Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ đi ra, Trưởng phòng Giản vội đứng dậy, ánh mắt có chút kỳ quái hướng đến Phạm Hồng Vũ. Tuy rằng không rõ hắn đã nói gì với Viên Lưu Ngạn nhưng đoán rằng không vui vẻ gì. Quan hệ giữa Bí thư Viên và Chủ tịch tỉnh Vưu rất bình thường. Chuyện Trịnh Mỹ Đường đã từng bị Phạm Hồng Vũ “chơi cho một vố” thì Trưởng phòng Giản ở Phòng thư ký 2 biết rất rõ. Viên Lưu Ngạn không thể có tí chút thiện cảm nào với Phạm Hồng Vũ cả, càng không thể có thái độ vui vẻ gì với hắn ta được.
Vừa rồi Bí thư Viên không phải không cho Phạm Hồng Vũ ngồi xuống hay sao?
Vậy mà sao nhìn thấy hắn ta vẫn có bộ dạng ung dung vậy nhỉ?
- Trưởng phòng Giản!
Phạm Hồng Vũ hướng sang Trưởng phòng Giản gật đầu cười nụ, không nhiều lời, quay người đi về phía cầu thang.
- Đứng lại!
Trịnh Mỹ Đường khẽ quát, giọng điệu rất khó chịu.
Phạm Hồng Vũ dừng bước chân, quay người lại, nhìn sang Trịnh Mỹ Đường, vẻ mặt rất chi là điềm đạm, nhưng không hé răng nói câu nào.
- Phạm Hồng Vũ, chuyện mười mấy người ở nông trường Triều Dương cùng nhau đi tự thú là thế nào?
Trịnh Mỹ Đường nhìn chằm chặp vào Phạm Hồng Vũ, sắc mặt sa sầm thật đáng sợ, dồn nén cơn tức giận tột độ. Tự mình cho Công an thành phố đi bắt Đỗ Song Ngư thế mà Phạm Hồng Vũ lại đem đến tặng gã ta thêm mười mấy con người nữa, cho đến bây giờ vẫn ngồi ở trên đồn Công an không chịu đi, đợi để được bắt đi bóc lịch.
Gây sự à!
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói:
- Bí thư Trịnh, không phải là anh đang ráo riết truy tìm kẻ tổ chức “gây rồi trật tự” sao? Những người này đều đến để đầu thú, tranh thủ mở rộng việc xử lý đi. Chính sách của Đảng ta từ trước là luôn thẳng thắn mà.
Ở trong phòng làm việc của Viên Lưu Ngạn, bốn măt nhìn nhau Phạm Hồng Vũ đã nói trắng sự thật ra, nói những lời lẽ sắc bén như dao với Viên Lưu Ngạn, thực ra Phạm Hồng Vũ không có cái tư cách này. Chỉ là có liên quan đến chủ đề “Mặt trận Tổ quốc” nên mới dừng lại một chút. Bây giờ ra khỏi phòng làm việc rồi, đứng dưới đại sảnh trước mặt mọi người, cái “cương” của hắn lại khác, nhất định phải đúng quy đúng củ, khiến cho kẻ khác không thể nắm được chút sơ hở nào.
- Vớ vẩn! Cậu tính lừa ai đấy? Phạm Hồng Vũ! Tôi cánh cáo cậu, đừng có làm loạn, cậu phải chịu trách nhiệm về con đường thăng quan tiến chức của cậu đó!
Trịnh Mỹ Đường tức giận tột độ, chiếc mặt nạ quan trường rơi tuột xuống. Đương nhiên, chỗ này là bên ngoài phòng làm việc của Viên Lưu Ngạn, hầu hết những người ở phòng thư ký 2 đều đã từng là lính của gã nên Trịnh Mỹ Đường mới dám nói như vậy.
Phạm Hồng Vũ cười rồi, trên mép còn lộ ra nét châm biếm nữa, khẽ gật đầu rồi nói:
- Bí thư Trịnh, anh xem! Tôi còn đang lo lắng cho con đường thăng quan tiến chức của anh đó, việc gì anh làm cũng không thành, việc gì anh cũng đều làm hỏng cả, haha!
Nói rồi, Phạm Hồng Vũ lại lắc lắc đầu, quay người nhẹ bước đi.
Đứng trước mặt rất nhiều nhân viên phòng thư ký 2 trước văn phòng tỉnh ủy, Phạm Hồng Vũ ít nhiều cũng để cho anh ta con đường sống mà không bóc hết lớp mặt nạ ra.
Đây không phải là nghĩ cho Trịnh Mỹ Đường, mà là nghĩ cho chính mình. Dù sao đây cũng là bên ngoài văn phòng tỉnh ủy, bộc lộ tài năng quá mức mà lan truyền ra ngoài thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt.
- Cậu, cậu đứng lại đó cho tôi!
Trịnh Mỹ Đường lại gầm lên, không nghĩ ngợi gì nữa rồi đuổi theo.
Mười mấy con người của Nông trường Triều Dương còn đang đợi ở Đồn Công an thị xã. Bất luận thế nào, cũng nên xử lý xong chuyện này trước. Nếu không sẽ ăn nói thế nào với Viên Lưu Ngạn đây? Không thì sẽ giống như lời của Phạm Hồng Vũ: việc gì cũng không làm được, việc gì cũng làm hỏng ngay!
Đối với Trịnh Mỹ Đường mà nói, để mất đi lòng tin của Viên Lưu Ngạn đó chính là đòn chết người đấy.
Phạm Hồng Vũ không thèm đếm xỉa, bước qua bậc cầu thang.
Trịnh Mỹ Đường vẫn còn đuổi theo, Trưởng phòng Giản đứng đó gọi theo:
- Bí thư Trịnh, Bí thư Trịnh … Bí thư Viên mời anh vào trong.
Câu nói này có một ma lực vô cùng lớn, còn hơn cả keo cường lực khiến đôi chân của Trịnh Mỹ Đường lập tức khựng lại, không dám di chuyển thêm chút nào nữa, lập tức xoay người lại, vẻ mặt vô cùng căm hận, miệng còn văng ra vài câu chửi, toàn là những câu khó nghe.
Trong nháy mắt đã quay lại phòng làm việc của Viên Lưu Ngạn, khuôn mặt của Trịnh Mỹ Đường vừa mới đây còn xanh lét giờ mau chóng biến thành một đóa hoa loa kèn nở rộ.
- Bí thư!
- Trịnh Mỹ Đường!
Viên Lưu Ngạn tức giận lớn tiếng gầm lên, đập bàn mạnh bàn kêu “bốp” rồi đứng dậy.
Trịnh Mỹ Đường và Trưởng phòng Giản nhất thời sợ quá đờ đẫn cả người, một động đậy nhỏ cũng không dám, Trịnh Mỹ Đường cứ đứng cúi đầu chịu trận, chỉ có nụ cười xu nịnh lập tức biến thành nỗi hoảng sợ.
- Ngươi thật là khốn nạn!
Viên Lưu Ngạn làm như không nhìn thấy vẻ hoảng loạn của Trịnh Mỹ Đường, tức đến ngón tay chỉ vào mặt gã ta cũng run lẩy bẩy, rồi lại rống to lên một tiếng.
- Vâng, vâng! Bí thư, Tôi khốn nạn, tôi khốn nạn…
Trịnh Mỹ Đường cuống quýt khom lưng, lập cập nói, như là phản xạ có điều kiện, không cần não phải chỉ huy. Dù cho lãnh đạo có mắng mày thế nào thì trước tiên hãy thừa nhận đã rồi hẵng nói sau.
Lãnh đạo nói anh là “đồ khốn” mà anh còn dám biện minh mình là “người tốt” thì chính anh cố tình bới móc ra rồi.
Trong quan trường, thật sự có khiếu làm quan, trường thịnh không suy, chính là loại người như Trịnh Mỹ Đường. Kiểu người như Phạm Hồng Vũ là kỳ lạ trong các loại kỳ lạ, nếu như mà không đụng phải mấy người “Bá Nhạc” Vưu Lợi Dân, Khâu Minh Sơn thì Phạm Nhị ca vẫn còn là một tên cảnh sát hình sự quèn.
Đương nhiên, hiểu được để dựa vào “minh chủ” cũng là một trong những điều kiện để chuẩn bị cơ sở cho con đường làm quan.
Con vật thì tụ tập theo bầy đàn, con người lẽ nào lại phân bầy sao.
- Một chút việc cỏn con mày cũng không làm được, việc gì giao vào tay mày, mày cũng làm hỏng hết. Mày nói đi, mày còn dùng được nữa không, nói mau!
Viên Lưu Ngạn chỉ vào thẳng vào mũi Trịnh Mỹ Đường, chửi mắng không ngớt, không để ý chút gì đến Trưởng phòng Giản đang đứng trước mặt.
Có gì mà phải kiêng nể chứ?
Đều là thư ký của ông ta cả!
Trịnh Mỹ Đường toát mồ hôi lạnh ra rồi.
Cũng không phải bị Viên Lưu Ngạn chửi mà chính là bị Phạm Hồng Vũ chửi.
Ngay đến Viên Lưu Ngạn chửi anh ta những lời nào thì Phạm Hồng Vũ đều đã “báo trước” cho anh ta rồi.
- Cậu, cậu là Phó Bí thư thành ủy, bao nhiêu người đã giúp đỡ cậu. Phạm Hồng Vũ là cái thá gì, chỉ là một quyền Chủ tịch huyện quèn, mới tới Vân Hồ chưa đến nửa năm, thân cô thế cô. Đến một người như vậy mà cậu còn không đối phó nổi, cậu…cậu quả thực là một thứ rác rưởi!
Viên Lưu Ngạn tức giận phát rồ dại.
Nếu nói thẳng ra, thực ra việc này không trách Phó bí thư Trịnh được, tự Bí thư Viên ông không phải bị Phạm Hồng Vũ cho vào tròng sượng mặt không trốn được vào đâu đó sao?
Chỉ là do Bí thư Viên tức giận bừng bừng nên nhất định phải tìm một cái thùng rác để trút hận, nếu không sẽ chết vì tức nghẹn mất. Cái thân Trịnh Mỹ Đường chịu “ân sâu” nên phải tự động tự giác biến mình thành nơi chút giận thôi.
Nhưng mà cho dù Bí thư Trịnh mồ hôi tuôn như mưa thì tâm trạng cũng đã dần dần bình tĩnh trở lại.
Chỉ cần Bí thư Viên còn muốn chửi gã thì vấn đề sẽ không phải là quá nghiêm trọng nữa. Nếu thật sự một câu cũng không muốn chửi thì mới là hết đường sống.
Thật không dễ dàng gì, cơn giận của Viên Lưu Ngạn mới dần hạ nhiệt, lúc này Trịnh Mỹ Đường mới dám lau mồ hôi, lò dò bước lên phía trước bưng cốc trà trước mặt Viên Lưu Ngạn chạy đến bên máy nước nóng, rót một cốc nước mới, rồi lại lò dò bưng về, nhẹ nhàng đặt trên bàn. Cúi thấp đầu hạ giọng nói:
- Bí thư, cin lỗi ngài! Đều là lỗi sơ suất của tôi, không hoàn thành nhiệm vụ…
Câu này vừa là tự kiểm điểm, mà cũng nói vừa tai.
Không kể đến năng lực thực tế của Trịnh Mỹ Đường thế nào nhưng tính cách của Viên Lưu Ngạn thì anh ta coi như là hiểu thấu rồi.
Viên Lưu Ngạn lạnh nhạt “hừ” một tiếng, cả giận nói:
- Cậu cút về Tề Hà ngay lập tức, kêu chúng nó thả hết người ra mau.
- Thả ra ư?
Lần này thì Trịnh Mỹ Đường thực sự hoảng hốt, ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc không dám tin là sự thật.
Cũng không cần phải nói Trịnh Mỹ Đường căm hận Đỗ Song Ngư đến thế nào, cái chính là cái mệnh lệnh này lẽ ra không nên từ miệng của Viên Lưu Ngạn nói ra mới phải. Bởi vì chỉ thị bắt người chính là của ông ta. Bây giờ vừa mới bắt chưa được hai ngày, Phạm Hồng Vũ mới đến một lần mà ông ta đã xoay chuyển 180 độ, đây mới chính là nguyên nhân khiến Trịnh Mỹ Đường kinh ngạc.
Gã ta quá hiểu tính cách của Viên Lưu Ngạn rồi. Người bình thường khó mà làm cho ông ta thay đổi chủ ý được.
Theo một nghĩa nào đó mà nói, nếu như Viên Lưu Ngạn kiên quyết muốn xử Đỗ Song Ngư theo pháp luật thì cả cái tỉnh Thanh Sơn này chắc sẽ chẳng có ai cứu được anh ta cả, kể cả Vinh Khải Cao và Vưu Lợi Dân đều không được. Hai vị này tuy rằng có thể cứu đấy nhưng tuyệt đối sẽ không ra mặt đâu.
Viên Lưu Ngạn và Đỗ Song Ngư hoàn toàn không ở trong cùng một đẳng cấp.
Bây giờ, Viên Lưu Ngạn lại thay đổi ý kiến rồi.
Chỉ có một lý do duy nhất đó là vì Phạm Hồng Vũ!
Phạm Hồng Vũ rốt cuộc là “con quái vật” gì mà không ngờ lại có thể khiến cho Viên Lưu Ngạn phải cúi đầu như vậy!
Đúng! Đây chính là cúi đầu!
Trịnh Mỹ Đường hoàn toàn không thể tin được, Phạm Hồng Vũ đã thuyết phục được Viên Lưu Ngạn chỉ bằng những lời lẽ ôn hòa. Ông ta đâu có dễ gì mà tiếp nhận ý kiến của người khác đâu, cũng đâu phải một Bí thư Viên mà mọi người vẫn sợ sệt chứ, mà là một ông lão hiền lành.
Nhất định là trong tay Phạm Hồng Vũ đã có được tài liệu quan trọng gì đó rồi, nên mới ép được Viên Lưu Ngạn phải lùi bước như vậy. Thật giống như lần trước vụ án Trương Thiên Sư ở núi Long Hổ. Lần đó, ngay cả Viên Lưu Ngạn cũng toát cả mồ hôi.
- Đúng, thả hết ra, đi nhanh lên! Còn chần chừ cái gì?
Viên Lưu Ngạn không kiên nhẫn được nữa phẩy phẩy tay, chán chường nói.
Hiển nhiên, Bí thư Trịnh vẫn còn đang chịu trận với cơn thịnh nộ của Bí thư Viên, còn chưa hoàn hồn.
- Vâng, vâng! Bí thư, tôi đi ngay đây, làm ngay đây…
Trịnh Mỹ Đường không dám nhiều lời thêm nữa, khom lưng liên tiếp đáp lời Viên Lưu Ngạn, lập cập lui ra ngoài.
- Hừ!
Viên Lưu Ngạn phun ra một tiếng thật nặng nề, đặt mông ngồi phịch xuống chiếc ghế da, sắc mặt vẫn còn xanh mét.
Trưởng phòng Giản khiếp sợ kinh hồn bạt vía, kiễn nhẫn thu dọn đồ đạc.
Cũng may mà Bí thư Viên không chút giận lên đầu anh ta.
Đối với chỉ thị của Viên Lưu Ngạn, Trịnh Mỹ Đường không hề chấp hành theo hết 100%. Viên Lưu Ngạn kêu gã ta lập tức cút về thành phố Tề Hà ngay, gã không cút, vừa mới ra khỏi phòng làm việc của Viên Lưu Ngạn liền tay năm tay mười vồ lấy điện thoại đặt bên ngoài, gọi về cho Phó đồn trưởng thường trực Công an thành phố Tề Hà – Trường Nhậm Uy.
Không có ai nhấc điện thoại, Nhậm Uy không có mặt ở văn phòng, Trịnh Mỹ Đường lập tức gọi vào máy nhắn tin của Nhâm Uy.
Không lâu sau, Nhâm Uy liền gọi trở lại.
- Ai đấy?
Giọng điệu của Nhâm Uy cũng khó chịu, tức giận bừng bừng. Xem chừng, Phó cục trưởng Nhâm cũng bị bọn người kia của Nông trường Triều Dương làm cho sứt đầu mẻ trán rồi, nên đang tức giận vô cùng.
- Nhiệm Uy!
- A… Bí thư Trịnh? Chào anh, chào anh!
- Lập tức thả tất cả đám người của Nông trường Triều Dương đó ra ngay!
- Ôi! Thả hết sao? Bí thư Trịnh, hiện tại chúng ta chỉ bắt mỗi một mình Đỗ Song Ngư thôi mà, những người khác đuổi đi mà không đi…
- Nói nhảm ít thôi, chính là thả Đỗ Song Ngư ra! Thả ngay đi!
Nói hết câu này, Trịnh Mỹ Đường ném điện thoại kêu “keng” trở về vị trí cũ, mũi không ra mũi mặt không ra mặt. Bí thư Trịnh bây giờ cũng nổi giân bừng bừng rồi, không biết phải trút giận vào đâu đây!
Nhâm Uy nghẹn họng nhìn trân trối chiếc điên thoại đang phát ra tiếng tu tu, hoàn toàn lú lẫn mất rồi