôn tính Kuwait, ưu đãi thật sự quá lớn. Hơn nữa, trước đó không lâu, Iraq hô hào các quốc gia vùng vĩnh giảm bớt khai thác dầu thô, mà tăng giá. Kuwait lại cố tình đối nghịch, ngược lại gia tăng khai thác sản lượng, giá lại hạ. Chính phủ cùng quần chúng nhân dân Iraq đối với ý kiến chiến tranh lần này của Saddam Hussein sẽ ủng hộ. Hơn nữa, tuy rằng Kuwait giàu có, nhưng lực lượng quân sự rất yếu. Khi đánh nhau thì cũng không phải là đối thủ của Iraq. Iraq khi đánh Kuwait sẽ không kéo dài tám năm như đánh với Iran. Anh nếu là Saddam Hussein thì sẽ mượn Kuwait để khai đao.
Phạm Hồng Vũ không kìm nổi vỗ tay, tán thưởng nói:
- Hoàn toàn chính xác, tôi hoàn toàn tán thành ý kiến của anh.
Đông Vũ cười nói:
- Được, hai anh em cứ tiếp tục. Em đi công việc một lát. A, nhớ kỹ, đừng tán gẫu muộn quá, còn phải về nhà ăn cơm đấy.
Ở doanh trại quân đội chiêu đãi Phạm Hồng Vũ hiển nhiên là không đủ thành ý.
- Mấu chốt là khi nào thì đánh?
Bảo Hưng dường như không nghe thấy lời vợ, hai hàng lông mày cau lại, trầm ngâm nói.
Y đã hoàn toàn đắm chìm trong phân tích thế cục vùng vịnh.
- Lập tức sẽ đánh ngay.
Phạm Hồng Vũ không chút do dự nói.
- Lập tức sẽ đánh? Dựa vào cái gì mà thấy được?
Bảo Hưng mở to mắt nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ.
- Giống như anh phân tích vừa rồi, Saddam Hussein nhất định sẽ phát động chiến tranh đối ngoại, và cũng nhất định sẽ chọn Kuwait làm đối tượng cho mình. Đánh chậm không bằng đánh sớm. Chiến tranh Iran đã ngừng hai năm rồi. Anh là chuyên gia quân sự, nhất định biết rằng trong hai năm qua, bộ đội cũng đã được trang bị đầy đủ. Hiện tại không đánh, đợi thêm hai ba năm nữa, những quân nhân có kinh nghiệm tác chiến phong phú cơ bản đều xuất ngũ rồi. Đương nhiên, chỉ cần Chỉ huy trưởng không thay đổi, thì vẫn có thể duy trì sức chiến đấu nhất định, nhưng dù thế nào cũng kém hơn những quân lính dày dặn kinh nghiệm. Tôi cho rằng, Saddam Hussein rất nhanh sẽ ra tay thôi.
Phạm Hồng Vũ rất nghiêm túc nói.
Mặc dù hắn chỉ trình bày một chút chuyện thôi, nhưng Bảo Hưng lại cho rằng rất có đạo lý.
Quả nhiên, Bảo Hưng gật đầu nói:
- Đúng, chính là đạo lý này.
- Được, hiện tại chúng ta giả định, Iraq sẽ lập tức ra tay, Kuwait nhất định là ngăn cản không nổi, phỏng chừng chỉ trong mấy ngày thôi là rơi vào tay giặc.
- Đúng, chỉ là một quốc gia nhỏ, sẽ không có chiến lược quân sự thâm sâu được.
- Vấn đề mấu chốt là, sau khi Saddam Hussein đánh hạ Kuwait thì thế giới sẽ có phản ứng gì.
Phạm Hồng Vũ hỏi thêm một câu.
- Phản ứng của thế giới? Khẳng định là mãnh liệt lên án. Tuy nhiên, đơn thuần nói về quân sự thì Saddam Hussein không phải là người sợ khiển trách. Người như thế là dựa vào bạo lực mà lập nghiệp. Duy nhất tin tưởng cũng chỉ là bạo lực. Nhưng tôi cảm thấy chắc chắn Mỹ sẽ không ngồi yên, không quan tâm đến. Iraq nếu thật sự chiếm lĩnh Kuwait, toàn bộ sản lượng dầu thô sẽ nằm dưới sự uy hiếp của ông ta. Nước Mỹ là nơi nhập khẩu dầu mỏ lớn nhất, nhất định sẽ bị Saddam cò kè mặc cả. Mỹ cũng là một tên hống hách. Tôi nghĩ bọn họ khẳng định sẽ nhúng tay vào.
Phạm Hồng Vũ thở phào một cái.
Được rồi, mục đích hôm nay tới đây xem như đã đạt được.
Bảo Hưng không hổ là chuyên gia trong lĩnh vực quân sự. Có khả năng phân tích rõ ràng tình huống của thế cục vùng vịnh.
- Anh Bảo, việc này không nên chậm trễ. Tôi thấy anh nên đem những phân tích này chỉnh sửa lại và làm ra báo cáo, phát biểu trên sách báo nội bộ. Thời gian không chờ đợi chúng ta, nếu chẳng may Saddam Hussein lập tức động thủ thì chúng ta sẽ không còn kịp nữa.
- Được, tôi cũng đã chuẩn bị bước đầu, chỉ còn thiếu việc nước Mỹ và các cường quốc quân sự phương tây phản ứng mà thôi. Đem việc này cho vào là đầy đủ rồi.
Bảo Hưng nhẹ nhàng đặt cây thước xuống, hưng phấn mà nói.
- Về phần nước Mỹ sau khi nhúng tay, hành động quân sự sẽ triển khai như thế nào thì chúng ta cũng có thể thảo luận một chút. Nếu là đoán trước thì cũng không ngại lá gan lớn một chút mà tiên đoán toàn diện.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, cũng rất hưng phấn.