Lý Văn Hàn ở khách sạn Mai Sơn dự tiệc vào ngày kế, sau đó trở về huyện ngay, rồi ở phòng công an huyện mở đại hội, truyền đạt lại chỉ thị tinh thần của hội nghị các Cục trưởng cục Công an toàn tỉnh. Có liên quan đến tình hình trị an không tốt, Bí thư Đảng ủy công an tỉnh điểm danh phê bình, không bỏ sót điểm nào.
Trong đại hội cán bộ, Lý Văn Hàn tự mình làm kiểm điểm, sau đó tuyên bố triển khai công tác chỉnh đốn tác phong trong toàn huyện. Phòng công an huyện sẽ phái ra một tổ điều tra, đi tới các đồn công an, tiến hành kiểm tra đôn đốc, đồng thời kiểm toán tài vụ.
Tổ kiểm tra đến đồn công an thị trấn Thập Nguyên sẽ đích thân do Phó bí thư đảng ủy, Phó phòng công an huyện kiêm Tổ trưởng tổ điều tra kỷ luật tự mình dẫn đội.
Chủ tịch huyện Phạm cũng không nhàn rỗi, đến ngân hàng Công thương tỉnh.
Sáng sớm, đồng chí ngân hàng Công thương tỉnh đã nhìn thấy một đoàn xe kỳ quái. Đi đầu là một chiếc xe Nissan, chiếc thứ hai thì hoành tráng rồi, một chiếc Mercedes Benz 500. Một chiếc xe Mercedes Benz như vậy, toàn bộ tỉnh Thanh Sơn đều không có. Bởi vì chiếc xe này đăng ký giấy phép ở Hongkong. Chiếc thứ ba thì cấp bậc thấp hơn, một chiếc xe Santana không cũ không mới.
Kỳ lạ là đoàn xe sau khi dừng hẳn trong sân ngân hàng Công thương tỉnh, thì những người bước xuống xe dường như rất không hòa hợp.
Người đi phía trước rõ ràng là trẻ tuổi nhất, cũng là áo trắng quần tây đen, giày da đen, cách ăn mặc người lớn vô cùng, giống như lãnh đạo một phái đoàn. Đây dĩ nhiên là Chủ tịch huyện Vân Hồ mới nhậm chức đồng chí Phạm Hồng Vũ rồi. Sau đó, là Lệnh Hòa Phồn Lệnh tổng, cách ăn mặc thì “xinh đẹp” vô cùng. Tuy rằng cũng là áo sơ mi trắng quần tây đen, nhưng đường may khéo léo vô cùng, kiểu dáng so với cái áo sơ mi trắng của Chủ tịch huyện thì hợp mốt hơn nhiều lắm, làm cho người ta nhìn thấy thì đoán được cấp bậc rất cao.
Trần Lực quần áo, cách ăn mặc cũng vô cùng khéo.
Hoàng Tử Hiên và Đỗ Song Ngư thì dáng người quê mùa, có rửa như thế nào cũng không rửa sạch được hương vị “nhà máy hầm mỏ”.
Một tổ hợp như vậy khiến cho nhân viên của ngân hành Công thương tỉnh phải sửng sốt.
Phạm Hồng Vũ đối với bố cục trụ sở làm việc của ngân hàng công thương tỉnh tương đối quen thuộc. Lúc ở tỉnh đảm nhiệm chức thư ký Chủ tịch tỉnh, hắn đã cùng với Vưu Lợi Dân đến thị sát qua ngân hàng Công thương tỉnh. Tuy nói ngân hàng là lãnh đạo vuông góc, nhưng Chủ tịch tỉnh cũng không thể thường xuyên đến ngân hàng. Bình thường đều là lãnh đạo ngân hàng công thương tỉnh đến phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh báo cáo công tác. Ngẫu nhiên thì Chủ tịch tỉnh Vưu cũng sẽ đến ngân hàng, tỏ vẻ quan tâm an ủi.
Chủ tịch huyện Phạm dẫn đầu, mọi người tiến lên lầu ba của trụ sở làm việc.
Lầu ba là khu làm việc của Giám đốc ngân hàng. Giám đốc, Phó giám đốc ngân hàng đều làm việc ở khu vực này, nên rất yên tĩnh và sạch sẽ.
Đám người Phạm Hồng Vũ vừa tới lầu ba, một người thanh niên khoảng ba mươi tưởi chạy ra chào đón, mỉm cười nói:
- Xin hỏi là Chủ tịch huyện Phạm và Lệnh tổng phải không?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu:
- Vâng, tôi là Phạm Hồng Vũ, còn đây là Lệnh tổng.
- Xin chào, Chủ tịch huyện Phạm, xin chào Lệnh tổng. Giám đốc ngân hàng Đường đang đợi mọi người, xin mời đi theo tôi.
Người thanh niên vội vã bắt tay Phạm Hồng Vũ và Lệnh Hòa Phồn, rồi dẫn mọi người đến phòng làm việc của Giám đốc ngân hàng.
Phòng làm việc của Giám đốc Đường nằm ở bên trong, trang trí tương đối sang trọng.
Ngân hàng mà, cái không thiếu chính là tiền.
Giám đốc ngân hàng Công thương tỉnh tên là Đường Thiên, bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, vóc dáng không cao, dáng người có chút mập mạp, sớm đã ngồi sẵn ở ghế sofa đãi khách. Vừa thấy Phạm Hồng Vũ và Lệnh Hòa Phồn thì lập tức đứng dậy, cười ha hả bước lên chào đón.
- Chủ tịch huyện Phạm, Lệnh tổng, hoan nghênh hai người đến đây.
Giám đốc chi nhánh ngân hàng Công thương tỉnh Thanh Sơn là cán bộ cấp Giám đốc sở. Muốn gặp được ông tất nhiên là phải hẹn trước. Tuy nhiên nhìn qua, Đường Thiên đối với lần gặp này vô cùng để ý.
Dù sao thân phận của Phạm Hồng Vũ và Lệnh Hòa Phồn đều không bình thường, cho nên Đường Thiên mới thận trọng như vậy.
Chào hỏi một trận, mọi người phân chủ khách ngồi vào chỗ của mình.
Đám người Phạm Hồng Vũ tổng cộng đến năm người, còn lái xe thì ngồi trong phòng chờ. Khu tiếp khách liền có vẻ chật chội. Đường Thiên cầm thuốc Thanh Sơn Vương phát cho mọi người.
- Chủ tịch huyện Phạm rất là giỏi, còn trẻ như vậy mà đã là Chủ tịch huyện. Không cần nói là Đường Thiên tôi chưa từng thấy qua, ngay cả nói cũng chưa nghe nói. Quả thật là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên.
Đường Thiên liên tiếp tán thưởng.
Nói thật, ngày hôm qua nhận được điện thoại của Phạm Hồng Vũ, bảo hôm nay sẽ đến gặp Giám đốc ngân hàng Đường, Đường Thiên trong đầu liền có điểm bồn chồn. Ông ta biết Phạm Hồng Vũ hiện tại đã không còn là thư ký của Chủ tịch tỉnh, mà là quyền Chủ tịch huyện Vân Hồ. Thư ký Phạm tìm ông ta, cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì. Chủ tịch huyện Phạm tìm ông ta, thì lại càng không phải là chuyện tốt.
Đơn giản là nhìn trúng tiền trong tay Giám đốc Đường ông thôi.
Vân Hồ cũng không phải là đối tượng tốt để cho vay.
Mấy năm nay, nợ khó đòi của ngân hàng ngày một gia tăng. Một phần hạng mục nợ khó đòi đều là hạng mục của chính phủ. Rất nhiều cán bộ địa phương, vì muốn có chiến tích tốt, muốn có tài chính mà tranh thủ hạng mục. Sau khi hạng mục đến tay, bởi vì tài chính không đủ nên đành liều mượn ngân hàng. Những lãnh đạo địa phương này đều là một đám thần thông quảng đại, có chút mặt mũi, ngân hàng không thể không cho vay tiền. kết quả rất nhiều hạng mục chỉ làm có một nửa là không làm nổi nửa, tuyên bố phá sản. Tiền cho vay của ngân hàng tự nhiên trôi theo dòng nước, rốt cuộc không thu lại được.
Phạm Hồng Vũ vừa mới đến huyện Vân Hồ, là Chủ tịch huyện trẻ nhất trên toàn tỉnh, khẳng định là muốn thể hiện mình rồi. Đường Thiên lo lắng hạng mục của Phạm Hồng Vũ lúc đó cũng sẽ phá sản, cuối cùng người xui xẻo cũng chỉ là ngân hàng.
Hướng chính quyền địa phương đòi nợ là việc không đáng tin cậy. Bởi vì chính quyền không thể thanh lý tài sản, mà ngân hàng thì không thể đem chính quyền niêm phong. Cho dù có kiện chính quyền ra tòa án thì không có tiền cũng vẫn hoàn không có tiền. Còn cán bộ lúc trước được cử đi mượn tiền thì càng thêm không thể trông cậy vào.
Còn có những quan địa phương không thể đắc tội.
Ví dụ như vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi Phạm Hồng Vũ này, sau lưng của hắn chính là Chủ tịch tỉnh. Hắn thực thiếu nợ không trả, Giám đốc ngân hàng Đường nhìn thấy hắn còn phải tươi cười chào đón.
Chẳng qua, Chủ tịch huyện Phạm đã gọi điện, từ chối thì cũng không tiện. Huống chi Phạm Hồng Vũ cũng có nói, sẽ cùng với ông chủ Lệnh Hòa Phồn của khu công nghiệp điện tử Phồn Thịnh đến.
Lệnh Hòa Phồn là khách hàng lớn của ngân hàng Công thương tỉnh. Tài khoản của khu công nghiệp điện tử Phồn Thịnh được mở ở ngân hàng Công thương tỉnh. Đại bộ phận tài chính hoạt động đều thông qua ngân hàng. Lúc trước, khu công nghiệp điện tử Phồn Thịnh quyết định ngụ lại Hồng Châu, mấy ngân hàng đã tìm tới cửa, đem những lợi ích ưu đãi để chào mời, cuối cùng thì ngân hàng Công thương tỉnh đã thắng.
Đường Thiên lại càng không thể không nể mặt Lệnh Hòa Phồn.
Cũng không biết Phạm Hồng Vũ và Lệnh Hòa Phồn quan hệ như thế nào. Nhìn xem tư thế này, rất rõ ràng Phạm Hồng Vũ là “chủ”, còn Lệnh Hòa Phồn chỉ là khách. Không hổ danh là thư ký của Chủ tịch tỉnh, mặt mũi khá lớn.
Phạm Hồng Vũ cười khiêm tốn vài câu.
Hoàng Tử Hiên hơi tò mò đánh giá văn phòng xa hoa của Giám đốc Đường. Mấy năm nay, Hoàng Tử Hiên đã không ít lần chạy các ngân hàng ở thành phố, ở huyện. Văn phòng các Giám đốc ngân hàng không đến mười lần thì cũng tám lần. Vốn tưởng rằng văn phòng Giám đốc ngân hàng thành phố đã đủ xa hoa lắm rồi, không nghĩ tới so với văn phòng của Giám đốc Đường còn kém xa.
Hàn huyên vài câu, Phạm Hồng Vũ liền cười nói:
- Giám đốc ngân hàng Đường, tôi hôm nay là tới hướng ngài cầu viện đấy.
Giám đốc Đường khẽ mỉm cười, nói:
- Chủ tịch huyện Phạm không cần phải khách khí. Chỉ cần Đường Thiên tôi có thể giúp được gì thì khẳng định không nói hai lời.
Đường Thiên trong lòng cũng chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần Phạm Hồng Vũ không cầu nhiều lắm, một hai triệu đồng cho vay cũng không sao. Dù thế nào cũng phải nể mặt thư ký Chủ tịch tỉnh chứ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Giám đốc ngân hàng Đường thật là sảng khoái, tôi biết chuyến đi này sẽ không công cốc.
- Haha, được hỗ trợ cho Chủ tịch huyện Phạm là tôi cam tâm tình nguyện mà. Tuy nhiên, Chủ tịch huyện Phạm, tình huống của ngân hàng Công thương hiện tại cũng không lạc quan, tài chính rất khẩn trương. Cho vay mấy trăm ngàn trong ba năm thì tôi còn có thể nghĩ biện pháp, chứ nhiều quá thì tôi thật sự bất lực.
Không đợi Phạm Hồng Vũ nói xong, Đường Thiên đã tranh nói trước, chặn Phạm Hồng Vũ lại rồi tính sau.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Giám đốc ngân hàng Đường, ngân hàng Công thương tỉnh nhiều tiền thế lớn, điểm này tôi vẫn rất rõ ràng. Giám đốc Đường cứ yên tâm, yêu cầu của tôi không cao, chính là hy vọng có thể cấp cho nông trường Triều Dương một số tiền.
- Nông trường Triều Dương?
Đường Thiên có chút trố mắt. Vừa rồi, khi Phạm Hồng Vũ giới thiệu thân phận của Hoàng Tử Hiên, nói là Chủ tịch nông trường Triều Dương, Đường Thiên còn nghi hoặc, không biết Phạm Hồng Vũ mang theo một Chủ tịch nông trường đến gặp ông ta làm gì.
- Là như vầy, Giám đốc ngân hàng Đường, tôi hiện tại chẳng những phụ trách công việc của UBND huyện Vân Hồ mà còn có công tác của nông trường Triều Dương. Tôi là Bí thư Đảng ủy nông trường Triều Dương. Giám đốc Đường cũng biết đấy, mấy năm nay, cuộc sống của các nông trường quốc doanh trên toàn tỉnh cũng không khá giả lắm. Tài chính nông trường Triều Dương lại khẩn trương. Tiền lương tháng sau còn không biết lấy gì chi trả. Tôi cũng vừa mới tiếp nhận, tháng thứ nhất đã không có tiền lương để phát. Thật sự là rất có lỗi với cán bộ công nhân viên chức của nông trường. Cho nên, phải mời Giám đốc Đường giúp cho một việc.
Đường Thiên âm thầm thở phào một tiếng.
Không tồi!
Tiền lương của nông trường trong một tháng còn có thể bao nhiêu chứ? Một triệu đủ không?
Đó là áp dụng cho mấy ngàn viên chức của nông trường lớn, còn nông trường quốc doanh nhỏ thì mấy trăm công nhân viên chức, một hai trăm ngàn tiền lương là đủ rồi.
- Haha, Chủ tịch huyện Phạm, vậy thì tôi phải tận lực giúp rồi, không thể để cho toàn bộ công nhân viên chức của nông trường không có tiền lương chứ? Phải nuôi cả gia đình cũng không dễ dàng gì. Nông trường phát tiền lương ước chừng cần bao nhiêu?
Đường Thiên cười nói, giọng điệu rất thoải mái, bày ra bộ dạng trượng nghĩa vô cùng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Nông trường Triều Dương là một nông trường lớn, toàn bộ có hơn tám ngàn công nhân viên chức. Hơn nữa, tính tổng luôn cả cán bộ về hưu là mười ngàn người. Trước mắt tài chính rất khẩn trương, tạm thời chỉ có thể trả lương, còn tiền thưởng, tiền trợ cấp thì vẫn phải thiếu. Về sau khi nông trường kiếm đủ tiền, tình trạng kinh tế chuyển biến tốt đẹp rồi nói sau.
- Ừ…!
Đường Thiên liên tục gật đầu, nhưng không có tâm tư nghe Phạm Hồng Vũ giải thích tình huống của nông trường, chỉ là muốn biết Phạm Hồng Vũ muốn mượn bao nhiêu tiền.
- Cho nên, tôi muốn nhờ Giám đốc Đường cho nông trường Triều Dương vay hai chục triệu.
- Cái gì?
Phạm Hồng Vũ còn chưa dứt lời, Đường Thiên liền la lên, vẻ mặt không dám tin.