Lần này, không ngờ Tạ Hậu Minh đã đến trước, ngồi ở vị trí của mình, ung dung hút thuốc, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Phó Chủ tịch thường trực huyện Tề Chính Hồng đang ngồi đối diện, tâm trạng dường như đang rất tốt.
Vừa nhìn thấy Phạm Hồng Vũ đi vào cửa, đám người Tề Chính Hồng vội mỉm cười chào hỏi, Tạ Hậu Minh quay đầu liếc qua, khóe miệng nhếch lên, hiện lên nụ cười chế nhạo, rồi cũng chủ động chào hỏi.
- Chủ tịch huyện Phạm.
- Chủ nhiệm Tạ.
Phạm Hồng Vũ cũng mỉm cười đáp lại, đi vào vị trí của mình, đặt chiếc notebook màu đen của mình xuống bàn, châm một điếu thuốc.
Không khí trong phòng họp lập tức trở nên có chút khác thường, những đồng chí khác đồng loạt ngậm miệng lại, không ai nói gì.
Chín giờ, Lục Cửu đi vào hội trường, tuyên bố họp.
- Chủ tịch huyện, bên phía Ủy ban có thêm chủ đề thảo luận không?
Không giống như cuộc họp ban Bí thư trước đây, Lục Cửu vẫn không trực tiếp thảo luận những đề tài đã chuẩn bị trước, mà hỏi ngược lại Phạm Hồng Vũ một câu. Thông thường mà nói, chủ đề của cuộc họp Bí thư đều đã được chuẩn bị từ trước, có thông báo bằng văn bản đến mỗi vị bí thư. Đề tài thảo luận quan trọng, còn có kèm theo tài liệu giải thích, để các vị bí thư có thể nắm được nội dung của đề tài một cách rõ ràng, tiết kiệm thời gian họp.
Đương nhiên, Bí thư hoặc các phó Bí thư khác cũng có thể bổ sung đề tài thảo luận sau, chỉ có điều việc này khá hiếm gặp.
Lần này không biết vì sao Lục Cửu lại hỏi như vậy.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói: - Bí thư, bên Ủy ban đúng là có đề tài muốn đưa ra để nghiên cứu thảo luận một chút.
Mọi người đều tỏ ra bất ngờ.
Lục Cửu cười nói: - Được, Chủ tịch huyện, xin mời. Trước hết cứ thảo luận chủ đề mà Chủ tịch huyện đưa ra đã.
Phạm Hồng Vũ cũng không khách khí, lập tức mở notebook ra, nói: - Bí thư Lục, các đồng chí, trong thời gian gần đây. Tôi có chạy một phòng ở các khu và thị trấn phía dưới chủ yếu là để nắm một số tình hình cơ bản về cơ sở của chúng ta, trong đó công tác phòng chống lũ lụt là trọng điểm. Căn cứ vào tin tức mà đài khí tượng trung ương và đài khí tượng tỉnh cung cấp, năm nay mùa lũ sẽ đến muộn hơn một chút, nhưng sẽ lớn hơn năm trước. Tôi nắm được, huyện chúng ta có 127km bờ sông, trong đó có khoảng 46km là trọng điểm, phân bố ở bốn khu thị trấn, thị trấn Lô Hoa ba mặt bị nước vây quanh, đoạn cần phải chống lũ là lớn nhất, khoảng 25 km gì đó. Căn cứ vào tình hình ban đầu mà tôi nắm được, đoạn đê phòng lũ này tồn tại không ít ẩn họa, đại bộ phận đê chống lũ được xây dựng cải tạo từ những năm sáu mươi, bảy mươi. Điểm này, giống với nông trường Triều Dương. Một hai chục năm nay, việc đầu tư cho phòng chống lũ lụt càng ngày càng giảm bớt, cơ bản là lấy chỗ này vá chỗ kia, chỉ tăng mới được khoảng 5km đê mà thôi. Đê chống lũ hiện tại đã quá xuống cấp, nhiều chỗ chân đê bị xói mòn rất sâu, đoạn đê chỗ thị trấn Lô Hoa chỗ nào cũng có thể nhìn thấy vùng xói mòn, cá biệt có những chỗ còn lộ cả lớp đất bên trong ra. Còn ở những thị trấn khác thì cũng gần gần như vậy. Với tình hình này, một khi gặp phải lũ lớn, rất khả năng đê sẽ không chịu nổi. Như ở thị trấn Lô Hoa chẳng hạn, đó là một thị trấn lớn, với hơn bốn chục ngàn dân, nếu như bị vỡ đê thì không biết hậu quả sẽ như thế nào. Vì vậy tôi cho rằng, vấn đề này nhất định phải được coi trọng, thời gian rất gấp, sắp đến mùa mưa rồi, việc gia cố đê kè, ít nhất phải vá được những chỗ thủng lớn…
Lục Cửu khẽ vuốt cằm nói: - Phòng lụt là chuyện lớn, tôi tán thành ý kiến của Chủ tịch huyện.
Đây là vấn đề nguyên tắc, Lục Cửu thân là Bí thư Huyện ủy, nhất định phải tỏ thái độ như vậy.
Những người khác cũng phụ họa theo.
Dù sao Chủ tịch huyện mới là trưởng ban chỉ huy phòng chống lụt bão, gây sức ép cũng chẳng lợi lộc gì cả.
Phạm Hồng Vũ hơi cau mày lại, nói: - Bí thư Lục, các đồng chí, mấu chốt hiện tại là không có tiền.
Mọi người đều sửng sốt.
- Tôi đã điều tra rồi, kinh phí để phòng chống lũ lụt giờ còn chưa đến năm chục ngàn. 46km đê, năm chục ngàn, mỗi một km chỉ được hơn một ngàn.
Tề Chính Hồng ngắt lời nói: - Chủ tịch huyện Phạm, tài chính chống lũ năm nay, trên tỉnh và thành phố vẫn chưa rót xuống.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói: - Tài chính của tỉnh đã rót xuống rồi.
Một tháng trước, hắn còn là đại thư ký của Chủ tịch tỉnh, việc này, hắn biết rất rõ. Đầu tháng tư, tỉnh đã rót tài chính phòng chống lụt bão xuống các thành phố. Công tác phòng chống bão lụt này, Vưu Lợi Dân từ trước đến giờ đều rất coi trọng.
Tề Chính Hồng liền im miệng.
Tỉnh đã rót xuống thành phố, còn thành phố chưa rót xuống dưới thì làm sao mà tôi quản được chứ.
- Còn nữa, tôi đã điều tra một chút, tài chính chuyên dụng để phòng chỗng bão lũ, cơ bản đều dùng không đúng mục đích cả. Liên tục trong mấy năm, tiền chiêu đãi của chúng ta đều vượt chỉ tiêu rất nhiều.
Giọng điệu của Phạm Hồng Vũ đã trở nên rất nghiêm túc.
Nụ cười trên mặt Lục Cửu cũng đã biến mất.
Lời của Phạm Hồng Vũ còn chưa dứt, nhưng ý tứ trong đó, mọi người đều rõ ràng. Tiền chiêu đãi vượt chỉ tiêu, kinh phí chuyên dụng để phòng chống lụt bão đi đâu rồi? Hơn nữa Phạm Hồng Vũ không phải nói một năm nào cụ thể, mà là liên tục trong vài năm. Trên cơ bản, sau khi Lục Cửu đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Vân Hồ, hàng năm đều tồn tại vấn dề này, không chỉ có riêng trách nhiệm của Chủ tịch huyện tiền nhiệm, mà xa hơn nữa, Chủ tịch huyện Vân Hồ Lục Cửu xưa kia cũng có trách nhiệm.
Những người khác đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Phạm Hồng Vũ muốn làm gì?
Thứ nhất là đối đầu với Tạ Hậu Minh, hiện tại lại nổ súng vào Lục Cửu.
Hắn cho rằng mình vẫn là thư ký của Chủ tịch tỉnh nữa sao?
Đến cơ sở rồi thì phải dựa theo quy tắc ở đây mà làm việc, gây thù hằn như vậy đâu phải kế lâu dài?
- Chủ tịch huyện, tình hình ở cở sở đều là như vậy, chỗ nào cũng cần phải dùng tiền, chỗ nào cũng thiếu tiền. Muốn dùng tiền đúng nơi đúng chỗ khó lắm.
Một lúc sau, Lục Cửu nói, thần sắc thản nhiên.
Hiện tượng này, đâu phải chỉ có ở Vân Hồ? Ở tỉnh này, thậm chí ở cả nước này, huyện thị nào mà không như vậy? Chủ tịch huyện muốn dùng cái này để làm khó thì không được đâu.
Phạm Hồng Vũ nói: - Tình hình mà Bí thư nói, tôi cũng rất rõ ràng. Hai ngày nữa tôi sẽ lên thành phố một chuyến, yêu cầu thành phố rót tiền xuống. Ngoài việc tiền nong, quy chế trách nhiệm đối với công tác phòng chống lụt bão cũng phải được chứng thực xuống.
- Cái này là đương nhiên, Chủ tịch huyện bao giờ cũng là tổng chỉ huy, công việc này Chủ tịch huyện vất vả đi liên lạc vậy.
Lục Cửu thuận miệng nói.
Ý tứ của Phạm Hồng Vũ, y cũng hiểu được, trước đó lôi chuyện tiền bạc ra khiến ông ta phải nghẹn lòng, sau đó lại lôi chuyện quy chế trách nhiệm ra nữa.
Các người tiêu hết tiền rồi, tôi chỉ mượn đầu các người dùng một chút thôi. Nếu tiền không có, mà “đầu người” cũng không cho mượn, thì không hợp quy củ cho lắm.
Đây thật ra là chiêu số thường được dùng trong quan trường.
- Được.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, đóng notebook lại, đầu khẽ dựa ra đằng sau, ý tứ chính là mình đã nói xong rồi.
Lục Cửu tiếp tục vấn đề thảo luận tiếp theo.
Tạ Hậu Minh nhìn qua, hơi không yên lòng.
Những đề tài thảo luận này, hắn đều không quan tâm.
- Các đồng chí, vấn đề thảo luận tiếp theo là của chính trị pháp luật, có liên quan đến vụ án Cát Nhị Tráng, xuất hiện một số tình hình mới, mời Chủ nhiệm Tạ nói với mọi người.
Thật vất vả, mấy đề tài mới được thảo luận xong, Lục Cửu nhìn sang Tạ Hậu Minh, bình tĩnh nói.
Cán bộ tham dự hội nghị đều ngồi thẳng thân mình, thần sắc trở nên nghiêm túc.
Không thể nghi ngờ, tin tức mới nhất là Cát Nhị Tráng bỗng nhiên phản cung, tố cáo công an bức cung và Phạm Hồng Vũ vô cớ gây thương tích cho người khác, mấy lãnh đạo Huyện ủy có mặt ở đây, tự nhiên đều đã nghe nói qua.
Xem ra, chuyện “ngoài ý muốn” này đã trở nên gay cấn. Tạ Hậu Minh đem đầu mũi giáo này chĩa thẳng vào Phạm Hồng Vũ.
- Được.
Tạ Hậu Minh gật gật đầu, mở cặp tài liệu đang đặt trước mặt mình.
- Các đồng chí, hôm qua đồng chí Lý Quang Minh ở Viện kiểm sát đến trại giam thẩm tra Cát Nhị Tráng. Tên này khả năng mọi người đều đã nghe nói qua, chính là tên lưu manh ở thị trấn Thập Nguyên. Lý Quang Minh tự mình đi thẩm vấn hắn, kết quả là phát hiện một tình huống mới. Cát Nhị Tráng tố cáo với Viện kiểm sát là đồng chí ở cục Công an tra tấn bức cung hắn, ba ngày ba đêm không cho hắn ngủ, cho nên hắn đành phải nhận tội…
Nói đến đây, Tạ Hậu Minh dừng lại một chút, giương mắt nhìn Phạm Hồng Vũ đang ngồi đối diện, nói tiếp: - Hơn nữa, Cát Nhị Tráng còn nói, nhà hàng bên cạnh bến xe thị trấn kia, không phải là hắn động thủ trước mà là Chủ tịch huyện Phạm động thủ trước. Qua giám định ở bệnh viện, phần mềm của hắn bị tổn thương khá nghiêm trọng, sưng tấy nhiều ngày…
- Nói năng lung tung.
Không đợi Phạm Hồng Vũ mở miệng, Lục Cửu liền nghiêm mặt lại, quát lớn.
- Cát Nhị Tráng là phần tử lưu manh, làm không biết bao nhiêu việc xấu. Cho đến bây giờ vẫn không chịu hối cải, ý đồ vu cáo Chủ tịch huyện Phạm. Đối với loại người này, cơ quan pháp luật nhất định phải trừng trị nghiêm khắc, tuyệt đối không được nương nay. Chủ nhiệm Tạ, tôi cho rằng phải điều tra cho rõ, xem rốt cuộc là Cát Nhị Tráng nói lung tung hay là có người bắt hắn phải nói như vậy. Thật là không ra làm sao cả, một kẻ lưu manh còn dám vu cáo Chủ tịch huyện Phạm, thật đúng là coi trời bằng vung.
Lục Cửu lời lẽ chính nghĩa.
Tạ Hậu Minh khóe miệng khẽ động, nói: - Bí thư Lục, tôi chỉ là nói rõ một số tình huống trước. Tôi đồng ý cách nhìn của Bí thư, chuyện này cần phải điều tra rõ ràng. Cát Nhị Tráng vu cáo Chủ tịch huyện, cái này không cần phải nói nữa, nhất định là hắn nói hươu nói vượn. Lý Quang Minh lúc đó đã dạy cho hắn một bài học để cảnh cáo. Mấu chốt là chuyện tra tấn bức cung, cũng phải điều tra rõ ràng. Thực sự việc này cũng không thể nhân nhượng được. Dù sao vụ án này, liên lụy khá rộng.