- Xin chào...
Đang mơ mơ màng màng bị đánh thức, Tào Thành thanh âm có vẻ hơi lười biếng.
- Đã xảy ra chuyện...
Điện thoại bên kia, truyền đến thanh âm bất an của Tô Vân Thuyên. Khi một mình nói chuyện hoặc điện thoại với Tào Thành, Tô Vân Thuyên rất ít khi dùng xưng hô chính thức hoặc quan hàm của Tào Thành, mở miệng liền nói trực tiếp.
Tào Thành lập tức không còn buồn ngủ, từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt trong nháy mắt trở nên rất khó coi.
Chẳng lẽ, chuyện y lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra?
- Xảy ra chuyện gì?
Mặc dù Chánh văn phòng Tào cực lực điềm tĩnh, nhưng vẫn khó có thể che dấu thanh âm bất an.
- Tạp chí Tiếng nói Hoa Kỳ đã đăng chuyện phát sinh ngày hôm qua. Sở ngoại vụ tỉnh vừa rồi gọi điện thoại lại đây, nói còn có mấy tờ báo nước Mĩ cũng đưa tin cùng loại.
Tô Vân Thuyên ở đầu dây điện thoại bên kia hạ giọng nói.
Tào Thành thở phào một hơi.
Tô Vân Thuyên không khỏi cảm thấy kỳ quái, một vấn đề nghiêm trọng như vậy, Tào Thành không ngờ nghe vào lại giống như một khối tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất? Còn chưa ngủ tỉnh sao?
- Anh làm sao vậy?
Tô Vân Thuyên kinh ngạc hỏi.
- Haha, không có gì, anh còn tưởng rằng...
Tào Thành cười, cũng không nói cho hết lời.
Tô Vân Thuyên lập tức hiểu ý tứ của y, bĩu môi. Đàn ông đều là giống nhau. Lúc ở trên giường, chú ý vĩnh viễn đều là cùng loại sự tình, chẳng sợ cách xa nhau vài trăm dặm!
Ngay sau đó, Tào Thành hai hàng lông mày lập tức cau lại, vội hỏi:
- Em vừa mới nói cái gì? Cái gì tạp chí Tiếng nói Hoa Kỳ?
- Tào lão gia, không ngờ ngài vẫn còn chưa tỉnh ngủ? Đang nằm mơ à!
Tô Vân Thuyên thở dài, lập tức đem tình huống hướng Tào Thành hồi báo một lần.
Tào Thành hai hàng lông mày gắt gao nhíu lại.
Dựa theo yêu cầu, văn phòng ủy viên thường vụ Tỉnh ủy nhất định phải có người phụ trách hai mươi bốn giờ. Ngày hôm qua Tào Thành bồi Vinh Khải Cao đến Tề Hà, văn phòng Ủy viên thường vụ người chịu trách nhiệm chính là Tô Vân Thuyên.
Sáng sớm, Tô Vân Thuyên liền nhận được điện thoại của Sở Ngoại vụ, hướng cô thông báo tin tức mới nhất của tờ tạp chí Tiến Nói Hoa Kỳ, nói đến sự kiện bao vây phát sinh ngày hôm qua ở Tề Hà.
Căn cứ tin tức đưa tin, sự thật bị văn vẹo nghiêm trọng, hết sức nói xấu và công kích, nói bậy bạ cái gì là "người dân phản kháng chính sách tàn bạo của Đảng", “rất nhiều quần chúng bị cảnh sát rấn áp”, “không ít dân chúng bị bắt” đổi trắng thay đen, nói chuyện giật gân.
Nhưng tờ báo nước Mĩ khác cũng trợ giúp, cái gọi là "phân tích gia" hoá trang lên sân khấu, suy đoán lung tung, lời đồn bay đầy trời.
Sở Ngoại vụ cảm thấy tình huống nghiêm trọng, trước tiên hướng văn phòng Tỉnh ủy tiến hành báo cáo.
Như thế, thư ký Tào mộng đẹp đã bị quấy đến không còn một mảnh.
Tào Thành trong đầu liền lập tức hiện ra du khách ngoại quốc ngày hôm qua cũng có mặt ở hiện trường. Trước kia cũng đã từng thấy văn kiện tương quan, thượng cấp yêu cầu đối với phóng viên nước ngoài và kẻ xấu dụng tâm kín đáo giả trang làm du khách phải đề cao cảnh giác, nghiêm ngặt phòng bị. Tào Thành còn tưởng rằng với Thanh Sơn quan hệ không lớn, chủ yếu là những vùng duyên hải phát đạt mới cần phải chú ý. Hôm qua mặc dù gặp được đám du khách ngoại quốc trộn lẫn vảo nhưng cũng không phải vô cùng để ý. Ai ngờ không nghĩ qua hôm nay liền lên báo rồi.
-Ừ, tôi đã biết, chặt chẽ chú ý đến tiến triển tiếp theo. Bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc với tôi.
Một lát sau, Tào Thành chậm rãi nói, giọng điệu uy nghiêm.
- Vâng!
Tô Vân Thuyên đáp ứng một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Tào Thành chậm rãi cúp máy, giơ tay lên nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới 6:30, nếu bây giờ quấy rầy Vinh Khải Cao, sợ là không được tốt. Nói như vậy, Vinh Khải Cao bảy giờ mới rời giường, rửa mặt xong, hoạt động hai mươi phút đến nửa giờ, chừng mười phút đồng hồ ăn điểm tâm. Bảy giờ năm mươi phút đúng giờ đi ra, chạy tới Tỉnh ủy làm việc. Không có hoạt động trọng đại, cơ bản đều là tiết tấu này, rất ít khi ngoại lệ.
Tào Thành mặc quần áo rời giường, rửa mặt một chút, ở trong ghế ngồi xuống, đốt lên một điếu thuốc.
Sự tình diễn biến đến nước này, vượt ra khỏi dự kiến của Tào Thành, xem ra đêm qua cấp Đàm Khải Hoa chi chiêu khả năng thực cần dùng đến rồi.
Một điếu thuốc còn chưa hút xong, điện thoại lại một lần nữa vang lên, Tào Thành vội vàng cầm máy.
- Chánh văn phòng Tào!
Điện thoại bên kia lại truyền đến thanh âm của Tô Vân Thuyên, mơ hồ xen lẫn một ý kinh hoảng, hơn nữa chính thức xưng hô quan hàm của Tào Thành.
Tào Thành lập tức ý thức được không ổn.
Tô Vân Thuyên mặc dù chỉ là một vị cán sự cấp trưởng phòng, nhưng ở văn phòng ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, đứng đắn có thể coi là thành viên bên trong bộ máy thư ký của Vinh Khải Cao, cái gì lớn quen mặt mà chưa thấy qua? Chuyện bình thường thật đúng là không dọa được cô.
- Làm sao vậy?
Tào Thành nhíu mày hỏi.
- Thư ký của đồng chí Hoàng Duyệt vừa mới gọi điện thoại đến đây, hỏi tình huống có liên quan đến Tề Hà, nói đồng chí Hoàng Duyệt muốn nói chuyện điện thoại với Bí thư Vinh.
Tô Vân Thuyên đứt quãng nói.
Tào Thành hít một hơi thật sâu.
Đồng chí Hoàng Duyệt mà Tô Vân Thuyên nói chính là đầu sỏ hội nghị thành viên, phân công quản lý công tác mặt trận thống nhất, đối ngoại liên lạc, là một trong những người phụ trách chủ yếu của cơ cấu làm việc tầng cao nhất, quyền cao chức trọng.
Sự kiện bao vây ở Tề Hà đã bị truyền thông nước Mỹ đưa tin, khiến cho tầng cao nhất chú ý chỉ là chuyện đương nhiên. Khiến Tào Thành không nghĩ tới chính là, bây giờ còn chưa tới bảy giờ, đồng chí Hoàng Duyệt lại đòi nói chuyện với Vinh Khải Cao, bởi vậy có thể thấy được, tầng cao nhất đối với sự việc này vô cùng coi trọng.
- Tôi biết rồi, tôi đây liền hướng Bí thư Vinh báo cáo.
Tào Thành lời chưa nói hết liền cúp điện thoại, lập tức bấm số điện thoại phòng khách VIP của Vinh Khải Cao.
- Xin chào!
Điện thoại bên kia, truyền đến thanh âm quen thuộc của Vinh Khải Cao, mang theo uy nghiêm thản nhiên.
- Bí thư Vinh, là tôi. Tình huống đã xảy ra một số biến hóa không ngờ...
Tào Thành ở trong điện thoại hướng Vinh Khải Cao báo cáo, lời ít mà ý nhiều:
- Đồng chí ở văn phòng ủy viên thường vụ vừa mới nhận được điện thoại của thư ký đồng chí Hoàng Duyệt gọi tới, hỏi tình huống của ngày hôm qua, nói đồng chí Hoàng Duyệt muốn nói chuyện điện thoại với ngài.
Vinh Khải Cao hơi trầm mặc một chút, rồi mới lên tiếng:
- Ừ, tôi đã biết.
Cúp máy, Tào Thành đứng dậy, chậm rãi đi ra, đến phòng khách quý 666 của Vinh Khải Cao.
Vừa đúng lúc này, Phạm Hồng Vũ cũng đã đi tới, mỉm cười chào hỏi Tào Thành.
Vưu Lợi Dân ở phòng bên cạnh phòng Vinh Khải Cao, phòng 668.
- Trưởng phòng Phạm, sớm như vậy sao?
Tào Thành hơi kinh ngạc hỏi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Chánh văn phòng Tào không phải so với tôi còn sớm hơn sao?
Tào Thành cười, không nói gì.
Xem ra, Phạm Hồng Vũ cũng đã nhận được tin tức. Đã xảy ra chuyện biến hóa không tưởng như vậy, Sở Ngoại vụ chẳng những sẽ trước tiên hướng Tỉnh ủy báo cáo, mà cũng sẽ mau chóng hướng Ủy ban nhân dân tỉnh báo cáo.
Ước chừng hơn 10' sau, cửa phòng 668 mở ra, Vưu Lợi Dân áo mũ chỉnh tề xuất hiện ở cửa. Tào Thành và Phạm Hồng Vũ vội hướng Chủ tịch tỉnh chào hỏi. Vưu Lợi Dân sắc mặt nghiêm túc, khoát tay, lập tức đi tới phòng Vinh Khải Cao. Mới vừa tới cửa, cửa phòng liền mở ra.
- Bí thư!
Vinh Khải Cao gật đầu, nói:
- Chủ tịch tỉnh, mời vào.
Chỉ trong chốc lát, Viên Lưu Ngạn cùng với Trịnh Mỹ Đường và thư ký mới của Viên Lưu Ngạn cùng đi tới. Viên Lưu Ngạn không ở cùng một tầng với Vinh Khải Cao và Vưu Lợi Dân. Trịnh Mỹ Đường đi phía trước, tân thư ký hơi đi sau nửa người. Coi tư thế này, Trịnh Mỹ Đường vẫn là tâm phúc thứ nhất của Viên Lưu Ngạn. Tân thư ký vốn là y hướng Viên Lưu Ngạn đề cử, tự nhiên phải bày ra chính vị của mình
Khi Viên Lưu Ngạn đi vào phòng của Vinh Khải Cao, Trịnh Mỹ Đường mới ngượng ngùng chào hỏi Tào Thành và Phạm Hồng Vũ.
- Chánh văn phòng Tào, Trưởng phòng Phạm.
Từ sau sự kiện ở trường Đảng, Trịnh Mỹ Đường ở trước mặt Tào Thành và Phạm Hồng Vũ, thái độ "hòa ái" hơn. Giống như “Tam cự đầu” Tỉnh ủy xếp hạng giống nhau, "Tam đại thư ký" trên cơ bản cũng có cố định sắp xếp, tình huống được cho là khá bình thường.
Tháng mười năm ngoái, Trịnh Mỹ Đường phóng ra ngoài, đến thành phố Tề Hà. Tình hình thay đổi. Phó Bí thư Trịnh thoả thuê mãn nguyện, tràn đầy tự tin. Tào Thành hoành tráng, Phạm Hồng Vũ hoành tráng, vậy thì thế nào? Cuối cùng là tôi, Trịnh Mỹ Đường trước một bước ra ngoài đảm nhiệm. Tuy rằng bất kể Tào Thành hay là Phạm Hồng Vũ, sớm hay muộn cũng đều sẽ ra ngoài đảm nhiệm, nhưng Trịnh Mỹ Đường đoạt trước tiên cơ, sau này thế phát triển càng thêm lạc quan.
Bí thư Trịnh có thể hướng về phía ngai vàng Chủ tịch thành phố Tề Hà.
Khi Tào Thành ra ngoài đảm nhiệm, có lẽ Trịnh Mỹ Đường đường đường là Chủ tịch của một thành phố rồi, ở trong tỉnh cũng coi như một phương chư hầu. Tào Thành còn phải trải qua trình tự giống như Trịnh Mỹ Đường, trước làm hai năm trợ thủ rồi nói sau.
Về phần Phó cục trưởng Phạm, vậy thì còn sớm hơn. Muốn trở thành Chủ tịch thành phố cấp địa (thành phố cấp 3), chẳng sợ Vưu Lợi Dân đối với hắn coi trọng tài bồi, nhưng cũng phải là sự tình của mười năm về sau, đây đã xem như là nhanh nhất rồi.
Mười năm là một khoảng thời gian phi thường dài, không biết sẽ phát sinh bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn.
Có lẽ đến lúc đó, Trịnh Mỹ Đường đã là lãnh đạo tỉnh. Mà với tính cách của Phạm Hồng Vũ, ở trong quan trường đụng phải đầu rơi máu chảy chút cũng không kỳ quái. Phạm Hồng Vũ hiện tại hoành tráng hò hét, còn không phải là bởi vì đã lấy được Vưu Lợi Dân tín nhiệm sao? Nhưng lãnh đạo tâm tư ai nói được chuẩn? Có lẽ một sự kiện làm sai, như vậy sẽ mất đi sự sủng ái của Vưu Lợi Dân, cũng rất có thể.
Trịnh Mỹ Đường tuổi tác so với Tào Thành và Phạm Hồng Vũ đều lớn hơn, kinh nghiệm lý lịch già hơn. Điều này lúc ở cơ quan công tác không lộ vẻ có bao nhiêu trọng yếu. Quyền bính của thư ký cơ bản đều đến từ chính lãnh đạo. Lãnh đạo ai càng hoành tráng, thư ký cũng đi theo nước lên thì thuyền lên. Phạm Hồng Vũ bất quá chỉ là thư ký cấp Cục phó, rất nhiều cán bộ cấp sở ở trước mặt hắn đều tất cung tất kính, kinh sợ. Chẳng lẽ bởi vì Phạm Hồng Vũ chính mình đạt được sao?
Khi đi ra ngoài đảm nhiệm, kinh nghiệm lý lịch ưu thế liền lập tức hiển hiện ra.
Trịnh Mỹ Đường cũng không nói nhiều với Tào Thành và Phạm Hồng Vũ, liền ngẩng đầu ưỡn ngực, xoải bước mà đi, từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười tự tin, dường như y ở sự kiện lần này, chẳng những vô hiểm, ngược lại còn có điềm tốt.
Logic quan trường quả thực kỳ diệu.
Trên hành lang chỉ còn ba vị đại thư ký.
Tào Thành khẽ mỉm cười, nói:
- Trưởng phòng Phạm, nông trường Triều Dương và huyện Vân Hồ mấu chốt còn ở vấn đề phát triển kinh tế. Chỉ có phát triển kinh tế thì những mâu thuẫn tranh cãi này mới có thể giảm bớt. Đến lúc đó theo đà phát triển, có thể chậm rãi đem tất cả mâu thuẫn hoàn toàn hóa giải.
- Tôi hoàn toàn đồng ý lời nói của Chánh văn phòng Tào.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.
Lại không biết Tào Thành bỗng nhiên nhắc tới lời nói này, rốt cuộc là có dụng ý gì?