Mục lục
Quyền Lực Tuyệt Đối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng nghỉ của khách sạn Dương Quang, đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Hàn Nguyệt và Phạm Hồng Vũ ngồi đối diện nhau, trước mặt hai người đặt một cốc cafe và trà nóng, còn có một đĩa điểm tâm.

Chủ nhiệm UB Chính trị Pháp luật Thành ủy tự mình đến, bên phía khách sạn vô cùng coi trọng.

Tuy nhiên hiện tại có vẻ Bí thư Tiêu tâm trạng không tốt, tay chậm rãi khuấy cốc cafe, hai hàng lông mày cau lại.

Phạm Hồng Vũ nhấp từng ngụm trà, cũng không nói gì.

- Hồng Vũ, chuyện này, có chút kỳ quái.

Tiêu Hàn Nguyệt u buồn nói.

- Hỏi ra cái gì không?

- Đều không lên tiếng, tình hình như vậy, tôi cũng không tiện hỏi.

Tiêu Hàn Nguyệt nói chuyện trước mặt Phạm Hồng Vũ càng ngày càng thẳng thắn thành khẩn, không chút dấu giếm. Ngẫm lại một người đàn ông như ông ta muốn làm công tác tư tưởng cho Quan Tú Nguyệt, thì khó khăn thế nào. Nói nặng cũng không được mà nói nhẹ cũng không được. Không giống với việc Phạm Hồng Vũ làm công tác tư tưởng với Trần Hà, Phạm Hồng Vũ và Trần Hà là cấp trên cấp dưới danh chính ngôn thuận, còn Tiêu Hàn Nguyệt và Trần Tú Lệ không quen nhau, mà cũng chưa gặp mặt nhau bao giờ.

- Nhưng, Quan Tú Lệ và Dương Hòa An cùng nhau đến khách sạn Dương Quang bắt quả tang, trong việc này nếu như không giở trò thì tôi không tin đâu.

Tiêu Hàn Nguyệt cầm cốc cafe lên nhấp một hơi, nhíu mày nói.

Phạm Hồng Vũ gật gật đầu nói: - Nội tình thì chắc chắn là có, tuy nhiên, Bí thư Tiêu, bây giờ e là không phải thời điểm truy cứu nội tình. Đại biểu Hội đồng nhân dân sắp họp rồi, lúc này nếu như làm lớn chuyện lên thì Bí thư Đàm sẽ không vui đâu.

Tiêu Hàn Nguyệt và Phạm Hồng Vũ là bạn bè, nhưng trên nguyên tắc, hai người cũng không phải là chiến hữu cùng một chiến hào. Hiện tại, Tiêu Hàn Nguyệt vẫn có hơi hướng dựa vào Đàm Khởi Hoa, xem như là người trong đường dây của Đàm Khởi Hoa. Phạm Hồng Vũ nhất định không thể dựa vào Đàm Khởi Hoa hay Trịnh Mỹ Đường được, hắn đến Tề Hà, chính là một chiếc đinh lớn.

Đó cũng là nguyên nhân sau khi nhận được cuộc điện thoại gấp của Trần Hà, Phạm Hồng Vũ ngay lập tức thông báo cho Tiêu Hàn Nguyệt.

Trên lý luận, Tiêu Hàn Nguyệt và Lục Cửu mới là "hệ xuất đồng môn", đều là thân tín của Đàm Khởi Hoa, Tiêu Hàn Nguyệt đích thân chạy tới xử lý việc này, Đàm Khởi Hoa có thể yên tâm được, cũng sẽ không hiểu lầm Phạm Hồng Vũ.

- Ai nói không phải chứ? Trong khoảng thời gian này, Bí thư Đàm cũng đủ mệt rồi Tiêu Hàn Nguyệt thở dài, lắc đầu nói: - Hiện tại xem ra, chỉ có thể tận lực ngăn chặn, xem có thể qua được không. Chỗ Quan Tú Lệ, vấn đề không lớn. vừa rồi cô ta đã cùng Lục Cửu đi rồi.

Tình huống này nằm trong dự liệu của Phạm Hồng Vũ.

Nói đến cùng, tất cả những gì mà Quan Tú Lệ có hiện tại, đều phải dựa vào Lục Cửu mà tồn tại. Một khi Lục Cửu sụp đổ, thì Quan Tú Lệ lập tức cũng chẳng còn gì. Người phụ nữ này nghĩ đơn giản, nhưng cũng chưa đơn giản đến mức ngu xuẩn.

Bị người châm ngòi lợi dụng một phen, cũng nên tỉnh táo lại rồi

- Hiện tại mấu chốt là phải xem Dương Hòa An, nếu như y không chịu rút lại thì việc này phiền lớn. Tiêu Hàn Nguyệt chau mày.

Trong bốn đương sự của chuyện này, Dương Hòa An là người có địa vị thấp nhất, chính vì điều đó, y là người dễ gặp nguy hiểm nhất. Tục ngữ có câu: Túm kẻ có tóc chứ không ai túm kẻ chọc đầu. Nếu như Dương Hòa An quyết tâm ầm ĩ đến cùng, thì Đàm Khởi Hoa cũng chưa chắc đã trụ vững được.

Mấu chốt là thời cơ này quá nhạy cảm.

Dương Hòa An muốn ồn ào, sau lưng nhất định có người ra tay giúp đỡ. Thậm chí nếu y không ồn ào thì cũng có người sẽ giựt giây để y ồn ào. Đàm Khởi Hoa cũng không thể cứng rắn được. Ở Tề Hà, một Bí thư Thành ủy như Đàm Khởi Hoa chưa đạt đến trình độ lấy thúng úp voi được. Có thể miễn cưỡng chống lại "liên minh" Quách Thanh Hoa và Trịnh Mỹ Đường thì ông ta cũng được coi là có bản lĩnh rồi.

Từ bản chất mà nói, Đàm Khởi Hoa cũng là một hạt cát, lớn hơn Phạm Hồng Vũ một chút.

Phạm Hồng Vũ lạnh nhạt nói: - Tin rằng Trần Hà sẽ xử lý tốt chuyện này.

Tiêu Hàn Nguyệt bỗng nhiên cười nói: - Hồng Vũ, nghe có vẻ như cậu rất có lòng tin với Trần Hà nhỉ?

Phạm Hồng Vũ cũng cười, thấp giọng nói: - Bí thư Tiêu, anh cho rằng con mắt của Lục Cửu lại kém như vậy sao? Trần Hà nếu như thuần túy là một bình hoa di động thì Lục Cửu lại coi trọng như vậy sao?

Những lời này của Phạm Hồng Vũ nghe qua không có gì đặc biệt, nhưng trên thực tế thì lại khác. Quan hệ giữa Lục Cửu và Tiêu Hàn Nguyệt ở Vân Hồ, Tiêu Hàn Nguyệt cũng hay biết, chưa nói đến thân mật khăng khít, mà chỉ là cân bằng theo nhu cầu thỏa hiệp. Quan hệ của hai người có thể duy trì tốt hơn một năm nay, đó là vì Phạm Hồng Vũ có thủ đoạn cao minh, không sợ "cái đinh" này.

Tiêu Hàn Nguyệt bỗng nhiên cảm giác được, chiêu này của Lục Cửu thật không sáng suốt.

Đêm nay, Phạm Hồng Vũ là giúp dỡ Lục Cửu. Nhưng sự giúp đỡ này có phải xuất phát từ nội tâm hắn hay không thì không thể biết được. Nửa năm còn là vì yêu cầu của sách lược, Lục Cửu xảy ra vấn đề trong thời khắc mấu chốt. sẽ ảnh hưởng đến bản thân Phạm Hồng Vũ.

Chuyện này sau khi đi qua, Phạm Hồng Vũ nhất định sẽ "thu lại lãi".

Điều này không liên quan đến phẩm chất đạo đức, thân trong chốn quan trường, nếu như không biết tận dụng tất cả những tài nguyên bên cạnh mình thì chính là ngu xuẩn. Dựa vào cái gì mà một người mới 24 tuổi lại có thể lên làm Chủ tịch huyện được?

Lục Cửu cho dù có qua được kiếp này, tương lai e là cũng phải trả giá cho những quyết sách sai lầm của ông ta.

Chuông điện thoại vang lên, là của Tiêu Hàn Nguyệt.

- Xin chào.

- Lão Tiêu.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Đàm Khởi Hoa, nghe có vẻ có chút mệt mỏi.

- Bí thư Đàm.

- Hiện tại ông đang ở đâu?

- Tôi đang ở khách sạn Dương Quang.

Tiêu Hàn Nguyệt đơn giản đáp, thần sắc tương đối cẩn trọng, không thể nghi ngờ Đàm Khởi Hoa hiện tại tâm trạng đang rất không tốt. Mặc dù Tiêu Hàn Nguyệt tin rằng Đàm Khởi Hoa không đến mức giận cá chém thớt, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn.

- Phạm Hồng Vũ có ở đấy không?

Tiêu Hàn Nguyệt liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, đáp: - Có.

- Được, vậy cậu và cậu ấy đến nhà tôi một chút nhé.

- Được, Bí thư Đàm, chúng tôi sẽ qua ngay bây giờ.

- Ừm.

Đàm Khởi Hoa cũng không nhiều lời, lập tức cúp máy luôn.

Tiêu Hàn Nguyệt đứng dậy nói: - Đi thôi, Bí thư Đàm đang chờ ở nhà.

Phạm Hồng Vũ gật gật đầu.

Buổi tối này, nhất định sẽ có rất nhiều người không ngủ.

Tiêu Hàn Nguyệt lúc ra cửa, dặn dò một viên cảnh sát chừng bốn mươi tuổi tiếp tục "coi chừng" khách sạn Dương Quang, chờ mệnh lệnh. Nhìn qua, Tiêu Hàn Nguyệt rất yên tâm đối với viên cảnh sát này.

Xe số 1 của Công an và số 2 của huyện Vân Hồ lần lượt đi ra khỏi khách sạn Dương Quang, không lâu sau tiếp tục vào đại viện Thành ủy. Đến nơi, Tiêu Hàn Nguyệt đi trước, Phạm Hồng Vũ đi sau, cùng nhau đi lên nhà Đàm Khởi Hoa.

Trong phòng khách nhà họ Đàm, ngập đầy khói thuốc.

Đàm Khởi Hoa ngồi hút thuốc ở ghế sô pha, vợ ông ta ngồi bên cạnh, vẻ mặt buồn bực. Đàm Khởi Hoa đã hơn 50 tuổi, cho nên vợ con cũng rất quan tâm dến sức khỏe của ông ta, "quản chế" cũng khá nghiêm, rượu thuốc phải hạn chế. Nhưng gặp phải chuyện như thế này, vợ con ông ta không đổ thêm dầu vào lửa làm gì.

Nhìn thấy Tiêu Hàn Nguyệt và Phạm Hồng Vũ vào cửa, bà Trình vội đứng dậy, mặt tươi cười đón chào.

Tiêu Hàn Nguyệt khá “hiểu chuyện”, ở cùng khu nhà với nhau, bình thường ông ta cũng thường đến nhà Đàm Khởi Hoa, nên rất quen với bà Trình, và bà Trình cũng không phải khách khí với ông ta. Mấu chốt là Phạm Hồng Vũ, hắn ít đến đây, nên bà Trình phải khách khí vài phần với hắn.

Người trẻ tuổi này tuy chỉ là một Chủ tịch huyện, nhưng không thể chậm trễ được.

Hơn nữa, chuyện đêm nay, Phạm Hồng Vũ xử lý rất thích đáng, nếu không có như vậy, lúc này lão Đàm không thể ngồi yên được rồi. Tay Lục Cửu này, bình thường là người khôn khéo, nhưng trong lúc này sao lại hồ đồ như vậy chứ? Cũng chỉ hơn chục ngày nữa là họp Hội đồng nhân dân rồi, cho dù Trần Hà có quyến rũ hơn nữa thì cũng không thể nhịn được chút sao? Sao lại phải vào lúc này...

- Bí thư Tiêu, Chủ tịch huyện Phạm, mời ngồi.

Bà Trình đon đả mời hai người ngồi.

Đàm Khởi Hoa cũng không đứng dậy, cũng không bắt tay với hai người, vẻ mặt đầy tâm trạng.

Bà Trình rót trà, sau đó ngồi xuống bên cạnh Đàm Khởi Hoa. Dù sao vừa rồi Lục Cửu và Quan Tú Lệ đều đã đến rồi, sự việc như thế nào, bà rất rõ ràng, làm công tác tư tưởng cho Quan Tú Lệ, cũng không thể nào mà tránh được.

- Tên khốn khiếp Lục Cửu này.

Đàm Khởi Hoa ngồi thẳng người, đập tay len bàn, nổi giận nói. Dù sao cũng là đêm khuya, nên đã cố gắng giảm nhỏ âm thanh. Tuy nhiên sự phẫn nộ của ông ta, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được.

- Đã nói với ông ta rồi, phải quản lý cho tốt cái của nợ trong đũng quần mình, mà đâu có thèm nghe. Giờ thì hay rồi...

Phạm Hồng Vũ và Tiêu Hàn Nguyệt liếc mắt nhìn nhau một cái.

Xem ra, mọi thứ giống với những gì hai người bọn họ phán đoán, sau chuyện này, nhất định có tay đẩy.

- Lão Tiêu, có điều tra ra được cái gì không?

Đàm Khởi Hoa cũng không chờ hai cấp dưới mở miệng, lập tức hỏi. Không kiêng kị Phạm Hồng Vũ chút nào, giống như Phạm Hồng Vũ là thân tín của ông ta vậy.

Phạm Hồng Vũ âm thầm gật đầu, ít ra việc này, Đàm Khởi Hoa đã tính Phạm Hồng Vũ và ông ta là "chiến hữu chung một chiến hào". Nếu không thì Phạm Hồng Vũ đã không đến khách sạn Dương Quang ngay lập tức như vậy.

Tiêu Hàn Nguyệt khẽ lắc đầu, giải thích: - Bí thư Đàm, việc xảy ra đột ngột, hiện trường thật sự loạn, chỉ có thể khống chế tình thế trước, không tiện điều tra kỹ. Quan Tú Lệ và Trần Hà, Dương Hòa an, cảm xúc đều tương đối kích động, trước tiên phải làm công tác tư tưởng cho bọn họ.

Đàm Khởi Hoa gật đầu. Trong thủ pháp xử trí, Tiêu Hàn Nguyệt làm rất đến nơi đến chốn.

----------oOo------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK