Việc đã đến nước này, thân là Bí thư Huyện ủy, lùi bước cũng không phải là biện pháp. Chỉ trông mong có thể xử lý thích đáng, đem ảnh hưởng ác liệt của nó đè đến trình độ thấp nhất, vậy là cảm ơn trời đất rồi.
Cho đến lúc này, ngoại trừ Phạm Hồng Vũ thì không bất kỳ người nào biết, đứng đằng sau Bảo Hưng và Đông Vũ là đại nhân vật khủng bố đến cỡ nào. Nếu Bí thư Quy và Chủ tịch huyện Vương biết thân phận của Bảo Hưng và Đông Vũ, chỉ sợ tuyệt đối không như bây giờ “khí định thần nhàn”, sớm đã luống cuống tay chân, gọi điện thoại hồi báo cấp trên rồi.
Phạm Hồng Vũ nói với Bảo Hưng:
- Bảo đại đội trưởng, anh còn chịu đựng được không? Chiến hữu của anh khi nào đến đây? Chậm nhất là cần bao lâu thời gian?
Bảo Hưng ngạo nghễ nói:
- Quân đội của chúng tôi chính là bộ đội vũ trang đóng quân cách đây hai mươi dặm, chậm nhất cũng tốn khoảng nửa giờ. Anh cứ yên tâm, tôi không sao đâu. Bị thương ngoài da thôi mà, có tính là gì?
Phạm Hồng Vũ có điều hơi lo lắng.
Bảo Hưng bây giờ là đang hưng phấn nên không cảm thấy được thân thể khác thường. Nội tạng bị xuất huyết là một quá trình từ từ. Một khi trong người cảm thấy không khỏe, thì lúc đó thương thế cũng đã nghiêm trọng rồi. Lúc này nếu cứ trì hoãn lâu thì sợ sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Nhưng hiện tại đang bị cảnh sát vây khốn, cũng bất kể thế nào đều không ra được. Cho dù lập tức hướng Bí thư Quy nói rõ thân phận, chờ bọn họ gọi điện thoại lên trên xác minh thì vừa tốn công lại tốn sức. Chi bằng chờ quân đội đến cứu.
Đang lúc nói chuyện, Bí thư Quy bước vào cửa, một tiếng gầm lên:
- Phạm Hồng Vũ.
Kỳ thật lúc này Bí thư Quy vẫn chưa nhận ra Phạm Hồng Vũ. Ngày lễ tết cũng đều do Phạm Vệ Quốc đi thăm hỏi, làm sao Bí thư Quy có ấn tượng gì với Phạm Hồng Vũ.
Cứ hét lớn một tiếng phủ đầu trước đã.
Phạm Hồng Vũ đã chuẩn bị tâm lý, sao lại có khả năng kinh sợ Bí thư Quy được.
- Bí thư Quy, ngài cũng đừng ở chỗ này tức giận. Vừa rồi Trịnh Thiên Bình khẳng định đã lừa gạt ngài. Đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu tôi, đúng không? Con của ông ta đã làm những gì, chút cũng không nói cho ngài biết.
Về phần Bí thư Quy, bất kể Phạm Hồng Vũ là nổi giận hay bệnh tâm thần đều nằm trong dự đoán của ông ta. Duy chỉ không nghĩ tới là Phạm Hồng Vũ lại điềm tĩnh tự nhiên cùng ông nói chuyện như vậy. Trong giọng nói chút cũng không thấy khí thế nôn nóng, hung bạo, thật giống như bạn bè đang nói chuyện với nhau. Về phần Phạm Hồng Vũ gọi thẳng tên Trịnh Thiên Bình, lúc này chỉ là tiểu tiết, không người để ý.
Bí thư Quy dù gì cũng là “lão đại” của huyện, kinh nghiệm sóng gió. Nghe Phạm Hồng Vũ cùng ông bình đẳng đối đáp, trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn. Ít nhất Phạm Hồng Vũ cũng chưa phát rồ, sẽ không bất chấp tất cả khiến cho ông bị thương. Ánh mắt đảo qua, liền hiểu được cơ bản cục diện, hừ nhẹ một tiếng nói:
- Phạm Hồng Vũ, tôi mặc kệ cậu và Trịnh Phong Khuông ai đúng ai sai. Những gì cậu làm bây giờ đã vi phạm pháp luật nghiêm trọng. Cậu lập tức thả người, bỏ vũ khí đầu hàng, tôi cam đoan cậu sẽ an toàn. Coi như là cậu tự đầu thú, khi xử lý sẽ được giảm nhẹ.
Bí thư Quy cũng là người vô cùng quyết đoán, trong lòng biết việc cấp bách, trước nên làm ổn tinh thần Phạm Hồng Vũ. Cho nên trước liền ném ra một viên thuốc an thần, gọi là đầu án tự thú.
Nghe giọng điệu Bí thư Quy, ông ta dường như không nghi ngờ việc Phạm Hồng Vũ nói Trịnh Phong Khuông làm xằng làm bậy.
Ở huyện Vũ Dương này, đó cũng chẳng phải là điều bí mật.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu:
- Bí thư Quy, ngài lẫn lộn đầu đuôi rồi. Hiện tại người cần đầu án tự thú không phải là Phạm Hồng Vũ tôi mà là Trịnh Phong Khuông đây. Được rồi, ngài cũng không cần nhiều lời, vẫn là mời ngài nên bảo bệnh viện Nhân dân huyện chuẩn bị xe cứu thương qua đây. Về phần an toàn của Trịnh Phong Khuông, chỉ cần các người không mạnh công, tôi cam đoan không giết anh ta.
Bí thư Quy cảm thấy chán nản.
Nghe ý tứ này, Phạm Hồng Vũ giống như cấp trên của Bí tư Quy, đang an bài công tác cho ông ta.
- Phạm Hồng Vũ, cậu không cần khư khư cố chấp như vậy. Cậu đừng tưởng chúng tôi không có biện pháp đối phó cậu. Nói cho cậu biết, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, cậu tuyệt đối chạy không thoát đâu. Chúng tôi đã thông báo cho bộ đội đóng quân, mời xạ thủ thần của bọn họ đến đây.
Bí thư Quy cả giận nói.
Nghe lời này, Phạm Hồng Vũ và Bảo Hưng không khỏi liếc nhìn nhau, đồng thời bật cười ha hả.
- Các người cười cái gì?
Bí thư Quy có chút không hiểu ra sao cả, lại có chút thẹn quá hóa giận quát lên.
- Bí thư Quy, vậy thì tốt quá. Xin Bí thư cứ yên tâm, chỉ cần bộ đội đóng quân vừa đến, tôi lập tức bỏ vũ khí ngay, tuyệt không kéo dài.
Mỉm cười vài tiếng, Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói.
- Cậu nói cái gì?
Bí thư Quy tưởng mình nghe lầm.
- Bí thư Quy, không cần lãng phí thời gian. Bộ đội đóng quân sẽ lập tức tới ngay, ngài mau an bài xe cứu thương của bệnh viện Nhân dân huyện đi. Tôi lo lắng Trịnh Phong Khuông không chống đỡ được bao lâu đâu.
Trịnh Phong Khuông đã lâm vào trạng thái hôn mê, cả người đều dựa vào Phạm Hồng Vũ, hai tay mềm nhũn buông xuống. Trải qua lần này, cho dù Trịnh Phong Khuông không bị bắn chết, chỉ sợ cũng sẽ bệnh nặng một thời gian, để lại di chứng.
- Cậu…cậu cứ như vậy không chịu nghe khuyên bảo, cậu tự mình gánh lấy hậu quả.
Bí thư Quy tức giận đến không còn cách nào khác.
- Bí thư Quy….
Trịnh Thiên Bình ở ngoài cửa thấp giọng kêu, vẻ mặt hơi quái dị.
Bí thư Quy hung hăng trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ rồi phẩy tay áo bỏ đi, sắc mặt âm trầm nhìn Trịnh Thiên Bình ngoài cửa.
Trịnh Thiên Bình đè thấp âm thanh vội vàng nói:
- Bí thư Quy, chúng tôi đã gọi điện thoại cho bộ đội đóng quân, mời bọn họ phái tay bắn tỉa tới đây, nhưng….
- Nhưng cái gì?
- Nhưng nhân viên trực của bộ đội đóng quân nói, họ đã xuất phát mười phút trước, võ trang đầy đủ, toàn bộ xuất động…
Trịnh Thiên Bình sắc mặt càng thêm quái dị.
Bọn họ chưa điện thoại thông báo, bộ đội làm sao xuất động? Hơn nữa lại là võ trang đầy đủ, toàn bộ xuất động. Đương nhiên, toàn bộ xuất động này có lẽ có chút không chuẩn xác, nhưng bộ đội xuất động số lượng không ít, khẳng định không thể nghi ngờ.
Chẳng lẽ bọn họ chuẩn bị đánh giặc sao?
Bí thư Quy vừa nghe, cũng có chút giống như tên hòa thượng lùn hai thước với tay sờ không đến đầu (vì phải suy nghĩ theo cách người khác, nên không biết nghĩ gì), chỉ phải nói:
- Bộ đội xuất động là tốt rồi. Có gọi điện thoại cho Phạm Vệ Quốc chưa? Ông ta khi nào đến đây?
- Vừa mới gọi xong, ông ta đang trên đường tới.
Nói tới đây, Trịnh Thiên Bình khóe miệng hiện lên một nụ cười khoái ý. Vừa rồi Phạm Vệ Quốc ở đầu dây bên kia, thanh âm cũng có sự thay đổi.
Haha, biết lợi hại chưa?
Con của ông còn kiêu ngạo nữa không?
Dám đánh con tôi thành bộ dạng như thế này.
Sau này, tôi xem ông như thế nào thu thập đứa con của mình?
Bên này đang thảo luận thì ngoài cửa chính phòng công an nổi lên động tĩnh lớn. Bảy tám chiếc xe tải quân dụng màu xanh lá mạ ầm ầm lái vào trong sân phòng công an huyện. Vô số quân nhân từ trên xe nhảy xuống, một đám võ trang đầy đủ. Theo khẩu lệnh của quan chỉ huy, lập tức chiếm đóng vị trí quan trọng trước. Súng máy và súng tự động đều được khởi động, tất cả chỉa vào trong phòng công an huyện.
Một đám binh lính trẻ tuổi trang bị đầy đủ quy mô lớn, dưới sự thống lĩnh của một vị quan quân trẻ tuổi, khoảng chừng ba mươi tuổi, trực tiếp hướng trụ sở phòng công an huyện đi tới.
- Đồng chí quân đội chính quy.
Một gã cảnh sát giống như là người chịu trách nhiệm vội vàng tiến ra đón, vừa cười nói một câu thì lập tức một tiếng thét thống khổ chói tai vang lên. Hóa ra là bị hai gã quân nhân đồng thời ra tay, trong giây lát liền bị quật ngã xuống đất, trên người bị giẫm lên một bàn chân to, họng súng tối om chỉa thẳng vào đỉnh đầu của gã.
- Không được nhúc nhích, nếu như nhúc nhích thì sẽ bị đánh chết.
Vị quân nhân trẻ tuổi cực kỳ nghiêm túc, khiến cho người ta không chút hoài nghi lời y nói.
- Ui da, làm gì? Ui da…
Ngay sau đó, trong phòng công an huyện tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, ngăn cả đường đi các cảnh sát và nhân viên làm việc khác. Nếu có ai dám phản kháng thì không khỏi gánh mấy cú quyền cước.
Những quân nhân này người đông thế mạnh, vả lại còn khỏe mạnh cường tráng, được huấn luyện kỹ càng, khi đến lại có chuẩn bị. Những cảnh sát của phòng công an huyện không hề phòng bị, làm sao là đối thủ của người khác?
Đám quân nhân như gió lốc hướng đến trước mặt Bí thư Quy và Chủ tịch huyện Vương, Trịnh Thiên Bình.
Đối mặt với họng súng đen ngòm và gã quân nhân trẻ tuổi như lang như hổ, Bí thư Quy trong lòng khiếp sợ, vội vàng hai tay vươn ra phía trước, lấy hết âm vực hô to:
- Chớ làm loạn, tôi là Bí thư Huyện ủy huyện Vũ Dương.
Tiếng kêu này của Bí thư Quy hiển nhiên là có tác dụng.
Đội ngũ quân nhân trẻ tuổi mới vừa như gió lốc trong nháy mắt trở nên yên lặng. Đám quân nhân này như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào Bí thư Quy. Về phần Chủ tịch huyện Vương và Trịnh Thiên Bình thì bị một đám nhìn chằm chằm đến dựng cả tóc gáy.
- Xin chào, Bí thư Quy, tôi là Long Thần Du, Tiểu đoàn trưởng quân đội lục quân chính quy. Chúng tôi phụng mệnh đến giải cứu đồng chí Bảo Hưng đang bị bọn lưu manh bắt giữ. Bí thư Quy, xin ngài phối hợp với hành động chúng tôi.
Vị quan quân trẻ tuổi tiến lên một bước, đến trước mặt Bí thư Quy, chào theo nghi thức quân đội, hoàn toàn là giọng điệu giải quyết việc chung.
- Đồng chí Bảo Hưng? Là người đó à?
Bí thư Quy đầu đầy mờ mịt, nghi ngờ nhìn về phía Chủ tịch huyện Vương và Trịnh Thiên Bình. Chủ tịch huyện Vương cũng chẳng hiểu ra làm sao, còn Trịnh Thiên Bình thì sắc mặt trở nên trắng bệch.
Vừa rồi, khi tìm hiểu vụ án, đám cảnh sát quả thật có nhắc đến cái tên Bảo Hưng. Lúc ấy, Trịnh Thiên Bình không thèm để ý, cũng không nghĩ bộ đội đóng quân bày ra trận thế lớn như vậy, chính là vì người tên Bảo Hưng mà đến.
Những quân nhân này võ trang đầy đủ, xuất động quân số đủ để chiến đấu, vọt vào trong phòng công an huyện, không hỏi xanh đỏ đen trắng, gặp người liền đánh. Có thể thấy được người tên Bảo Hưng này ở bộ đội cũng là nhân vật có lai lịch lớn. Nếu chỉ là một cán bộ bình thường, những quân nhân này sẽ không xuất động như vậy.
Trịnh Thiên Bình không hổ danh là Phó bí thư Huyện ủy kiêm Trưởng phòng công an huyện, đầu óc xoay chuyển cực nhanh, cũng đã đoán được sự tình tám chín mươi phần.
Chỉ có điều, lúc này hiểu được thì đã chậm.
Bí thư Quy ánh mắt sáng như tuyết, lập tức nhìn thấy sắc mặt đại biến của Trịnh Thiên Bình, lớn tiếng nói:
- Lão Trịnh, sao lại thế này?
- Đây….
Trịnh Thiên Bình lắp bắp, không biết nên trả lời như thế nào.
- Tiểu đoàn trưởng, tôi ở đây.
Trong phòng thẩm vấn số ba vang lên tiếng kêu to của Bảo Hưng.
Ngoài cửa một đám chiến sĩ lập tức ầm ầm vang động. Long Thần Du cũng nhẹ nhàng thở ra. Lập tức gạt đám người Bí thư Quy sang một bên, suất lĩnh như lang như hổ, thần tốc vọt vào trong phòng thẩm vấn số ba.