Quyết định điều động của Địa ủy, điều động Phó chủ tịch huyện Vũ Dương Phạm Vệ Quốc đến đảm nhiệm Phó cục trưởng cục Công nghiệp Địa khu Ngạn Hoa.
Quyết định điều động này rõ ràng là giáng chức.
Phó chủ tịch huyện bình thường, điều động sang làm Phó cục trưởng cục Công nghiệp thì đó là chuyển ngang, chưa tới mức giáng chức. Nhưng Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện mà bị điều động như vậy thì lại là chuyện khác. Bởi vì địa khu Ngạn Hoa này lấy nông nghiệp làm chính, cơ bản công nghiệp không phát triển. Chỉ có một vài nhà máy nhỏ, nhưng lại không thuộc sự quản lý của cục Công nghiệp.
Cục Công nghiệp địa khu, cơ bản không thể so sánh được với cục Nông nghiệp.
Nhưng việc điều động này, nghe nói đó là sự cố gắng của Khâu Minh Sơn.
Khâu Minh Sơn kiên quyết phản đối, cho rằng việc sử dụng cán bộ như vậy, rõ ràng là không thỏa đáng.
Phạm Vệ Quốc ở huyện Vũ Dương đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện, vẫn làm rất nhiều công tác. Là một người chính trực, phẩm chất cá nhân tốt, rất có uy tín trong cán bộ và nhân dân Vũ Dương. Một cán bộ có năng lực như vậy, lại chưa phạm sai lầm gì, thì có lý do gì để đẩy xuống phòng Bảo vệ Môi trường chứ?
Trong lòng mọi người biết rõ, bí thư Lương Quang Hoa bỗng nhiên nông nổi hay là Phạm Hồng Vũ đã chọc giận lão. Lương Quang Hoa muốn nhân cơ hội này để dằn mặt, làm “tấm gương” cho kẻ khác, rằng ở đụa khu Ngạn Hoa này, Lương Quang Hoa mới là số một, ai làm trái lại thì sẽ có kết cục giống như Phạm Vệ Quốc.
Bởi vì thái độ của Khâu Minh Sơn quá kiên quyết, kiến nghị của ban Tổ chức Địa ủy lần đầu không được thông qua, lời nói của Phó bí thư phụ trách Đảng – Quần chúng trong vấn đề cán bộ cũng rất quan trọng, cho dù Lương Quang Hoa là nhân vật số 1, cũng không thể gạt được quyền của Khâu Minh Sơn.
Nhưng sự “chống đỡ” của Khâu Minh Sơn cũng chỉ có thể dừng lại ở đây, muốn ngăn cản sự điều động lần này cũng rất khó.
Nhân vật số 1 quản cán bộ, nguyên tắc tổ chức này nhất định phải được thực hiện triệt để.
Cuối cùng thì đã có tờ quyết định điều động đến làm Phó cục trưởng cục Công nghiệp địa khu.
Phạm Vệ Quốc là sinh viên từ thập niên sáu mươi, để ông ấy đến cục Công nghiệp công tác, là để tận dụng nhân tài.
Đó là một lý do rất đầy đủ.
Việc điều động đầy bất ngờ này đã khiến địa khu chấn động không nhỏ, nhưng ở Phạm gia thì lại sóng yên biển lặng một cách khác thường, gần như không có chút gợn sóng nào.
Phạm Vệ Quốc vui vẻ tới nhận chức mới, nhận được quyết định của ban Tổ chức Địa ủy, ông tiến hành bàn giao cho người kế nhiệm luôn.
Tất cả đều nằm trong dự liệu Phạm Vệ Quốc thản nhiên chịu đi.
Phạm Hồng Vũ thì vẫn ở lại nhà máy Cơ khí nông nghiệp Vũ Dương.
Tuy nhiên, việc Phạm Vệ Quốc bị điều động, rất nhanh lan đến Phạm Hồng Vũ.
Này hôm đó, lão Vương ở ban Nhân sự nhận được điện thoại, lập tức nói với Phạm Hồng Vũ:
- Tiểu Phạm, Bí thư Phương gọi cháu lên phòng của anh ta.
Có thể nhìn ra, giọng điệu của Phương Văn Phong khá là nghiêm khắc, nếu không thì cũng không đến nỗi phải cẩn trọng với lão Vương như vậy.
Phương Văn Phong tuy rằng tuổi trẻ, hơn nữa chỉ là Phó bí thư Đảng ủy nhà máy, tuy nhiên uy vọng lại không hề thấp. Nghiêm chỉnh mà nói thì là “uy áp” chứ không phải “uy vọng”.
Thứ nhất, là vì Phương Văn Phong còn có chút thủ đoạn. Bên trong những thủ đoạn này, đương nhiên là bao hàm thủ đoạn chỉnh đốn người khác, nếu không cũng không thể khiến người khác sợ hãi được. Nguyên nhân thứ hai, Phương Văn Phong là thân tín tâm phúc của Bí thư Kiều. Ở nhà máy này, giám đốc Ngô già rồi cũng phải về hưu, trong nhà máy đã đồn đại rằng Phương Văn Phong sẽ kế nhiệm chức vụ giám đốc nhà máy.
Tình hình nhà máy, dù sao cũng không giống với bên chính quyền. Nếu như bên chính quyền Bí thư quyền lớn nhất thì ở nhà máy Giám đốc mới là người có quyền hành lớn nhất. Bí thư Kiều thế lớn như vậy nhưng cũng phải nhường Giám đốc Ngô vài phần.
Phương Văn Phong là người khá nham hiểm, cán bộ công nhân của nhà máy đều có chút sợ y.
Phạm Hồng Vũ thì không sợ, nghe thấy lão Vương nói vậy liền thản nhiên đi về phía phòng của Phương Văn Phong.
Phương Văn Phong vẫn vẻ khách khí đó, thấy Phạm Hồng Vũ đi vào, vộng vào đi vòng qua bàn làm việc, cười bắt tay với Phạm Hồng Vũ, lại còn tự mình rót nước mời hắn nữa. Một lúc sau, mới nghiêng đầu sang một bên, mỉm cười nói:
- Hồng Vũ, đến nhà máy công tác cũng đã được một tháng rồi nhỉ.
Giọng điệu nhẹ nhàng, rất có phong phạm của huynh trưởng.
- Cũng khoảng một tháng rồi anh ạ.
- Ha ha, thế nào, công việc ở ban Nhân sự đã thích ứng được rồi chứ?
- Cũng tàm tạm rồi.
Phạm Hồng Vũ đáp.
Một nhà máy con con thì ở ban Nhân sự có mấy việc chứ? Một ngày làm việc thật sự được một tiếng đồng hồ là đã coi như mẫn cán lắm rồi.
- Ừ, là thế này Hồng Vũ ạ, thời gian này lão Vương có phản ánh với tôi, từ khi cậu đến ban Nhân sự thì công tác khá chăm chỉ, sắp xếp ngăn nắp hồ sơ nhân sự. Cái này rất tốt, công tác thì phải có thái độ chăm chỉ như vậy.
Phương Văn Phong liên tục gật đầu, nụ cười trên mặt cũng bất giác thu lại, trở nên khá nghiêm túc, lấy lại vẻ của lãnh đạo.
Phương Văn Phong là người có dục vọng về quyền lực rất lớn, thậm chí đã đến mức độ sẵn sàng vì quyền lực mà liều lĩnh. Phạm Hồng Vũ đối với y chẳng có chút cảm tình nào. Bởi vì hắn biết, ở thế giới kia, Phương Văn Phong vì để lật đổ đối thủ mà đã không ngại bức tử vợ mình. Đương nhiên, chuyện đó khá phức tạp, không thể đem trách nhiệm quy kết hết cho Phương Văn Phong được, nhưng Phạm Hồng Vũ vẫn cho rằng, Phạm Hồng Vũ mới là kẻ gây ra chuyện này thật sự.
Cho nên, thái độ của Phạm Hồng Vũ với Phương Văn Phong vẫn là không lạnh không nhạt.
Phương Văn Phong rất nhạy cảm, loại thái độ này của Phạm Hồng Vũ khiến y cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Trước kia Phạm Vệ Quốc là Phó chủ tịch huyện, thì y chỉ có thể chịu đựng, nhưng hiện tại thì đã khác.
Phạm Hồng Vũ cười cười, không nói lời nào.
Hắn biết không thể có chuyện Phương Văn Phong mời mình lê phòng uống trà nói chuyện phiếm, càng không phải là quan tâm đến hắn. Loại người như Phương Văn Phong, chẳng bao giờ quan tâm người khác thật lòng cả, thứ mà họ quan tâm nhất thì vẫn chỉ là bản thân họ mà thôi.
- Hồng Vũ, cậu cũng biết là nhà máy của chúng ta không lớn, hai năm qua hiệu quả cũng không được như trước, khoản chi càng ngày càng nhiều. Mấy hôm trước chúng tôi đã tổ chức cuộc họp Đảng ủy, Bí thư Kiều và giám đốc Ngô đều cảm thấy chúng ta phải tinh giảm nhân lực để tiết kiệm khoản chi.
Phương Văn Phong tiếp tục nói.
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Phó bí thư Phương, suy nghĩ này rất chính xác.
Phương Văn Phong hơi sững sờ.
Những lời này của Phạm Hồng Vũ không có chút khuyết điểm nào, hơn nữa lại còn đồng ý với ý kiến của y, nhưng sao nghe chẳng thấy tự nhiên chút nào. Đây phải là giọng điệu của lãnh đạo mới phải chứ.
Phạm Hồng Vũ cậu là lãnh đạo của Phương Văn Phong tôi sao?
Tuy nhiên những suy nghĩ “độc” như vậy chưa bao giờ hiện lên mặt Phương Văn Phong, ho dù trong lòng căm tức thế nào thì y cũng không để lộ ra, lần này cũng thế, y lập tức cười nói:
- Đúng vậy, Hồng Vũ, cậu có thể hiểu được thì tốt rồi.
Khóe miệng Phạm Hồng Vũ hiện lên một nụ cười trào phúng, nói:
- Phó bí thư Phương, ý anh thế nào anh cứ nói thẳng ra đi.
Phạm Vệ Quốc rời khỏi huyện Vũ Dương chưa được bao lâu thì nhà máy Cơ khí nông nghiệp đã muốn “ném” Phạm Hồng Vũ đi rồi.
Phương Văn Phong lập tức nghiêm mặt nói:
- Đồng chí Hồng Vũ, đừng có suy nghĩ nhiều nhé. Đây là quyết định của cả tập thể Đảng ủy nhà máy, không phải là quyết định của cá nhân ai cả. Chúng ta đều là cán bộ của nhà máy, tất cả đều vì sự phát triển của nhà máy. Hơn nữa, ở cương vị nào, công tác ở đâu thì đều là vì dân phục vụ cả.
Đây đều là những lời thuyết giáo cả.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói:
- Phó bí thư Phương nói có lý. Vậy xin hỏi Phó bí thư Phương là nhà máy sẽ sắp xếp cho tôi đi làm công tác cách mạng này ở đâu.
- Là thế này, Giám đốc Ngô cho rằng, biên chế cán bộ ở cơ quan chúng ta còn phải tiếp tục rút bớt. Vì vậy Đảng ủy nhà máy quyết định phải tăng cường lực lượng sản xuất. Ban Nhân sự quay lại biên chế cũ, để hai đồng chí làm là được rồi. Lão Vương là cán bộ lão thành, đã quen thuộc với công tác nhân sự. Kiều Phượng là đồng chí nữ, cũng không thích hợp sang bộ phận sản xuất. Còn cậu tuổi trẻ, lại là sinh viên mới tốt nghiệp, bộ phận sản xuất đang cần một nhân tài như vậy. Đảng ủy quyết định, để cậu đến phân xưởng lắp ráp, hỗ trợ công tác cho đồng chí Trương Dương. Công việc cụ thể thế nào thì do đồng chí Trương Dương sắp xếp.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười một tiếng, trong đó có ý châm chọc, có lẽ Phương Văn Phong có thể nghe hiểu được.
Hắn được ban danh hiệu Phó trưởng ban, vốn là do Giám đốc Ngô quyết định. Lão Ngô được cho là người phúc hậu, hiện tại Phương Văn Phong lại luôn mổm lôi Giám đốc Ngô ra, như thể việc điều Phạm Hồng Vũ đến phân xưởng lắp ráp là quyết định của Giám đốc Ngô vậy.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu đừng nghĩ gì cả, đối với cậu mà nói đây cũng là một cơ hội rèn luyện…
Phạm Hồng Vũ cười nhạt, không ngờ lại kích thích Phương Văn Phong, sắc mặt của y càng trở nên nghiêm túc, xưng hô với Phạm Hồng Vũ cũng trở nên rất “chính thức”.
- Phó bí thư Phương, không cần phải làm công tác tư tưởng với tôi nữa, tôi là một cán bộ đảng viên, tôi phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
Phạm Hồng Vũ khoát tay, cắt ngang lời của Phương Văn Phong.