Bí thư Thị ủy Nhạc Tây Đình tự mình ký tên đầu tiên trong văn kiện, cùng với Phó chủ tịch thường trực thị xã Cao Khiết, Trưởng ban Tổ chức Thị ủy Long Hải Đào đến thị trấn Phong Lâm, mời dự họp hội nghị cán bộ, tuyên bố quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm.
Trải qua Thị ủy nghiên cứu và quyết định, miễn đi chức vụ Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm của đồng chí Phạm Hồng Vũ, do Chủ tịch thị trấn Cố Dưỡng Hạo tiếp nhận chức vụ; Phó chủ tịch thường trực thị trấn Lư Đại Chính đảm nhiệm chức Phó bí thư Đảng ủy, đề cử Chủ tịch thị trấn. Trước khi HĐND mời dự họp, do Chủ tịch HĐND thị trấn quyết định, Lư Đại Chính là quyền Chủ tịch thị trấn.
Theo kế hoạch trước kia của Phạm Hồng Vũ, cố ý bồi dưỡng Lư Đại Chính, sau hai ba năm sẽ leo lên vị trí Chủ tịch thị trấn. Không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. Lư Đại Chính tuổi so với Phạm Hồng Vũ còn muốn nhỏ hơn mấy tháng, dĩ nhiên cũng có thể đảm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn.
Quả nhiên kế hoạch không cản nổi sự biến hóa. Biến hóa không cản nổi một câu của lãnh đạo.
Cán bộ thị trấn Phong Lâm hơi giật mình, đều tự hỏi Bí thư Phạm sẽ nhận công tác nào. Sau khi biết được thắng bại của ván cờ chính trị, Bí thư Phạm sẽ thăng chức nhưng lại không nghĩ tới trước cuối năm Bí thư Phạm đã được điều đi.
Bí thư Phạm sẽ đến trường Đảng tỉnh ủy cấp cục (cán bộ hậu bị) tham gia học tập.
Bí thư Phạm sẽ thăng chức cao, tham dự lớp huấn luyện cán bộ hậu bị cấp cục đấy nhé.
Thị ủy vội vàng an bài Phạm Hồng Vũ đi học tập, Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân tự mình gọi điện thoại cho Phạm Vệ Quốc, bảo Phạm Hồng Vũ tức khắc đến trường Đảng Tỉnh ủy báo danh.
Theo lý, cú điện thoại này không nên do Chủ tịch tỉnh tự mình gọi. Dựa theo quy trình chính quy, cũng không nên gọi điện thoại cho Phạm Vệ Quốc, hẳn là nên gọi cho Bí thư Thị ủy Ngạn Hoa Nhạc Tây Đình.
Phạm Hồng Vũ là cán bộ thị xã Ngạn Hoa.
Đương nhiên, Phạm Vệ Quốc hiện tại đang là Phó chủ tịch thường trực địa khu, cũng có thể nói là quản lý thị xã Ngạn Hoa.
Vưu Lợi Dân không ra bài theo thường quy, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Phạm Vệ Quốc đã chính thức chiếm được sự tán thành của Vưu Lợi Dân. Lão Phạm à, tôi muốn con trai của anh đến công tác bên cạnh tôi một thời gian, nên tôi muốn nói cho anh trước.
Trong mắt của Vưu Lợi Dân, Phạm Vệ Quốc cũng được xem là một nhân vật.
Phạm Hồng Vũ một khi đến phòng Thư ký UBND tỉnh làm việc, chính thức trở thành một thành viên quan trọng trong bộ máy của Vưu Lợi Dân, thì Phạm Vệ Quốc không nghi ngờ cũng đã bước chân vào trận doanh của Vưu Lợi Dân.
Điều này cũng rất bình thường.
Khâu Minh Sơn vốn được coi là người tuyến trên của Vưu Lợi Dân. Là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của Chủ tịch tỉnh tiền nhiệm Lôi Vân Cương, Khâu Minh Sơn trên thực tế cũng không có khả năng thật sự tiến vào vòng tròn của Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao. Sau khi Vưu Lợi Dân đến nhậm chức, đối với thị trấn Phong Lâm phá lệ chú ý, đối với người thanh niên Phạm Hồng Vũ cũng phá lệ coi trọng, tất nhiên cũng đã đem đám người Khâu Minh Sơn đằng sau Phạm Hồng Vũ về dưới trướng Vưu Lợi Dân.
Chủ tịch tỉnh chính miệng truyền đạt mệnh lệnh, địa khu Ngạn Hoa nhất định sẽ phải chấp hành.
Đại viện địa ủy, chỗ sâu trong tòa nhà số hai Ủy viên thường vụ, trong một căn phòng có bốn phòng ngủ một phòng khách, từ trong bếp truyền ra mùi thức ăn. Quản Lệ Mai tay cầm muôi, Phạm Hồng Thái thì ở một bên giúp mẹ rửa rau.
- Mẹ, anh hai và Chủ tịch thị xã Cao sẽ đến nhà ta dùng cơm à?
Phạm Hồng Thái vừa rửa rau vừa hưng phấn hỏi, biểu hiện trên mặt thần thần bí bí.
- Ừ, anh hai con trong điện thoại nói như vậy.
Quản Lệ Mai lật qua lật lại miếng gà xé phay cười nói.
- Mẹ, vậy mẹ nói Chủ tịch thị xã Cao có phải là bạn gái của anh hai hay không?
Phạm Hồng Thái không rửa rau nữa, đến bên cạnh mẹ, cười hạ giọng nói:
- Con nghe nói hai người bọn họ có yêu đương với nhau. Chủ tịch thị xã Cao đặc biệt thích anh hai, luôn bảo vệ anh ấy.
Quản Lệ Mai trừng mắt nhìn con gái, giả bộ không hài lòng:
- Con nít con nôi thì hiểu cái gì? Cái gì là bạn gái? Con là học sinh nên cố gắng học tập. Sang năm thi đại học rồi.
Phạm Hồng Thái liền không phục lắm, chu cái miệng nhỏ nhắn:
- Ai nói học sinh thì không hiểu? Lớp chúng con rất nhiều….
Nói nửa chừng, Phạm Hồng Thái lập tức giật mình, ngưng lại, không có nói tiếp.
Nhưng đã không còn kịp nữa, Quản Lệ Mai lập tức cảnh giác lên, ngay cả đồ ăn cũng không nấu nữa, quay đầu nhìn con gái, nghiêm túc nói:
- Trong lớp của các con nhiều cái gì? Có phải là có người yêu sớm? Hồng Thái, mẹ cảnh cáo con, con tuyệt đối là không được học theo thói hư đó, tuyệt đối không được. Con xem trong ba anh em con, anh cả, anh hai con nay đạt được thành tựu gì? Con nếu học theo cái xấu, không khỏi làm ba mẹ thất vọng sao? Huy chương của anh hai thậm chí cũng tặng cho con, con cũng không thể làm cho mấy anh mất mặt.
Quản Lệ Mai trong mắt tràn đầy lo lắng.
Thế đạo bây giờ không thể so với lúc trước. Học sinh cấp ba mười bảy, mười tám tuổi, miệng còn hôi sữa, nhưng đã nói tới chuyện yêu đương. Còn muốn học tập nữa hay không, còn muốn có tiền đồ nữa hay không? Nhất là con gái, tuổi trẻ không hiểu chuyện, tỉnh tỉnh mê mê, nếu chẳng may bị cái bọn bại hoại hại đời thì sẽ như thế nào? Tương lai sẽ không lập gia đình được.
Con của người khác, Quản Lệ Mai không xen vào, nhưng con của nhà mình thì tuyệt đối không được phép.
Phong cảnh của Phạm gia bây giờ hiển hách đến cỡ nào?
Phạm Vệ Quốc trở thành Phó chủ tịch thường trực địa khu, chính là trở thành một trong những cán bộ chủ chốt của địa khu. Nhà máy thức uống của Phạm Hồng Học thì được quảng cáo trên đài truyền hình trung ương. Viện nghiên cứu thực phẩm đã chính thức trao tặng chức chuyên gia thực phẩm cho Phạm Hồng Học. Còn về phần Phạm Hồng Vũ thì lại càng khó lường. Tuổi còn trẻ nhưng đã trở thành cán bộ cấp cục phó. Chủ tịch tỉnh Vưu tự mình gọi điện thoại cho lão Phạm, nói rõ ràng, Phạm Hồng Vũ sẽ đến trường Đảng tỉnh ủy học tập, quan hệ tổ chức trực thuộc văn phòng UBND tỉnh, làm trợ thủ cho Tiêu Lang.
Nghe nói lớp huấn luyện cán bộ cấp cục phó này sẽ diễn ra trong một năm, tháng chín năm nay đã chính thức diễn ra. Theo lý, Phạm Hồng Vũ không thể giữa chừng chen ngang, nhưng Chủ tịch tỉnh Vưu tự mình an bài, trường Đảng tỉnh ủy tất nhiên cũng phải thay đổi.
Sau khi học tập chấm dứt, bằng cấp nhận được sẽ ngang bằng với bằng cấp chính quy.
Điều này rõ ràng, Chủ tịch tỉnh Vưu muốn an bài Phạm Hồng Vũ thay thế Tiêu Lang, tiếp nhận chức thư ký Chủ tịch tỉnh. Cấp cục phó là vững vàng, ngậm kim số lượng cao không gì sánh kịp. Không cần nói cán bộ cấp cục phó bình thường, cho dù là cán bộ cấp sở, thậm chí một số cán bộ cấp phó tỉnh, luận thực quyền, đều kém xa cấp cục Phó Phạm Hồng Vũ này.
Tiêu Lang và Phạm Hồng Vũ còn trẻ, nếu lớn tuổi hơn một chút, người hơn ba mươi người bốn mươi, giải quyết cán bộ cấp phó giám đốc sở là thỏa đáng. Hai vị thư ký của Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao một trở thành Bí thư Địa ủy, một thành Giám đốc sở một sở nào đó ở tỉnh, uy phong lẫm lẫm, ngạo khí không chịu nổi. Nghe nói vị Bí thư địa ủy kia, cuối năm nay, trong cuộc họp HĐND sẽ được đề danh Phó chủ tịch tỉnh chọn người.
Từ trước đến nay, làm thư ký cho lãnh đạo là con đường tắt nhanh nhất để thăng quan.
Cho dù là Tiêu Lang sau khi Phạm Hồng Vũ chính thức tiếp nhận chức vụ mà đi ra ngoài, làm Chủ tịch huyện đó là đương nhiên. Nếu Chủ tịch huyện không thích làm thì có thể làm Bí thư Huyện ủy.
Chỉ cần Phạm Hồng Vũ không phạm sai lầm nghiêm trọng, quan chức trong tương lai nói không chừng còn hơn Phạm Vệ Quốc. Có lẽ sẽ giống như Vưu Lợi Dân, một ngày nào đó sẽ trở thành Chủ tịch một tỉnh cũng nên.
Tiền đồ giống như dệt gấm trên hoa.
“Môt môn tam kiệt”. Quản Lệ Mai trong lòng vui như hoa nở. Duy nhất phải quan tâm chính là đứa con gái còn chưa lên đại học của bà.
Bây giờ lại từ miệng Phạm Hồng Thái toát ra từ “yêu sớm”. Nói những lời này thật không phải chuyện nhỏ, làm sao mà không khiến Quản Lệ Mai sốt ruột?
- Mẹ, mẹ cứ đoán mò. Con có nói con yêu sớm đâu. Con chỉ đang nói tới chuyện của anh hai và Chủ tịch thị xã Cao mà thôi.
Cô bé liền hướng mẹ mãnh liệt trợn mắt, rất là bất mãn.
Rõ ràng bị mẹ nói oan như vậy, cô bé trong đầu cảm thấy khó chịu.
- Mẹ không nói là con yêu sớm, mẹ chỉ là nhắc nhở con.
Quản Lệ Mai ý thức được mình đã quá mức nhạy cảm, liền nguôi giận, rồi lại cầm lấy cái muôi xào rau nói:
- Hồng Thái, mẹ biết con là ngoan nhất, con chắc chắn sẽ không học theo những thói hư đó. Hãy cố gắng học cho tốt, nhất định phải thi đậu đại học, như vậy mẹ mới hoàn toàn yên tâm.
- Biết rồi, biết rồi, mẹ à. Những lời đó ngày nào mẹ cũng nói với con cả trăm lần, con nghe muốn đầy cả hai lỗi tai.
Phạm Hồng Vũ nói xong, lại chu miệng, tuy nhiên không được bao lâu thì mặt mày hớn hở, tiến đến trước mặt mẹ, hạ giọng nói:
- Mẹ, vẫn là chuyện đó. Lúc này anh hai mời Chủ tịch thị xã Cao về nhà dùng cơm là có ý gì?
Tâm trạng hiếu kỳ của cô bé rất mãnh liệt, quyết định đem việc này làm rõ.
Quản Lệ Mai nói:
- Có thể có ý gì? Mọi người là đồng ngiệp, là bạn bè, mời nhau một bữa cơm cũng rất là bình thường.
- Không bình thường đâu. Trước kia chưa từng thấy anh hai mời người tới nhà dùng cơm.
Quản Lệ Mai bị con gái mình bám riết không tha, liền than thở nói:
- Con bé ngốc, trước kia chúng ta không phải ở Vũ Dương sao? Cách xa như vậy, có muốn mời một bữa cơm cũng không tiện.
- Vâng, cũng có đạo lý. Nhưng không đúng, mẹ, mẹ có phải hy vọng Chủ tịch thị xã Cao làm bạn gái của anh hai không? Tương lai chính là con dâu của mẹ? Ồ, chồng là Phó chủ tịch địa khu, con trai là thư ký Chủ tịch tỉnh, con dâu là Chủ tịch thị xã. Mẹ nói, có phải mẹ rất giỏi không?
Phạm Hồng Thái càng nói càng không kìm nổi, ghé vào trên vai mẹ, lắc qua lắc lại, cười khanh khánh không ngừng.
Sau khi công việc của Phạm Vệ Quốc được điều động, Quản Lệ Mai cũng đi theo đến địa khu, điều đến làm Phó chánh văn phòng cục Nông nghiệp địa khu, hưởng thụ đãi ngộ cấp Trưởng phòng, một chức vụ khá thanh nhàn, chủ yếu là chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Chủ tịch địa khu Phạm.
- Trẻ con cái gì cũng không hiểu, chỉ biết nói hươu nói vượn.
Quản Lệ Mai cũng bị con gái của mình chọc giận, miệng trách cứ, nhưng hai mắt lại chiếu sáng rực rỡ, vẻ mặt tươi cười.
Phạm Hồng Thái lời này nói không phải là không có lý.
Phó chủ tịch thị xã nghe qua thật sự rất uy phong.
Vậy thì thế nào?
Cũng không thể không nhắc tới, con dâu tôi là Phó chủ tịch thị xã.
Các người hoành tráng cái gì, đều ngoan ngoãn cho tôi.