Mục lục
Quyền Lực Tuyệt Đối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 543: Chỉ đạo viên Đỗ.

Cũng may Cố Văn Phong cũng là người già đời trong quan trường, tuy rằng chức vụ không cao, nhưng sóng gió đã trải qua không ít, lập tức trấn định lại, kiểm điểm vài câu với Phạm Hồng Vũ, rồi nói vài câu khách khí, rồi giới thiệu mấy cán bộ cùng đi với Phạm Hồng Vũ.

Đều là cán bộ phụ trách khu Thập Nguyên và thị trấn Thập Nguyên, ai nấy cung kính đi lên bắt tay, cúi đầu vấn an Phạm Hồng Vũ, tất cả đều theo “quy củ”, tuyệt đối không vì Phạm Hồng Vũ trẻ tuổi mà bỏ qua.

Nếu đổi lại là vị Chủ tịch huyện khác đến khu Thập Nguyên thị sát, đám người Cố Văn Phong có lẽ khách khí thì vẫn khách khí như nhau, nhưng không đến mức khẩn trương như vậy. Thật sự thân phận của Phạm Hồng Vũ hoàn toàn bất đồng, đại thư ký của Chủ tịch tỉnh không phải là nhỏ.

Thanh danh của Trưởng phòng Phạm tuyệt đối không thấp hơn Trịnh Mỹ Đường. Trịnh Mỹ Đường lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn vô biên, nhưng Phạm Hồng Vũ cũng đã nổi tiếng “lưu manh”, “hung danh lan xa”, từng xông vào cục Công an nổ súng, đả thương người. Nếu như trước đó mọi người đều nghe tin đồn về vụ án 1-7 ở huyện Vũ Dương, còn ôm thái độ hoài nghi thì giờ đây không còn chút nghi ngờ nào.

Vừa rồi, không phải hai người vừa bị khiêng đi bệnh viện đó sao?

Có thể thấy được Phạm Hồng Vũ hoàn toàn không chú ý ảnh hưởng. Tự tin rằng việc như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn, hắn làm sao có thể như vậy được?

Vốn sự kiện bao vây Thành ủy kia còn chưa nắm rõ, Phạm Hồng Vũ lần đầu tiên đến thị trấn Thập Nguyên cải tang vi hành liền đụng phải đám du côn, còn muốn lấy chai bia định gây thương tích cho Chủ tịch huyện, người phụ trách ở địa phương, để xảy ra chuyện như vậy, đám người Cố Văn Phong không khẩn trương sao được?

- Chủ tịch huyện Phạm, đường xa tới vất vả, mời Chủ tịch huyện Phạm về khu nghỉ ngơi một chút.

Hàn huyên một hồi, Cố Văn Phong cẩn thận nói.

Nơi này lộn xộn, Phạm Hồng Vũ ở lại thêm một phút thì thể diện của cán bộ thị trấn càng bị mất thêm.

Phạm Hồng Vũ gật đầu nói: - Được!

Nếu đã bại lộ thân phận rồi, thì nhất định phải đến khu một chuyến, nếu không thì không hợp tình lắm, những cán bộ như Cố Văn Phong sẽ sinh hận.

Làm lãnh đạo, lúc nào cũng phải để cho cấp dưới kính sợ mình, đó là điều bắt buộc, đó gọi là “uy vọng”. Nhưng nếu để cấp dưới sinh hận thì hoàn toàn ngược lại. Tất cả mọi việc đều phải có mức độ của nó, chín quá sẽ hóa nẫu.

Đám người Cát Nhị Tráng cố nhiên phải xử lý, nếu Cát Đại Tráng bao che thì cũng phải xử lý. Nhưng mặt đả kích không nên quá rộng. Đối với đám người Cố Văn Phong thì nên tranh thủ.

- Chủ tịch huyện Phạm, mời!

Cố Văn Phong âm thầm thở phào một cái, vội vàng nói.

Phạm Hồng Vũ trong vòng vây của mọi người liền đi ra khỏi cửa.

Cát Đại Tráng bỗng nhiên xấn lại, ghé vào tai Phạm Hồng Vũ nói nhỏ: - Chủ tịch huyện Phạm, cái này….Đỗ Song Ngư, là trong cục hạ lệnh phải bắt lại…hắn, hắn là đối tượng đầu đàn tụ tập người gây rối ở nông trường Triều Dương, chủ tịch xem…

Giọng điệu rõ ràng mang ý lấy lòng…

Sau khi đám ngươi Cố Văn Phong đến, một phen hàn huyên khách khí, Cát Đại Tráng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ được một lúc mồ hôi lạnh của y lại ướt đẫm áo.

Việc ngày hôm nay, không xong rồi.

Những thứ khác không nói, Cát Nhị Tráng là em trai y, hoành hành ngang ngược, bị Phạm Hồng Vũ tóm ngay tại chỗ. Nếu như Phạm Hồng Vũ truy cứu thì đứng nói là Chủ nhiệm Diệp đen đủi, mà ngay cả Cát Đại Tráng y cũng không tránh khỏi liên quan.

Hơn nữa, điều quan trọng chính là khả năng Phạm Hồng Vũ sẽ truy cứu là rất cao.

Cát Đại Tráng mặc dù là một tên thô tục, nhưng dù gì cũng đã làm đến chức đồn trưởng đồn công an, như thế nào cũng không thể là kẻ ngốc được. Y biết rõ đạo lý “quan mới nhậm chức ba đống lửa”. Nếu Phạm Hồng Vũ muốn mượn ai đó để lập uy thì Cát Đại Tráng y là người thích hợp nhất.

Chủ tịch huyện Phạm đến thị trấn Thập Nguyên một chuyến, thiết chút nữa thì bị lưu manh “giết”, đây không phải vấn đề nghiêm trọng hay sao? Nếu hôm nay Phạm Hồng Vũ bị tổn thương thì đừng nói là Cát Đại Tráng mà ngay cả Lục Cửu cũng không thể yên thân được.

Lục Cửu ông làm ăn kiểu gì mà để xảy ra chuyện như vậy?

E rằng đến lúc đó mũ cánh chuồn của Lục Cửu cũng không thể giữ được, nói gì đến chuyện bảo vệ Cát Đại Tráng?

Hơn nữa, trong mắt Lục Cửu, đồn trưởng đồn công an thị trấn Thập Nguyên, đâu có thân thích gì với Lục Cửu đâu? Việc gì mà ông ta phải đắc tội với Vưu Lợi Dân để bảo vệ cho Cát Đại Tráng?

Cát Đại Tráng hiện tại, chỉ có thể tự cứu lấy mình mà thôi.

Bất chấp tất cả, trước tiên cứ đem Đỗ Song Ngư ra “gánh tội thay” cái đã rồi tính sau.

Người đó là kẻ đầu sỏ tụ tậm quần chúng gây rối, nghe nói lãnh đạo huyện thành phố đều hận gã muốn chết. Trước đó không lâu, đến Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh Vưu đều kinh động đến, tự mình đi đến Tề Hà để bình ổn tình thế. Mình bắt được người này, chắc chắn Chủ tịch huyện Phạm sẽ rất vui mừng, nói không chừng còn lấy Đỗ Song Ngư để “báo công” với Bí thư Đàm, Bí thư Đàm cao hứng thì Chủ tịch huyện Phạm cũng vui vẻ, đến lúc đó không phải đồn trưởng Cát sẽ bình yên vô sự sao? Ít nhất là vẫn còn đường soosngs.

Nếu không, chỉ có thể “đợi chết” mà thôi.

Phải nói rằng, Cát Đại Tráng tính toán thật sự như ý.

Phạm Hồng Vũ quả nhiên dừng bước, nhìn y, hỏi: - Phòng huyện hạ chỉ thị?

- Đúng đúng, trưởng phòng Lý Văn Hàn đích thân gọi điện cho tôi…ông ấy nói đây là mệnh lệnh của thành phố, Bí thư Thành ủy Đàm tự mình hạ chỉ thị…

Cát Đại Tráng hạ giọng, thần thần bí bí nói.

Lời này cũng là nửa thật nửa giả.

Lý Văn Hàn đúng là đã gọi điện cho y, yêu cầu y tìm cơ hội bắt Đỗ Song Ngư lại, nhưng phải bí mật bắt giữ, không được công khai hành động. Công nhân viên chức nông trường gây rối, không thể đem sự tình động tĩnh quá lớn. Nếu chẳng may lại khiến công nhân nông trường kích động thì không xong. Chỉ có thể “vụng trộm” mà hành động, không được để công nhân viên chức của nông trường biết.

Cái gọi là “bắt giặc thì bắt tướng trước” chính là đây.

Nhưng còn “mệnh lệnh của thành phố, Bí thư Đàm tự mình hạ chỉ thị” thì là do Cát Đại Tráng thêm mắm thêm muối vào. Y biết rõ mình trong mắt Phạm Hồng Vũ không là cái gì, chỉ có đem tấm biển Bí thư Thành ủy đi ra thì mới được Chủ tịch huyện Phạm coi trọng. Đồng thời cũng mượn cơ hội này để chứng tỏ mình là tâm phúc của Lý Văn Hàn, có lẽ Chủ tịch huyện Phạm sẽ nể mặt Lý Văn Hàn mà sẽ tha cho mình một lần.

Bất kể thế nào, ở huyện, Trưởng công an huyện cũng là một nhân vật có mặt mũi, dù là Bí thư Huyện ủy hay Chủ tịch huyện cũng phải nể mặt vài phần. Đặc biệt là Phạm Hồng Vũ mới đến thì càng phải làm tốt quan hệ với phái địa phương.

Để sau này còn dễ làm việc.

Nếu lãnh đạo của bộ phận trọng yếu bằng mặt không bằng lòng với Phạm Hồng Vũ, thì chức Chủ tịch huyện của hắn sẽ khó làm.

Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, lập tức nói với Đỗ Song Ngư: - Chỉ đạo viên Đỗ, Hồng Châu thì không cần phải đi vội, mời hai người đi cùng chúng tôi lên khu nghỉ ngơi một chút, có vấn đề gì chúng ta từ từ nói chuyện.

Đỗ Song Ngư từng là chỉ đạo viên đại đội 3 nông trường Triều Dương, nhưng tính tình quá ngay thẳng, thường xuyên chống đói lãnh đạo cấp trên. Năm kia chủ động từ chức chỉ đạo viên, làm cán bộ bình thường trong nông trường.

Bởi gã cũng là một trong những nhân vật cầm đầu trong sự kiện bao vây thành ủy, được cử làm đại diện để “đàm phán” với Vinh Khải Cao. Tài liệu cá nhân liên quan đến gã, sớm đã được đưa lên Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân, Viên Lưu Ngạn, Đoàn Thần Hân, cho nên Phạm Hồng Vũ biết khá rõ về lý lịch của gã.

Đỗ Song Ngư cảm thấy không ngờ, kinh ngạc nói: - Chủ tịch huyện Phạm, anh biết tôi?

Thực sự, Đỗ Song Ngư vừa rồi cũng không khỏi ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ người thanh niên dám bênh vực kẻ yếu này chính là Chủ tịch huyện Vân Hồ mới nhậm chức.

Về phần Phạm Hồng Vũ kiêm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy nông trường Triều Dương, Đỗ Song Ngư cấp bậc quá thấp, mà không ai nói với gã cả, cho nên gã vẫn chưa biết.

Phạm Hồng Vũ cười nói: - Anh là người nổi tiếng mà. Thời điểm anh nói chuyện với Bí thư Vinh, tôi đứng ngay cạnh Chủ tịch tỉnh Vưu, có thể anh không nhớ tôi, nhưng tôi lại nhớ rõ anh.

Mang theo vài phần ý châm chọc.

Được Phạm Hồng Vũ nhắc nhở như vậy, Đỗ Song Ngư không khỏi gãi đầu, ngượng ngùng nói: - Xin lỗi, Chủ tịch huyện Phạm, tình hình lúc đó rất loạn, tôi…ha ha…

- Không sao, đi thôi, cùng đi lên khu.

Phạm Hồng Vũ khoát tay, hiền hòa nói.

Cát Đại Tráng vốn chuẩn bị bắt Đỗ Song Ngư, nhưng thấy Phạm Hồng Vũ có thái độ như vậy cũng không dám lộn xộn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK